Ngày 3 tháng 6 bắt đầu nghỉ học, mùng 7 tháng 6 thi đại học, nên học sinh lớp 12 có 3 ngày tự do ôn bài.
Lý thuyết là như vậy, nhưng tất cả mọi người đều dùng ngày mùng 4, ngày mùng 5 để nghiên cứu 'địa hình' tới trường thi, nói đơn giản hơn là tìm hiểu tuyến đường, để mình có thể đến trường thi thuận lợi nhất.
Ngày mùng 4, Trần trứ và Hoàng Bách Hàm đi tới trường thi 166 tại trung học Quảng Nhã, sau đó lại tiếp tục bắt xe tới trung học Thực Nghiệp trường thi số 177.
Tất cả các phòng học ở trường thi đều được khóa kỹ càng, nhưng có thể nhìn xuyên qua lớp kính cửa sổ, thấy những giấy chứng nhận đạt chuẩn được dán trên góc bàn.
Sau khi hai thằng nghiên cứu xong địa điểm trường thi, thì đã tới 2 giờ chiều. Hoàng Bách Hàm muốn về nhà ôn tập, những nghĩ lại thấy bây giờ có ôn cũng chẳng có tác dụng nhiều, mà không ôn tập lại khiến trong lòng lo nghĩ.
Thế là, Đại Hoàng hỏi thăm Trần Trứ có cách nào khiến 'mình không ôn tập' mà không phải lo lắng không?
Trần Trứ suy nghĩ chút rồi nói: "Có."
30 phút sau, Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm đã đến chân núi Bạch Vân Sơn.
Bạch Vân Sơn không cao, nhưng lại được liệt vào cảnh đẹp đệ nhất Dương Thành, cùng ngọn núi đệ nhất Thiên Nam. Trong 8 cảnh đẹp của Dương Thành còn có suối Bồ Giản Liêm, Bạch Vân Vãn Vọng, Cảnh Thái Tăng Quy...
Có điều, dùng nhiều loại ví von so sánh như vậy, nhưng có buff thế nào chăng nữa cũng không thể nào che giấu được là Quảng Đông không có ngọn núi cao nào từ cổ chí kim.
Nếu có một ngọn núi như Thái Sơn, Hoàng Sơn, Hoa Sơn, hay Nga Mi, những ngọn núi tự nhiên đỉnh cấp thế này, thì cần gì dùng nhiều thứ hào nhoáng để tăng cường danh tiếng chứ?
Hoàng Bách Hàm nhìn chỗ thu phí dưới chân núi Bạch Vân Sơn, gật đầu nói: "Leo núi toát mồ hôi, đúng là giúp con người bớt căng thẳng."
Trần Trứ ngơ ngác nhìn lại thằng bạn thân: "Ai bảo mày chúng ta leo núi?"
"Không phải à?
Hoàng Bách Hàm nghĩ rằng, dù gì cũng đã tới tận đây, không leo núi thì làm gì?
Trần Trứ không trả lời, mà dẫn Đại Hoàng di dọc một đoạn đường núi, cuối cùng đến một ngôi miếu đang tỏa ra mùi hương thơm ngát.
"Đi vào quỳ bái đi."
Trần Trứ bĩu môi nói: "Lễ bái xong xe bình tĩnh lại, không lo âu nữa."
"A?"
Hoàng Bách Hàm trợn tròn mắt nói: "Không được, đây là mê tín phong kiến, chúng ta đang mặc đồng phục đấy."
"Chẳng ai để ý đến mày đầu."
Trần Trứ nói xong, rồi đi trước vào miếu.
Hoàng Bách Hàm chần chừ một lúc rồi cũng đi theo. Sau đó, cậu ta phát hiện ra, số người đang có mặt trong miếu phải tới 70% là học sinh lớp 12.
Thậm chí, có rất nhiều người mặc đồng phục Hoa Phụ, Thực Nghiệm, Quảng Nhã, kể cả Chấp Tin, đều là những trường cấp ba có tiếng trong tỉnh.
"Xem ra, mọi người đến miếu chỉ vì tìm chút hi vọng."
Hoàng Bách Hàm suy nghĩ trong lòng, nhưng hiện tại đã có người làm mẫu, vậy mình có thể thoải mái cùng Trần Trứ tiên lên dâng hương rồi.
Có một số người khát khao thi đậu, còn dập đầu xuống, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Cầu Bồ tát cho con thi đậu Quảng Công, cầu Bồ Tát cho con thi đậu Quảng Công..."
