Chương 39: Không phải Tu La Tràng, cũng phải va chạm nhẹ

Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh 05-04-2024 11:23:36

Sau khi Du Huyền nghe điện thoại xong, lập tức từ cửa hàng giá rẻ ở Thượng Hạ Cửu chạy tới. Cô vừa ra đường lớn cũng vừa vặn bắt được xe. Nhưng một người đang lo lắng chuyện gì đó, nhất định phải làm việc, nếu không ngồi lì bên trong xe taxi thì não bộ sẽ không thể nào thôi không nghĩ lung tung được. Cho nên, Du Huyền quyết định xuống xe chạy bộ, trong đầu chỉ hi vọng Trần Trứ bị thương không quá nặng. Tại chỗ đồn công an, Du Huyền gặp được Ngô Dư vẫn đang đứng đó đợi. Nhưng là... Khi hai người lòng như lửa đốt bước vào sảnh lớn đồn công an, lại nhìn thấy Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm đang ngồi một chỗ nói chuyện. Nếu không phải bắp chân cô còn đang nhức, cô sẽ tức giận đi tới, nhìn chằm chằm Trần Trứ hỏi: "Chủ nhiệm Trần, rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra?" Thật ra, thời điểm Du Huyền xuất hiện, trong lòng Trần Trứ vô cùng ngạc nhiên, sau đó bỗng phát hiện ra chuyện gì đó, thì trong lòng chuyển từ ngạc nhiên sang lo lắng. Giống như bản thân bị phát hiện ra sự việc nào đấy. "Con mẹ nó, mình đang nghĩ gì vậy, hai đứa chỉ là bạn học thôi mà." Trần Trứ liên tục nhắc nhở bản thân mình. "Trần Trứ." Đại Hoàng ở bên cạnh cũng sắp điên rồi: "Tao không hề gọi cho Du Huyền, chút đứa có đánh nhau cũng đừng kéo tao vào." "Mịa." Trần Trứ mắng thầm trong lòng, ngay cả con chó chết Hoàng Bách Hàm cũng ngửi ra được bầu không khí không ổn. Huống chi đám người ở đây, toàn là nhân vật đa mưu túc trí, có khác gì hồ ly tinh đâu. Nhìn xem họ là ai chứ: Tống Tác Dân, Trần Bồi Tùng, Hạ Dũng, Tào Kinh Quân, Mao Hiểu Cầm, Doãn Yến Thu, Biện Huỳnh, Từ Triêu Tài, cha mẹ Vương Trường Hoa... Chỉ cần chọn đại ba người, thì số tuổi bọn họ cộng lại đã hơn một trăm rồi. Trần Trứ cảm thấy không thể 'ngồi chờ chết' được, mặc dù tình huống còn chưa tới mức độ kia, nhưng nếu để Du Huyền lên tiếng trước, Trần Trứ biết tình huống sẽ vượt ra khỏi tầm kiểm soát của mình. Cho nên, mình phải là người chủ động. "Khụ... Cha..." Trần Trứ đằng hắng một tiếng, rồi gọi Trần Bồi Tùng. Trần Bồi Tùng quay đầu lại, âm thầm nhìn con trai. Trần Trứ không quan tâm đến ánh mắt của Trần Bồi Tùng, nhẹ nhàng nói: "Bạn kia là Du Huyền, lúc trước con nói với cha rồi đấy. Bạn ấy làm thêm ở cửa hàng giá rẻ kiếm tiến đóng học phí, có ngày bị người ta đến quấy rối, vô tình con cũng có mặt ở đó, nên ra tay giúp đỡ..." "À, hôm đó Bách Hàm cũng ở đấy." Trần Trứ nói xong, còn bổ sung thêm một câu. Hoàng Bách Hàm tưởng Trần Trứ nói chuyện này với Trần Bồi Tùng rồi nên gật đầu hưởng ứng: "Vâng, cửa hàng giá rẻ ấy nằm ở Thượng Hạ Cửu..." Trần Bồi Tùng không nói gì, ngây người ra mất một hai giây. Trong hai giây đó, có một giây ông dùng để nhìn Du Huyền. Cô bé xinh đẹp này có vẻ rất lo lắng cho con trai của mình, cho nên mới bất chấp chạy vội vàng toát