"Theo đuổi?"
Trần Trứ nghĩ thầm, đây là lúc tuyển phi sao? Mày không thấy bây giờ tao sắp trở thành mục tiêu công kích sao?
Đám học sinh cấp ba này thú vị thật, giống như chỉ việc thêm QQ của nhau thì nhất định sẽ yêu nhau, sau đó cưới nhau sinh con không bằng ấy?
Thật sự khâm phục, mà cả một nhóm đều suy nghĩ vậy mới chết.
Nhưng mà, mình và Tống Thì Vi có cái quái gì đâu chứ, nên Trần Trứ nhất định phải làm sáng tỏ vụ này.
"Khụ."
Hắn ho khan một tiếng, mặc dù hắn biết giờ này cả đám đang nhìn mình, nhưng vẫn làm hành động để mọi người chú ý đến mình.
"Chuyện này có chút hiểu lầm."
Giọng nói Trần Trứ khá to: "Mình chưa hề thêm bạn QQ với Tống Thì Vi, mình chỉ nhờ cậu ấy thêm bạn với một học tỷ trên trường đại học thôi."
Bởi vì bạn học tiểu Mưu điên lắm rồi, ròng rã ba năm, ba năm đó. Mỗi lần đổi bài chấm chéo là y như rằng, nhưng lần này vô lý quá mức khiến Mưu Giai Văn không chịu nổi nữa.
Cô thấy Trần Trứ còn gân cổ lên cãi, thì chẳng thèm khách khí nữa: "Vậy sao Vi Vi chưa từng giúp bạn nam khác? Mình hỏi các bạn nam trong lớp, đã có bạn nam nào biết QQ của Vi Vi chưa?"
Móa nó...
Trần Trứ nghĩ thầm, không ngờ cô gái này không nói lý lẽ. Với tính tình của cô hiện giờ, có khi con chó đi ngang qua cũng bị cô đá cho một phát không chừng.
"Thôi, vẫn nên tìm cơ hội giải thích với Tống Thì Vi thì hơn."
Trần Trứ nhìn qua hoa khôi Tống.
Có lẽ, Tống Thì Vi nhìn thấy tiểu Mưu đang vô cùng tủi thân, từng giọt nước mắt rơi xuống, nên cô nhẹ nhàng đặt cây bút xuống, yên lặng đứng lên.
Cô đưa cho Mưu Giai Văn một tờ giấy.
Mưu Giai Văn nhìn thấy tờ giấy này, thì trở nên tỉnh táo hơn.
Hình như Vi Vi và Trần Trứ không có chuyện gì, có phải vừa rồi mình vừa tung tin đồn nhảm không?
"Vi Vi..."
Mặt Mưu Giai Văn vẫn còn đọng lại mấy giọt nước mắt, ngơ ngác cầm lấy tờ giấy lau.
Tống Thì Vi không nói chuyện.
Nhưng cô lại quay qua một bên khác, nhặt từng mảnh từng mảnh bài thi vừa bị xe ở dưới đất lên.
Nét mặt cô vô cùng bình tĩnh. Từng tia sáng nhè nhẹ chiếu vào gương mặt ấy, giống như có một vầng sáng mơ hồ bao phủ lấy, hàng lông mi thật dài khẽ đung đưa. Lúc cúi đầu, chiếc cổ trắng ngà lộ ra, giống như ánh trăng sáng trôi nổi giữa dòng Ngân Hà.
Sau khi Tống Thì Vi nhặt xong, lập tức quay về chỗ của mình.
Toàn bộ quá trình, cô không nói một câu nào, càng không giải thích chuyện liên quan đến QQ của mình, đương nhiên chẳng thèm nhìn Trần Trứ lấy một cái.
Cô không nhìn, không thấy, giống như vẻ lạnh lùng không gợn chút khói lửa nhân gian.
Trong phòng yên tĩnh giống như đáy biển sâu, thỉnh thoảng vang lên tiếng nuốt nước bọt khe khẽ.
Ngay cả Mưu Giai Văn cũng quên mất việc lau nước mũi. Nó chuyển từ bong bóng đến dòng nước, rất nhanh đã chảy xuống gần miệng, lúc đó cô mới nhớ ra.
Đến cả thầy giáo dạy Vật Lý là Vương Đức Sơn bước vào lớp, tình huống trong lớp khiến ông ngạc nhiên, vì sao bầu không khí lại kỳ lạ như vậy. Lúc này, các bạn học mới lấy bài tập vật lý ra, xem như không có chuyện gì.