"Quảng Công" là trường đại học Công Nghiệp Quảng Đông. Đối với Đại Hoàng trường đại học này thuộc dạng bình thường, sau này ra xin việc làm công nhân, không ngờ còn có người phải cầu thần khấn phật.
Có điều, Đại Hoàng nhìn thấy các bạn đang còn học lại lựa chọn dâng hương, khiến tâm tình cậu thả lỏng hơn rất nhiều.
Đi ra khỏi miếu, Trần Trứ mỉm cười nói: "Có phải dâng hương xong, cảm thấy có người che trở mình rồi?"
"Không phải."
Đại Hoàng thật thà nói: "Có điều tao hết căng thẳng rồi, còn mày thì sao?"
"Tao?"
Trần Trứ mỉm cười, mình mong là bản thân có thể căng thẳng. Lần gần đây nhất mình căng thẳng là lúc nào nhỉ, có lẽ là thời điểm cách hai tuần trước khi công bố mình tăng lên làm phó phòng.
Ngày mùng 5 và mùng 6, Trần Trứ đều ở nhà đọc sách, thỉnh thoảng làm một bộ đề để duy trì cảm xúc.
Mao Hiểu Cầm cũng xin nghỉ, mỗi ngày đều làm tốt chuẩn bị cho con trai, còn thời gian rảnh rỗi không dám làm hành động nào ảnh hưởng đến thằng bé.
Lão Trần cũng như vậy, ngay cả hai vợ chồng nói chuyện cũng cố gắng nói nhỏ nhất có thể. Thậm chí, thời điểm dọn dẹp việc nhà, cả hai căng thẳng vô cùng, chỉ sợ có gì đó sai lầm làm ảnh hưởng đến con trai.
Trong khoảng thời gian này, là thời điểm cha mẹ 'nghe lời' nhất trên đời.
Nhưng, sau khi thông báo kết quả, nếu đứa con thi rớt, thì mọi hưởng thụ trước đó sẽ phải trả lại toàn bộ.
Mặc kệ là muốn thi lại hay đổi một nguyện vọng khác, thì cả kỳ nghỉ hè đó sẽ sống trong cảm giác áy náy với cha mẹ.
Nếu như kết quả không tệ, thì chúc mừng bạn, bạn sẽ nhận được đối xử 'chuẩn sinh viên năm nhất'. Bạn có thể đòi hỏi ba phụ kiện mà một sinh viên nên có là máy tính, điện thoại, máy nghe nhạc.
Đêm ngày 6 tháng 6, cách kỳ thi đại học chỉ còn 12 giờ đồng hồ.
Một lần nữa, Trần Trứ kiểm tra căn cước công dân, phiếu dự thi, đồng hồ điện tử, bút chì 2B, bút dự phòng... các đồ dùng cần thiết.
Chuông đồng hồ báo 10 giờ tối, Mao Hiểu Cầm bước vào kiểm tra lại lần nữa, sau đó nói Trần Trứ đi tắm rửa, đồng thời cầm một bộ quần áo cũ dễ chịu tới.
Trong thời gian đi thi, tốt nhất không mặc đồng phục, bởi hình ảnh này ảnh hưởng đến khả năng phát huy của thí sinh.
Sau khi Trần Trứ tắm rửa xong xuôi, bèn nằm lên giường. Từ trong phòng, hắn có thể cảm nhận được, cha mẹ đi lại cẩn thận vô cùng, nói chuyện giống như thì thầm vào tai nhau.
Trần Trứ hiểu ý mỉm cười, điều chỉnh lại hô hấp, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ngày mùng 7 tháng 6, ngày đầu tiên của kỳ thi đại học.
7 giờ sáng, Trần Trứ tỉnh dậy trong trạng thái tỉnh táo thoải mái. Mẹ đã làm xong bữa sáng, đã thế còn mặc trên người bộ sườn xám mới tinh.
Đây là hi vọng, ai cũng mong muốn con cái mình có thể chiến thắng ngay trận chiến đầu tiên.
Buổi sáng, Trần Bồi Tùng cũng không vội vã tới phòng làm việc, ông kiểm tra lại đồ dùng học tập của con trai thêm lần nữa, sau đó ông rót nước ấm vào bình giữ nhiệt cho Trần Trứ, rồi cùng vợ mình kiên nhẫn chờ đợi con trai.