cả mồ hôi thế kia. Còn một giây, ông đang xem xét mức độ trung thực của Trần Trứ. Hai giây có vẻ rất ngắn, nhưng đối với người như Trần Bồi Tùng mà nói, đã đủ để ông nghĩ ra rất nhiều chuyện, cũng đủ để ông đưa đưa ra quyết định, cùng phải hành động thế nào. Sau đó, Trần Bồi Tùng gật đầu, giống như chợt nhớ ra chuyện gì đó: "Là cô bé đó sao..." "Hả?" Lúc này, Mao Hiểu Cầm nghi ngờ hỏi: "Sao việc này tôi không biết gì?" Dưới góc độ của Trần Trứ, mẹ ruột mình chẳng khác gì 'báo thủ'. "Chỉ là chuyện nhỏ, công việc của tôi lại bận như vậy, sao nhớ hết mọi chuyện mà kể cho bà nghe được." Cuối cùng lão Trần đứng dậy, hời hợt đưa ra một lý do. Thật ra, Trần Bồi Tùng chẳng biết tình hình cụ thể thế nào, chỉ có một chuyện chắc chắn, con trai của mình chưa từng nói đến cô bé 'Du Huyền' này với mình. Trần Trứ làm như vậy, giống như lo lắng Du Huyền xuất hiện quá đột ngột, cho nên muộn tạo một bước 'đệm' nói ra thân phận, bèn vội vàng tìm người 'đánh yểm trợ'. Lão Trần còn chưa biết, hành động hỗ trợ này muốn cho ai nhìn? Chẳng lẽ Tống Thì Vi? Có điều, chuyện này không quan trọng, gặp chuyện cứ bình tĩnh xử lý, giải quyết xong về nhà tra hỏi cũng không muộn. Một lúc sau, Du Huyền mới lấy lại nhịp hô hấp bình thường, cô thở ra một hơi, sau đó người đứng thẳng tắp. Dưới ánh nhìn của rất nhiều người, Du Huyền không hề để ý, cô trực tiếp đến thẳng chỗ Trần Trứ, nghi ngờ hỏi: "Chẳng phải nói cậu bị đánh sao?" Trần Trứ mỉm cười trong lòng, bề ngoài Du Huyên luôn tỏ ra mạnh mẽ, có một loại dũng khí giống 'phấn đấu quên mình'. Cũng chẳng biết tính tình này của cô có phải do ăn ớt mà hình thành hay không. Trước tiên, Trần Trứ không trả lời vấn đề này, mà giới thiệu Du Huyền... Không, mà là thoải mái giới thiệu Du Huyền và Ngô Dư cho cha mẹ mình. "Cha, mẹ, đây là Du Huyền và Ngô Dư, bạn cùng trường của con... cũng là bạn của con." Trước đó, Du Huyền ở cách xa nên không nghe thấy, hiện tại biết được cha mẹ Trần Trứ cũng ở đây, thì ngượng ngùng đi tới chào hỏi: "Cháu chào chú, chào dì..." "Chào cháu, chào cháu..." Thật ra, Mao Hiểu Cầm phản ứng không kịp. Bởi Tống Thì Vi đã quá đẹp rồi, không ngờ lại xuất hiện một cô bé xinh không kém, nhưng có phong cách hoàn toàn khác. "Trong trường học không biết Trần Trứ đang làm cái gì vậy?" Mao Thái Hậu bắt đầu tính toán trong lòng. Còn Trần Bồi Tùng bình tĩnh hơn rất nhiều, vẫn nhẹ nhàng hỏi chuyện: "Cháu bị kẹt xe khi tới đây sao, giao thông Việt Thanh quy hoạch không được tốt cho lắm..." "Không sao, không sao ạ, bình thường cháu đều sử dụng tàu điện ngầm." Mắt Du Huyện cong lên, vui mừng nói: "Thỉnh thoảng thể dục một chút, coi như rèn luyện thân thể ạ." Dưới không khí 'hòa thuận', mọi người cùng nhau trò chuyện, trong lòng đều âm thầm thừa nhận Du Huyền là bạn của Trần Trứ. Thật ra, thời điểm Du Huyền xuất hiện, ai cũng nhìn ra vẻ lo lắng hớt hải chạy tới. Mấy người trưởng thành đều nghĩ cô bé này với Trần Trứ quan hệ không tầm