"Trần Trứ, mày toang rồi..."
Vốn dĩ, Hoàng Bách Hàm chỉ có chút tức giận và ghen tị.
Tức giận vì Trần Trứ có thể thêm bạn QQ với Tống Thì Vi mà không hề nói gì với mình, vậy có xem mình là anh em tốt không?
Ghen tị bởi vì mình và Trần Trứ vốn dĩ chỉ là vật thể trong suốt, nhưng hơn một tháng gần đây bỗng trở thành người nổi tiếng trong trường. Đã thế, thằng chó này còn mập mờ với hai cô gái đẹp nhất trường là Tống Thì Vi và Du Huyền nữa chứ?
Nhưng, với hành động lạnh lùng thu dọn chiến trường của Tống Thì Vi, rồi với các tính mạnh mẽ dám yêu dám hận của Du Huyền...
Thật sự, Đại Hoàng bắt đầu lo lắng cho chiến hữu của mình.
Trái ngược với suy nghĩ đó, Trần Trứ tương đối bình tĩnh. Cấp ba mà, quay qua là bạn học, quay lại là bạn bè.
Còn thích vượt qua giới hạn đó, lên đại học rồi tính.
Hoàng Bách Hàm ghen ghét cho có lệ, còn người khác đố kỵ là thật.
Chính là lớp phó học tập Khang Lương Tùng.
Cậu ta có thể coi Lý Kiến Minh là thằng hề, dù sao trình độ Lý Kiến Minh có hạn, chưa đủ đẳng cấp khiến Tống Thì Vi thay đổi sắc mặt.
Nhưng Trần Trứ lại khác. Xét về vẻ bề ngoài ăn đứt cậu ta, muốn mặt có mặt, muốn dáng có dáng, đã thế dạo gần đây còn biết ăn nói. Không thế, sao hoạt động có hẹn với đại học lại đủ trình độ để nói chuyện vui vẻ với chủ nhiệm khóa Tào Kinh Quân như vậy?
Quan trọng nhất là, thành tích của Trần Trứ rất tốt.
Mặc du cậu ta không biệt chuyện QQ cụ thể thế nào, nhưng đúng như Mưu Giai Văn nói. Trong lòng Khang Lương Tùng dâng lên cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
"Vậy sao đá Trần Trứ đi được đây?"
Nguyên cả một tiết vật lý, Khang Lương Tùng không nghe được chữ nào, cuối cùng bất lực phát hiện ra, mình không có cách nào xử lý một người như Trần Trứ.
Ai dà, chỉ có một cách duy nhất...
Tiết thứ 4 buổi sáng kết thúc, Khang Lương Tùng chậm rãi bước tới văn phòng. Cậu ta vừa lúc ngăn giáo viên chủ nhiệm Doãn Yến Thu ra về.
"Khang Lương Tùng, có chuyện gì không em?"
Doãn Yến Thu nhìn thấy bộ dạng lúng túng của Khang Lương Tùng, còn tưởng có chuyện gì lớn xảy ra.
"Doãn, cô Doãn."
Khang Lương Tùng vuốt ngực nói: "Em có một vấn đề muốn báo với cô."
Buổi trưa, trong phòng làm việc của giáo viên, các thầy cô giáo khác đều đã đi ăn, Doãn Yến Thu vừa nghĩ thầm trong lòng, vừa cầm ấm giữ nhiệt lên uống, sau đó khoanh tay trước ngực nói: "Có chuyện gì, em nói đi."
Thế là, Khang Lương Tùng bèn kể lại chuyện Trần Trứ và Tống Thì Vi 'yêu sớm' cho Doãn Yến Thu nghe.
Vì cậu ta muốn câu chuyện mình kể càng đáng tin hơn, nên Khang Lương Tùng nói hết mọi dấu hiệu đáng ngờ, cũng kể lại chuyện Trần Trứ ra mặt cho Tống Thì Vi trước đó.
"Cô Doãn."
Cuối cùng, Khang Lương Tùng đặt mình vào vị trí trung lập, công bằng nói: "Em cảm thấy thời gian thi tốt nghiệp đến gần, yêu đương là chuyện tối kỵ. Hi vọng cô nên xử lý Trần Trứ mạnh mẽ, để cậu ấy cách xa Tống Vi Vi ra một chút.
Doãn Yến Thu bình tĩnh nghe hết cả cậu chuyện, mà không hề ngắt lời hay đưa ra ý kiến gì với Khang Lương Tùng.
