Trần Trứ định tìm Du Huyền, đây chính xác là chuẩn nữ sinh cao 1 mét 7 xinh đẹp gợi cảm.
Có điều, lần này hắn chưa có ý định đưa cho cô ra mặt.
Đồng thời, Trần Trứ đã thiết kế xong một lần vô tình gặp nhau.
Vào một buổi sáng, mình và Biện Tiểu Liễu, Kỷ Hải Tinh đang học lái xe, cả ba đứng ở chòi hóng mát nói chuyện.
Đột nhiên, Du Huyền từ ngoài cổng bước vào.
Đúng, mình phải nhắc cậu ấy đi đôi giày cao gót thủy tinh.
Du Huyền co đôi chân dài hoàn hảo mà kết hợp với giày cao gót, nhẹ nhàng bước đi, thật sự giống như một làn gió nhẹ nhàng thổi qua ngày hè nóng bức.
Cái này cũng đủ để so sánh chênh lệch giữa Tiểu Liễu và Du Huyền thế nào, cũng để Kỷ Hải Tinh hiểu rằng, vì sao những mỹ nữ thường xuất phát từ Xuyên Du.
Lúc này, mình nhất định sẽ giả bộ như bình thường, giống như bản thân đã nhìn khuôn mặt này nhiều đến mức hơi chán rồi. Khi đó, mình sẽ cau mày một cái, còn tỏ ra không nhịn được nói: "Sao cậu đến đây?"
Câu nói này đủ để tình thế căng thẳng hơn rất nhiều.
"Thế nhưng..."
Đột nhiên Trần Trứ cảm thấy kế hoạch này không ổn. Với tính cách của Du Huyền, chẳng may cô ấy trừng mắt, thốt lên: "Không phải cậu bảo mình làm vậy à?"
Làm vậy chẳng phải mình bỏ sức nhiều rồi sao?
Được rồi, được rồi, mặc kệ bọn họ biết thì sao? Thật sự tưởng rằng cô ấy là thú cưng, muốn triệu hoán ra lúc nào là triệu hoán lúc đó sao?
Thực tế, người có thể khiến mỹ nữ cấp bậc Du Huyền đến giúp đỡ, đã là điều không tưởng rồi.
Thế là, Trần Trứ tập lái xong, kiếm chỗ ăn cơm trưa rồi tới cửa hàng giá rẻ ở Thượng Hạ Cửu.
Kết quả, cửa hàng trưởng nói, Du Huyền về quê nghỉ hè, trước ngày công bố điểm thi đại học là ngày 28, cô mới trở lại Quảng Đông.
"Về quê thăm bà nội?"
Trong lòng Trần Trứ có cảm giác mất mác.
Không phải bởi vì không tìm được người đến giúp đỡ, chủ yếu hắn cảm nhận được từ khi thoát ly khỏi trường cấp ba, giữa hai người giống như chẳng còn thứ gì liên quan nữa vậy.
Trần Trứ đẩy cửa, bước ra khỏi cửa hàng giá rẻ. Bên ngoài, ánh mặt trời chói chang chiếu vào, giống như ánh mặt trời là một loại vũ khí lạnh bằng kim loại sáng bóng, đang cứa vào làn da, khiến cho con người chưa phát hiện ra bực bội trong lòng.
Giờ này, Đại Hoàng có lẽ vẫn còn chơi game, còn Trần Trứ không muốn chơi playstation, bèn đi thẳng về nhà lên mạng.
Loại máy tính này cấu hình quá thấp, rõ ràng chẳng chơi được trò chơi gì. Trước đó, Trần Trứ đi học, nên Mao Thái Hậu còn cắt cả mạng.
Hiện tại, hắn đã thi đại học xong, nên Mao Hiểu Cầm chủ động lắp lại mạng.
Trần Trứ về nhà, đi vào phòng mình bật máy tính lên. Trải qua khoảng thời gian khởi động dài đằng đẵng, rồi một đống chương trình vô dụng hiện lên.
Trần Trứ bình tĩnh tắt từng cái một, chỉ để lại phần mềm phát nhạc, với trình duyệt web. Hắn vừa nghe nhạc Châu Kiệt Luân vừa vào Sohu xem tin tức.
Hắn đang nghe, bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, đây là ca khúc gì vậy.
Dây đàn đã đứt, làm sao nối lại đây.
Cảm giác của anh, em đã chẳng nhận ra.