Bọn họ đợi Trần Trứ ăn xong, thì cả nhà ba người đi thẳng tới bến xe lửa, thời điểm này tốt nhất không đi taxi hoặc tự mình lái xe, bởi vì rất có thể bị tắc đường.
8 giờ kém, cả nhà ba người tới cổng trường trung học Thực Nghiệm, nơi này phần lớn là thí sinh đang cầm trong tay giáo trình thi đại học, còn có những người mẹ đều mặc trên người bộ sườn sám, không những thế khắp nơi đậu sẵn xe cứu thương, xe cứu hỏa và cả cảnh sát nữa.
Mọi người đi được vài bước, thì hai bảng thông báo lớn đập vào mắt bọn họ.
Cha mẹ thí sinh xin dừng bước.
Cấm không được bấm còi.
Điều này có nghĩa, cha mẹ chỉ được đưa con đến chỗ này, nên Trần Trứ chào tạm biệt cha mẹ, rồi một mình bước qua cổng lớn trường thi.
"Con trai."
Có điều, Mao Hiểu Cầm vẫn không nhịn được, đứng ở đó kiễng chân lên la lớn: "Bình tĩnh tự tin, cha mẹ tin tưởng con."
Trần Trứ quay người lại phất phất tay, sau đó nhanh chóng biến mất trong biển thí sinh thi cùng địa điểm này.
Hắn đi qua cổng trường thi, vượt qua máy kiểm tra kim loại, đưa giấy dự thi, cuối cùng đã đến được vị trí thi của mình.
Trước tiên, hắn kiểm tra giấy chưng nhận được dán ở góc bàn có phải thống nhất với giấy dự thi của mình không, sau đó nghe giám khảo quy chế thi. Cũng không lâu lắm, bài thi được niêm phong kín mít đã xuất hiện. Một giám thị nhấn mạnh lần nữa hình thức kỷ luật nếu gian lận, một giám thị đang chờ chuông báo phát đề.
Môn thi đầu tiên là Ngữ Văn, bắt đầu từ 9 giờ sáng đến 11 giờ 30.
"Reng reng reng."
Tiếng chuông báo vang lên, giám thị xé niêm phong trên phong bì thi, khiến cả trường thi bỗng chốc vang lên tiếng động nho nhỏ, có lẽ âm thanh này do bầu không khí khẩn trương bên trong gây ra.
Tất cả thí sinh đều hiểu, 12 năm đèn sách chỉ vì trận chiến ngày hôm nay.
Tiếng chuông thứ 2 vang lên, giám thị bắt đầu phát bài thi.
Giấy thi đại học hình như dày hơn giấy thi trong các kỳ thi tháng, nó gần giống với giấy của sách giáo khoa, sờ vào rất dễ chịu.
Trần Trứ cầm đề thi, đầu tiên nhìn qua đề bài văn:
"Vạn vật phát triển không ngừng, con người phát triển bằng cách không ngừng sinh sôi nảy nở. Nghề truyền thống thì dùng kinh nghiệm đề phát triển, tư tưởng và tình cảm cũng có thể phát triển... Lấy hai từ 'phát triển' làm chủ đề, viết một bài văn không tí hơn 800 chữ."
Sau đó, Trần Trứ vừa làm mấy đề nhỏ, vừa tính toán trong đầu đề văn, đồng thơi phân tích xem mình nên dùng ví dụ nào để chứng minh nhằm đạt được điểm cao nhất.
Trùng sinh trở về 17 năm trước, quả thật Trần Trứ không nhớ được năm đó đề bài là gì, dù sao thời gian cũng quá lâu. Hắn lại không làm việc trong ngành giáo dục, cho nên đối với Trần Trứ đây là một đề văn mới tinh.
Có điều, Trần Trứ biết, nếu không dựa vào tinh thần của thời đại mà viết văn sẽ không làm ra bài văn tốt. Chủ nghĩa hiện thực chỉ có một, luôn luôn phải trải qua sứ mệnh lịch sử của kỳ thi đại học.
Hiện tại, tin tức sốt dẻo nhất trong nước chẳng phải kỳ đại hội Olympic 2008 đo sao? Nên Trần Trứ sẽ dùng kỳ đại hội này chứng minh tinh thần người dân Trung Hoa đã phát triển thế nào ra toàn thế giới, đây chính là khái niệm trung tâm để Trần Trứ miêu tả bài văn.
Hắn nhẹ nhàng viết một bài văn khoảng 900 chữ, sau đó mới hài lòng chấm một dấu chấm tròn.