Với lại, nếu có chuyện yêu đương thật, chẳng phải nó là kết quả của việc cả hai có tình cảm sao? Vậy sao chỉ xử lý Trần Trứ?
Hơn nữa, đúng là Khang Lương Tùng có khả năng thi vào Thanh Bắc thật, nhưng Tống Thì Vi và Trần Trứ cũng thế. Bây giờ là lúc chuẩn bị cho kỳ thi thử thứ hai, em nói cô đi xử lý hai người kia?
Doãn Yến Thu đã làm giáo viên chủ nhiệm lớp bồi dưỡng rất nhiều năm, bản thân cô đã gặp loại chuyện thế này rồi. Cho nên, cô dự định chẳng xử lý ai cả, thậm chí còn không cả gọi đến nói chuyện.
Trước khi kiểm tra, xem xét mức độ chính xác của chuyện này sẽ án binh bất động.
Phải xem điểm lần thi thử thứ hai này cái đã.
Kể cả Trần Trứ và Tống Thì Vi yêu nhau thật, nhưng nếu cả hai vẫn duy trì thành tích ổn định trong kỳ thi thử thứ hai, thì Doãn Yến Thu cũng coi như quên mất chuyện này.
Có lẽ, đợi sau khi thi đại học xong, tổ chức bữa tiệc chia tay, cô sẽ dùng chuyện này nói đùa vài câu.
Còn nếu thành tích cả hai đều giảm, thì đừng nói đến chuyện hai đứa có yêu nhau hay không, Đàm Yến Thu chắc chắn phải xen vào chuyện này.
Đương nhiên, bây giờ không thể tác động quá nhiều đến hành động của Khang Lương Tùng được, bởi vì em ấy cũng là người có khả năng thi đậu Thanh Bắc mà.
Thế là, Doãn Yến Thu lên tiếng động viên: "Cô sẽ tìm thời gian thích hợp gọi hai em ấy lên nói chuyện, cám ơn em Khang Lương Tùng. Em tích cực quan tâm tình trạng lớp lớp, đúng là cán bộ lớp có trách nhiệm."
"Vâng, vậy mong cô Doãn nhanh chóng xử lý sớm."
Trong giọng nói của Khang Lương Tùng có gì đó lo lắng và vội vã.
Giống như cậu ta sợ, việc này xử lý chậm một giây thôi, thì nụ hôn đầu của Tống Thì Vi cũng bị Trần Trứ trộm mất.
"Được rồi, em phải tin tưởng cô chứ, về chuẩn bị ôn bài cho thật tốt đi..."
Doãn Yến Thu mỉm cười.
Mãi cho đến khi Khang Lương Tùng rời đi, Doãn Yến Thu mới từ từ lấy ra bảng danh sách lớp. Cô nhìn chằm chằm vào hai cái tên 'Trần Trứ' và 'Tống Thì Vi' bèn nhíu chặt lông mày.
Tính tình hai đứa bé này dùng cây tre trăm đốt đánh nhau còn không chạm tới người nhau được, có thể yêu đương sao?
Trần Trứ còn không bị mình vừa bị tố cáo. Nếu hắn biết, cũng chỉ thở dài khen Khang Lương Tùng ngu xuẩn.
Chỉ là một vài tin đồn vô căn cứ, vậy mà vội vàng đến mách cô giáo?
Cái này khác gì không có chứng cớ, mà mấy thanh tra ban Kỷ Luật vội vã ra ngoài bắt người, kết quả mặc kệ người ta có phạm lỗi hay không, cứ tóm trước rồi tính.
Sau này, khi mọi người nhớ đến, sẽ không ai quan tâm người đó làm điều gì tốt, tương đương với học sinh là chẳng ai nhớ thành tích người đó tốt thế nào.
Mà người ta chỉ quan tâm, ông đó bị ủy ban kỷ luật bắt đi, giống như cái mác học sinh cấp ba yêu sớm đã đóng cộp lên người.
Chỉ có một cách hoàn hảo nhất để xóa bỏ...
Đó là hai người cùng nhau thi đậu trường đại học danh tiếng, như thế cả hai bỗng chốc trở thành truyền thuyết.
Tràn Trứ cũng không biết mình bị người khác 'để ý tới', hắn vẫn đúng giờ đến lớp rồi tan trường.
Mãi cho đến ngày tết thanh minh mùng 5 tháng 4. Dưới khung cảnh, cả thành phố yên lặng như tờ, trong không khí ướt lạnh của sương mù, hắn đi tới dưới nhà Du Huyền chờ đợi.