Sự thay đổi của em, giống như dây đàn đã đứt.
Dù cố nối lại, tiếng đàn cũng chẳng như xưa.
Đây là ca khúc 'Dây Đàn Đã Đứt' mà Châu Kiệt Luân sáng tác năm 2003.
"Không trùng hợp đến vậy chứ..."
Trần Trứ lắc lắc đầu, không để nhạc phát ngẫu nhiên nữa, mà vào lại Sohu tiếp tục đọc tin tức.
Nhưng chưa đầy một phút, hắn lại quay lại giao diện phát nhạc, chuyển từ bài 'Dây Đàn Đã Đứt' thành 'Mái Nhà'.
Mãi cho đến khi từng lời bài hát vang lên.
Dưới mái nhà anh hát em ca.
Dưới mái nhà có người mình yêu.
Để từng ngôi sao tô điểm biến đêm nay thành đêm lãng mạn nhất.
Khoảnh khắc này từng giây từng phút như dừng lại.
Lúc này, Trần Trứ mới hài lòng gật đầu.
Hắn xem hết tin tức trong nước và quốc tế, thì bỗng nhiên nhớ tới vị học tỷ Học Viện Máy Tính ở Trung Đại, trưởng câu lạc bộ Côn Trùng Bay kia.
Trước đó, hắn đứng trước kỳ thi đại học, nên có thêm QQ cũng chỉ trò chuyện vài câu, hiện tại có thời gian cùng bà chị này nói chuyện rồi.
Đầu tư cổ phiếu là quá trình kiếm tiền vội vàng, nếu muốn lập trí đứng ở đỉnh cao thời đại này, trừ việc dám đương đầu với sóng gió, còn phải dựa vào trình độ kỹ thuật.
Trần Trứ đứng ở Trung Đại, lại có rất nhiều bạn học ở Hoa Công, đây chẳng phải là hai trường 985 chứa đựng nhân tài đông đúc sao? Nếu hắn không lợi dụng điều này thì thật sự quá lãng phí.
Hắn đăng nhập QQ mới tải về không lâu, bỗng Trần Trứ nhìn thấy hình ảnh avatar lóe lên.
Là Cá Lúc Lắc.
Du Huyền!
Trần Trứ mở đoạn chat ra, đúng là Du Huyền gửi cho hắn vài tin nhắn.
13 giờ 14 phút ngày mùng 9 tháng 6, Cá Lúc Lắc nhắn: Chủ nhiệm Trần, thi đại học đã xong rồi, có phải rất vui không?
13 giờ 16 phút Ngày 9 tháng 6, Cá Lúc Lắc nhắn: Nay Dì Thiên ở cùng nhà với bà ngoại mình từ Xuyên Du tới, bây giờ mình đưa mọi người đi ăn cơm, chiều không đến cửa hàng, nhắc để cậu biết.
9 giờ 31 phút ngày 10 tháng 6, Cá Lúc Lắc nhắn: Không trả lời tin nhắn, không hề đi tìm mình đúng không? Được lắm, tốt lắm, vậy mình về Xuyên Du.
9 giờ 31 phút ngày 10 tháng 6, Cá Lúc Lắc nhắn: Mình đếm đến ba, trả lời tin nhắn lại ngay lập tức.
9 giờ 33 phút ngày 10 tháng 6, Cá Lúc Lắc nhắn: Chịu tên đầu heo nhà cậu, thi xong chỉ biết ngủ nướng, mình phải cùng Dì và bà ngoại phải về Xuyên Du rồi, gần ngày công bố điểm thi đại học mình mới về Quảng Đông được.
Trần Trứ đọc mấy tin nhắn này, thì tâm trạng khá hơn rất nhiều.
Thì ra không hề cắt đứt liên hệ, chỉ vì có duy nhất một cách liên lạc, cho nên chỉ có thể dùng QQ nhắn tin.
Quả nhiên, 'Mái Nhà' ngọt ngào hơn 'Dây Đàn Đã Đứt'.
Trần Trứ nghĩ thầm, sau đó bấm vào khung chát trả lời:
15 giờ 23 phút ngày 10 tháng 6, Trầm Trứ nhắn: Mình không đọc được tin nhắn, nhưng hôm qua và hôm nay đều đến cửa hàng giá rẻ tìm cậu.
Trần Trứ đặt nickname QQ là Trầm Trứ, các đọc hài hòa mà dễ nhớ hơn.