thường. Đến ngay cả Tống Tác Dân cũng nghĩ như vậy, còn tưởng đây là bạn gái của Trần Trứ trong trường. Ông âm thầm suy nghĩ, cô bé này không ngờ chỉ kém con gái mình một chút. Nhưng sau khi Trần Trứ sử dụng 'bước đệm', đồng thời trước mặt mọi người giới thiệu thân phận, thì giám đốc Tống mới biết mình hiểu lầm. "Đúng rồi." Trò chuyện được một lúc, Du Huyền suýt nữa đã quên chuyện quan trọng, bèn vội vàng hỏi: "Trần Trứ, cậu còn chưa nói cho mình nghe chuyện gì xảy ra đâu?" Lúc này, Trần Trứ cảm thấy nên tách Du Huyền và Tống Thì Vi ra. Nói chung hai người quá mức xinh đẹp, tất nhiên sinh ra từ trường đối nhau, đặt chung một chỗ rất dễ bài xích. Điều này cũng chẳng liên quan gì tới Trần Trứ, nhưng chẳng hiểu sao trong đầu luôn có cảm giác nên làm vậy. "Cậu vừa chạy đến đây, để mình mua cho câu chai nước." Trần Trứ cố ý nói: "Mua xong mình trở về rồi tính sau." "Không được..." Du Huyền sốt ruột không chịu được, bèn vội vàng lên tiếng nói: "Chúng ta cùng nhau đi mua nước, cậu vừa đi vừa kể." "À... ừ được rồi." Thế là Trần Trứ, Hoàng Bách Hàm, Du Huyền, Ngô Dư, bốn học sinh mặc đồng phục bước ra khỏi đại sảnh. Tống Thì Vi không đi cùng, cô từng gặp Du Huyền ở trường mấy lần, ở trong nhà ăn cũng gặp thoáng qua. Thậm chí cô biết các bạn học chia làm hai phe, tranh luận xem trong hai cô ai đẹp hơn. Nhưng, cả hai chưa từng nói chuyện với nhau câu nào. ... Trần Trứ thành công tách Du Huyền và Tống Thì Vi ra, nên thoải mái kể lại quá trình 'mình' bị đánh. Trong chuyện này có một chi tiết. Vừa rồi, hắn có giải thích với cha mẹ, nhấn mạnh rằng Vương Trường Hoa tò mò đến xem. Cậu ta chạy đến hóng hớt nên bị đám người kia tưởng nhầm và bị đánh. Nhưng khi giải thích với Du Huyền, Trần Trứ thiên về miêu tả, vì sao mình chọc vào Lý Kiến Minh. "Trong giờ tự học buổi tối hôm đó, Lý Kiến Minh đón sinh nhật tuổi mười 18, nên đứng dây dưa ở trước cửa lớp, còn kéo cả đám tới lộn xộn..." "Lúc đó, mình đang làm bài, bị tiếng ồn ào quấy nhiễu thì rất bực mình, thế là bàn bạc với Hoàng Bách Hàm, có nên đuổi thằng kia đi không..." "Đại Hoàng, đúng không..." "Hả? À, đúng thế." Hoàng Bách Hàm cảm thấy đêm nay Trần Trứ 'diễn' hơi nhiều, đã thế còn hỏi mình vài lần, giống như để mình chứng minh lời cậu ta nói là thật. "Sau khi mình với Đại Hoàng bàn bạc, Đại Hoàng cũng vô cùng tức giận." Trần Trứ nói: "Cho nên, mình bèn đứng dậy đuổi Lý Kiến Minh đi." Trần Trứ rất tự nhiên sử dụng Đại Hoàng làm công cụ. Hoàng Bách Hàm cay không làm gì được, bởi vì tổng thể quá trình không hề sai, nhưng Trần Trứ làm quái gì bàn bạc với mình câu nào, cậu ta chỉ bịa ra cái tên 'chủ nhiệm quản lý hệ thống vệ sinh công cộng' xong thì đi luôn. Có điều, chi tiết này không quan trọng, Đại Hoàng cảm thấy vậy. "Chẳng trách đêm nay, cả trường học đều đồn cậu và Tống Thì Vi..." Ngô Dư giống như hiểu ra. Trần Trứ lườm cô một cái: "Bên trong lời đồn, có phải còn nói bọn mình đã thêm bạn QQ?" "Đúng đúng đúng." Ngô Dư gãi