Mười phút sau, tiếng chuông báo hết giờ vang lên, Trần Trứ đã kiểm tra xong bài thi của mình, nên thoải mái để giám thị thu bài thi và thẻ dự thi của mình.
Hắn đi ra ngoài trường học, cha mẹ đã về làm việc cả rồi. Đây là việc mà Trần Trứ đã bàn bạc qua với cha mẹ mình, đưa đi thì được, nhưng không cần thiết phải ở ngoài chờ đợi, làm vậy sẽ khiến hắn bị áp lực tâm lý.
Thực tế, Trần Trứ nhìn thấy ánh nắng mặt trời chói chang, nên không muốn cha mẹ mình khổ sở đứng ngoài chờ đợi.
Hắn bắt xe bus về nhà, Mao Hiểu Cầm ở nhà đã chuẩn bị tốt bữa ăn. Mặc dù lúc này bà cũng vô cùng căng thẳng, nhưng tuyệt đối sẽ không hỏi Trần Trứ 'làm bài thi thế nào?'.
Giữa trưa, lão Trần trở về, cả nhà vẫn ăn uống hòa thuận như bình thường.
Buổi chiều, một mình Trần Trứ quay trở lại trường thi.
Sau hơi giờ thi toán kết thúc, phần lớn thí sinh bước ra ngoài với vẻ mặt nặng nề.
Có một vài bạn nữ vừa thu dọn đồ dùng học tập, vừa lén lau nước mắt.
Trần Trứ rất bình tĩnh, hắn cảm thấy rất tốt.
Ngày mùng 8 tháng 6.
9 giờ đến 11 giờ thi môn Vật Lý.
Chiều từ 15 giờ đến 17 giờ thi môn tiếng Anh.
Trần Trứ cảm thấy đề thi Vật Lý năm nay quả thật quá khó, nhưng chuyện này đã nằm trong tính toán của hắn. Nếu mình còn cảm thấy khó thì các thí sinh khác sẽ càng cảm thấy khó hơn.
Tiếng Anh...
Vì sao năm đó Tần Thủy Hoàng không thể thống nhất cả thế giới được?
Ngày mùng 9 tháng 6.
Từ 9 giờ đến 11 giờ thi Hóa Học.
Trần Trứ kiểm tra một lượt bài thi, cùng đối chiếu phần điền thông tin của mình xong, thì phát hiện còn 5 phút nữa mới đến giờ nộp bài thi.
Hắn lại tiếp tục kiểm tra hai đề mà mình vẫn còn chưa năm chắc, mãi cho đến khi tiếng chuông báo vang lên, đồng thời giám khảo cũng thông báo:
"Mời các bạn học sinh dừng bút, đặt bài thi lên trên, sắp xếp theo thứ tự. Giấy nháp đặt cẩn thận trên bàn, sau khi sắp xếp xong thì ngồi tại chỗ của mình, giám thị sẽ đến từng bàn thu bài thi của các em. Xong xuôi, các em có thể rời trường thi..."
"Phù..."
Trần Trứ thở ra một hơi dài, từ từ đóng nắm bút lại, giống như bản thân vừa giết xong kẻ thù trên chiến trường, tra kiếm vào vỏ.
Thi đại học, cuối cùng đã xong.
Trần Trứ bước ra khỏi trường thi, thật ra trong lòng bình tĩnh vô cùng, chỉ là có thêm một chút cảm giác mất mát vô cớ. Mà hắn cũng nhận ra nhiều bạn học bên cạnh mình cũng có cảm giác này.
Hắn không biết, những thí sinh vừa thi xong ở trên ti vi chạy thục mạng ra ngoài có thật không, hay là diễn kịch.
Sau khi về đến nhà, Mao Thái Hậu không hỏi hắn câu nào, chỉ đẩy Trần Trứ đi nghỉ ngơi.
Trần Trứ nằm trên giường một lúc, phát hiện mình chẳng có tý lo lắng nào cả.
Nó giống như việc lén lút nghịch điện thoại, kích thích ở đây là hai từ lén lút.
Vốn dĩ, cảm giác ngủ ngon nhất chính là lúc ngủ không đủ được nằm xuống đánh một giấc.
Trần Trứ nghĩ một chút, rồi lập tức đứng dậy, đi tới trước mặt lão Trần và Mao Thái Hậu nói:
"Cha, mẹ, con muốn mua máy tính, điện thoại di động. Con không cần máy nghe nhạc, nhưng muốn thi bằng lái xe."