Hắn nghĩ một chút rồi nhắn thêm một tin nữa.
15 giờ 24 Ngày 10 tháng 6, Trầm Trứ nhắn: Bần đạo ở núi Thục Đạo, nhanh chóng trả lời tin nhắn.
Hắn gửi xong tin nhắn này, cũng đoán được Du Huyền đang đi xe lửa, nên chưa thể trả lời tin nhắn ngay được.
Cho nên, hắn muốn nói chuyện với vị học tỷ ở Trung Đại kia một chút, vừa hay cô cũng đang online. Nói chung sinh viên Công nghệ thông tin thì thời gian online khá nhiều.
Vị học tỷ tên "Hạ Dụ' này quả thật rất được. Bà chị nghe thấy thằng em kể, có khả năng cao mình thi đậu Lĩnh Viện Trung Đại, thì nhanh chóng coi Trần Trứ như người nhà.
Sau đó, bà chị tức giận, kể cho Trần Trứ nghe nguyên nhân giải tán câu lạc bộ Côn Trùng Bay.
Thật ra có thể tóm tắt một câu thế này:
Nhiều người, mỗi người một ý tưởng, với lại câu lạc bộ thành lập vì muốn gộp tất cả mọi người có cùng niềm đam mê lại với nhau, nên không cần thiết phải theo ai cả.
Hạ Dụ chuẩn bị thành sinh viên năm 3, nên chẳng có cách nào khác để dung hợp mọi người lại, thế là tính nóng của cô bộc phát, quyết định giải tán luôn.
Trần Trứ tính toán, nếu là nguyên nhân này thì khó giải quyết đây. Bởi vì mọi người không ai chịu nhường nhịn, như vậy chỉ còn một cách dùng lợi ích buộc chặt bọn họ lại lần nữa, có cả tiền tài vật chất, mối quan hệ, thậm chí vẽ cho cả nhóm một cái bánh thật đẹp...
Tóm lại, chính là muốn đám người ương bướng này nhìn ra một tia hi vọng, sinh ra cảm giác muốn làm việc.
Có điều, Trần Trứ có chỉ cho Hạ Dụ biết, thì cô cũng không biết làm thế nào, chỉ đành chờ mình lên đại học rồi tính tiếp.
Trần trứ lại tiếp tục lướt web, rất nhanh Mao Hiểu Cầm đã về nhà để nấu cơm.
Ngày thứ 2 sau khi thi đại học cứ trôi qua mà không có gợn sóng nào xuất hiện.
Trước khi ngủ, Trần Trứ mở QQ ra kiểm tra, avatar 'Cá Lúc Lắc' vẫn màu xám xịt, có lẽ cô vẫn còn trên xe lửa.
Sáng hôm sau, Trần Trứ tiếp tục đến trường lái.
Biện Tiểu Liễu đã mất đi sự nhiệt tình của ngày hôm qua. Bởi cô đã biết Trần Trứ chỉ thi đậu Quảng Kim, trừ mái tóc cắt ngắn khiến cậu bạn đẹp trai hơn kia, ngoài ra chẳng có thêm chút ưu điểm nào.
Cũng không biết làm sao, sau khi Trần Trứ đọc mấy tin nhắn Du Huyền nhắn cho mình, lại cảm thấy không nỡ chút nào nếu mình kéo Du Huyền qua đây vả mặt hai người này.
Với lại, Trần Trứ thích tình huống ở chung này, thỉnh thoảng nói chuyện vài câu, trong lúc chờ đợi đến lượt mình tập lái.
Sau khi về nhà, Trần Trứ ăn cơm với cá, lại nhớ đến 'Cá Lúc Lắc', bèn đi vào phòng mở QQ ra, quả nhiên Du Huyền đã nhắn tin lại.
9 giờ 50 phút ngày 11 tháng 6, Cá Lúc Lắc nhắn: Ngồi xe lửa tận 20 tiếng, mệt quá.
9 giờ 51 phút ngày 11 tháng 6, Cá Lúc Lắc nhắn: Trần Trứ, mây ở chỗ mình thật sự quá đẹp, muốn chụp cho cậu xem một bức ảnh quá.
Trần Trứ mỉm cười, sau đó trả lời lại:
12 giờ 49 phút ngày 11 tháng 6, Trầm Trứ nhắn: Mình vừa mới đi tập xe về, trưa này ăn cá ngon lắm.