đầu nói: "Bọn họ nói trong lớp Tống Thì Vi không thêm bạn QQ với ai cả, chỉ có thêm mỗi mình cậu." "Nói bậy." Trần Trứ trực tiếp dẫn ba người vào một quán net cạnh đó. Năm 2007. quán nét còn chưa kiểm tra chứng minh thư nghiêm ngặt, nên chỉ cần vào nạp tiền là có thể lên mạng. Trần Trứ mua 5 tệ, sau đó ở ngay trước mặt Hoàng Bách Hàm, Du Huyền và Ngô Dư mở ra tài khoản QQ vừa mới tạo của mình. Bên trong khu vực bạn bè, chỉ có một hình avatar. Trần Trứ không nói lời nào, mà chuyển qua không gian QQ, bên trong toàn là tin nhắn liên quan tới câu lạc bộ 'Côn Trùng Bay' của khoa máy tính, tất nhiên đó là câu lạc bộ của sinh viên. "Đây là một học tỷ đang học Trung Đại." Trần Trứ nói: "Lần trước, mình có tham gia hoạt động có hẹn với đại học nên quen với chị gái này, mình cảm thấy cực kỳ hứng thú với cậu lạc bộ của bọn họ." Lúc này, Ngô Dư đã tin tưởng hoàn toàn rồi. Còn Du Huyền chưa từng nghe thấy lời đồn kia, tất nhiên không có cảm giác gì. Về phía Hoàng Bách Hàm, thậm chí cậu còn cảm thấy Trần Trứ vẽ chuyện. Cu cậu sao biết đêm nay Trần Trứ lo lắng thế nào. Sau đêm nay, chắc chắn trong trường sẽ đồn mình với Tống Thì Vi có quan hệ mờ ám. Lúc đó, kể cả mình trong sạch, nhưng Du Huyền nghe được câu chuyện kia, cô sẽ không tin tưởng. "Nhân tiện, bây giờ cậu thêm bạn QQ với mình đi." Du Huyền đột nhiên nói. "Cậu có QQ?" Trần Trứ ngạc nhiên hỏi. "Vì sao không?" Du Huyền mỉm cười nói: "Trong cửa hàng giá rẻ có máy tính mà, mình có thể dùng để lên mạng, treo máy tăng cấp độ." "Ồ. ." Trần Trứ thêm bạn QQ xong, bèn nhìn thấy nickname của Du Huyền là 'Cá Lúc Lắc'. "Sao đặt tên này?" Trần Trứ tò mò hỏi. Du Huyền tự tin vén mái tóc lên, dùng tiếng Xuyên Du trả lời: "Đây là... chính là tiếng địa phương chỗ mình sinh ra." Tắt máy tính, ra mua nước, rồi trở lại đồn công an lần nữa, vừa lúc gặp Tống Tác Dân dẫn Tống Vi Vi chuẩn bị về nhà. Ý đồ của Tống Tác Dân lần này khá đơn giản, đầu tiên là thăm hỏi Trần Trứ đang bị thương, nếu Trần Trứ không sao vậy chỉ còn một chuyện, là gây áp lực để trường học xử lý Lý Kiến Minh. Trước mắt, coi như chuyện đã xong. Tống Tác Dân bắt tay Trần Bồi Tùng tạm biệt, sau đó bước lên chiếc S600 mới tinh đậu trưởng cửa đồn công an. Xe nổ máy, đèn xe sáng rực chiếu sáng cả một khu vực, càng khiến chiếc xe S600 nổi bật hơn nữa. "Đi." Tống Tác Dân nhìn thấy Trần Trứ trở về, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Còn Mao Hiểu Cầm có chút không nỡ xa Tống Thì Vi, bèn chào hỏi: "Vi Vi, lúc nào còn rỗi đến nhà dì ăn cơm. Trong bóng đêm, dường như Tống Thì Vi đã lấy lại dáng vẻ lạnh lùng xa cách của mình, chỉ nhỏ giọng chào Mao Hiểu Cầm một câu: "Hẹn gặp lại Dì." Sau đó, ai cũng không nhìn thấy bên trong xe hình ảnh nào. Chiếc xe nhanh chóng rời đi, Trần Bồi Tùng đang nhíu chặt lông mày mới từ từ dãn ra. Ông đang định trò chuyện với Trần Trứ một chút, bỗng nhiên thấy vợ của mình đến cạnh Du Huyền hỏi: "Cô bé, cháu tên là gì, quê quán ở đâu?"