Thế là, Trần Trứ với Du Huyên mỗi người mỗi nơi, thời gian rỗi của mỗi người mỗi khác nói chuyện với nhau.
Thời gian êm ả lặp đi lặp lại, có chuyện vui vẻ hay mệt mỏi, đều sẽ nhắn tin báo lại cho người con lại nghe.
10 giờ 01 phút Ngày 12 tháng 6, Cá Lúc Lắc nhắn: Hôm qua mình mất ngủ, hôm nay buồn ngủ thật đấy.
12 giờ 31 phút Ngày 12 tháng 6, Trầm Trứ nhắn: Mất ngủ thì trở về ngủ bù.
9 giờ 48 phút ngày 14 tháng 6, Cá Lúc Lắc nhắn: Chiều nay mình đi leo núi, cảnh thật tuyệt vời.
11 giờ 59 phút, Trầm Trứ nhắn: Buổi sáng ngủ dậy, mình đi tập xe luôn.
10 giờ 03 phút ngày 16 tháng 6, Cá Lúc Lắc nhắn: Hôm nay mình đến nhà anh em chơi, mình muốn ăn 10 cái bánh nếp.
12 giờ 01 phút, Trầm Trứ nhắn: Đó là bánh gì, ngon nhớ cầm về cho mình mấy cái.
Có điều, hai người trò chuyện vài ngày với nhau, Trần Trứ bỗng phát hiện, mỗi ngày Du Huyền nhắn tin cho hắn đều từ khoảng 9 giờ 40 phút đến 10 giờ 15, nên tò mò hỏi.
8 giờ 03 phút Ngày 17 tháng 6, Trầm Trứ nhắn: Hôm nay mình dậy sớm, à mà hỏi chút, vì sao cậu đều nhắn tin cho mình khoảng 10 giờ vậy?
9 giờ 51 phút, Cá Lúc Lắc nhắn: Đồ đần, bởi vì đây là thời gian chúng ta gặp nhau trong giờ thể dục giữa buổi. Lúc này nhắn tin với cậu, chẳng phải giống chúng ta chào nhau trong giờ thể dục sao?
Sau khi Trần Trứ tập xe trở về, nhìn thấy đoạn tin nhắn này, hắn ngồi im lặng thật lậu.
13 giờ 07 phút ngày 18 tháng 6, Trầm Trứ nhắn: Cậu lên mạng thế nào?
9 giờ 59 phút ngày 19 tháng 6, Cá Lúc Lắc: Mình đi quán net, trong nhà không có máy tính. Hôm nay chỗ mình mưa to lắm 'meme khuôn mặt khóc', ướt hết cả quần rồi.
12 giờ 44 phút ngày 19 tháng 6, Trầm Trứ nhắn: Đến quán net chỉ vì nhắn tin QQ lại sao?
9 giờ 42 phút ngày 20 tháng 6, Cá Lúc Lắc: Còn làm gì nữa, mình không thích chơi game. À, mình kể cho cậu nghe chuyện này, hôm qua tự mình làm một bữa cơm, tất cả mọi người ăn xong đều khen ngon đấy.
Trong khoảng thời gian này, Trần Trứ ngoại trừ học lái xe ra, thỉnh thoảng sẽ đi chơi với Hoàng Bách Hàm, đôi khi gọi cả Vương Trường Hoa và Triệu Viên Viên nữa, nhưng địa điểm tập kết đã không phải là cửa hàng giá rẻ nữa.
Trong lớp, hắn không liên lạc với các bạn học khác, vì hắn không có cách liên lạc nào.
Có điều, thời gian dần trôi đến ngày 28 tháng 6, ngày công bố điểm thi đại học. Một lần nữa, mọi người trở nên lo lắng, ngay cả Đại Hoàng cũng chẳng còn tâm trạng chơi game, lo lắng không biết mình có thi tốt không.
Trần Trứ vẫn duy trì trò chuyện với Du Huyền, cho đến:
9 giờ 42 phút ngày 25 tháng 6, Cá Lúc Lắc nhắn: Trần Trứ, mai mình về. Hi hi, mình cầm theo cả quà đặc sản cho cậu và chú dì nữa đấy."
11 giờ 58 ngày 25 tháng 6, Trầm Trứ nhắn: Tốt quá, để mình đi đón cậu.
Sau đó, Trần Trứ ra khỏi phòng mình, thẳng thắn nói với Mao Thái Hậu: "Mẹ, đưa tiền cho con, con muốn mua điện thoại."