"Thi bằng lái?"
Đến bây giờ, Mao Hiểu Cầm còn chưa lái xe, cho nên phản ứng đầu tiền khi nghe yêu cầu của Trần Trứ là ngẩn người ra.
Trần Bồi Tùng ở bên cạnh cũng nói: "Muốn thi bằng lại đợi con đến tuổi trưởng thành cái đã, bây giờ còn chưa đủ 18 tuổi đâu đấy."
"Cha mẹ, hiện tại mấy trường lái cực kỳ thông minh, bọn họ vì muốn hấp dẫn sinh viên đến học, cho nên hỗ trợ rất nhiều."
Trần Trứ ngồi xuống ghế salon cạnh bố mẹ, giải thích: "Hiện tại chỉ cần đến trường lái nộp tiền, nếu chưa đủ tuổi thì chưa cần thi vội, chờ luyện tập xong đủ tuổi, thì bọn họ sẽ giúp học viên đến cơ quan quản lý đăng ký. Làm như vậy không chỉ tiết kiệm thời gian, mà học sinh tốt nghiệp cấp ba đưa thẻ sinh viên ra còn được giảm giá."
Mao Hiểu Cầm thấy đám buôn bán này thực sự rất nhanh nhạy, bèn hỏi: "Trường lái nào?"
Trần Trứ chỉ ngoài cửa sổ: "Chính là trường lái An Thuận cạnh trường cấp hai con học đấy."
Thời điểm cấp hai Trần Trứ học ở trường trung học cơ sở Thập Lục, bởi vì thành tích thi cấp ba quá tốt, đạt đến điểm chuẩn vào lớp bồi dưỡng của Chấp Tín nên được tuyển vào.
Trường cấp hai Thập Lục rất gần nhà, nên trong trí nhớ của Mao Hiểu Cầm hình như có một trường lái thì phải, chỉ là bình thường không để ý, nên đi qua rất nhiều lần cũng chẳng nhớ kỹ lắm.
"Mẹ, được không?"
Trần Trứ nhìn Mao Thái Hậu, ánh mắt vô cùng mong chờ.
Năm đó, mình thi đại học xong chỉ lãng phí thời gian. Cả ngày ở nhà hết xem ti vi rồi lại ngủ, thỉnh thoảng đến nhà họ hàng, hay cùng Hoàng Bách Hàm lên mạng, chơi điện tử cầm tay.
Lúc đó, hai thằng đều là kiểu người hướng nội, tự co cụm bản thân, nên trong lớp có hoạt động gì cũng không nghĩ đến hai đứa.
Đương nhiên, hai người cũng không muốn tham gia, thuộc về loại người chủ động ngăn cách với hoạt động xã giao.
Vốn dĩ ban đầu tương đối thoải mái, không cần phải tham gia hoạt động tập thể kiểu viết báo tường chẳng hạn, nhưng sau này thời gian trôi qua thật sự khó khăn.
Bởi vì kiểu người này, nếu không có việc gì chỉ suốt ngày nằm lì trên giường, lúc đó mới nhận ra thời gian trôi qua rõ ràng đến nhường nào. Muốn làm chút gì đó, nhưng chỉ có thể đi vài bước quanh nhà, cuối cùng vẫn là thời gian nằm trên giường, vì vậy Trần Trứ không muốn trải qua như thế nữa.
Cho nên, Trần Trứ muốn đăng ký học bằng lái, chỉ cần buồn quá là đến trường lại dạo chơi.
"Ừ..."
Mao Hiểu Cầm vẫn còn do dự, nên chưa đồng ý dứt khoát, mà đảo mặt nhìn chồng.
Bà cảm thấy điện thoại và máy tính là đồ dùng cần thiết, nhưng bằng lái có quan trọng như vậy không?
Phản ứng của Mao Thái Hậu khá bình thường. Đối với một gia đình, nếu con cái trong nhà đưa ra một yêu cầu phải tiêu tiền, kể cả cha mẹ có đồng ý cũng không đồng ý dứt khoát thoải mái cho lắm.
Có lẽ cuối cùng vẫn là cho, nhưng quá trình từ ngần ngừ đến cho phải thuyết phục khá nhiều lần.
Nhất là con trai đã thi đại học xong, thời đại bắt đầu thay đổi rồi.
Nếu bây giờ, Trần Trứ mới yêu cầu Mao Thái Hậu cho mình toàn quyền sử dụng tiền lì xì, để mình cầm tiền đó đi đầu tư cổ phiếu, thì bị chửi hai câu đã phải cảm tạ trời đất rồi.
Nhưng, tầm nhìn của lão Trần vẫn tương đối là xa. Hiện tại, tỉ lệ người dân sở hữu xe vẫn còn thấp, nhưng mức độ tăng trưởng đang ngày càng cao. Từ việc xã hội ngày càng phát triển, rất có thể bằng lái sẽ là vật dụng cần thiết của mỗi người.
Nếu là đồ vật cần thiết, vậy sớm một chút chẳng phải tốt hơn sao?
"Chiều nay, cha và con đến đó hỏi thăm chút xem sao?"
Trần Bồi Tùng mỉm cười: "Nếu trường lái không có vấn đề gì, thì luyện một chút cũng được, sau này nếu cha phải đi xã giao nhiều, còn có con đến đón."
Mao Hiểu Cầm trợn mắt nhìn chồng mình đồng ý, cau mày nói: "Cha con các người làm việc không theo trật tự, muốn lừa hết tiền trong tay tôi đúng không? Trước tiên ăn cơm cái đã."
Đến khi Mao Thái Hậu vào bếp chuẩn bị cơm nước, Trần Trứ mới nhỏ nhẹ nói với lão Trần: "Cám ơn cha..."
"Không cần, hai cha con chúng ta cần gì phải thế."
"Nhưng..."
Trần Trứ nói tiếp: "Học bằng lái là chuyện học bằng lái, còn chuyện máy tính và điện thoại vẫn phải mua cho con đấy."
Miệng lão Trần giật giật, giả bộ như không nghe thấy gì.
Buổi chiều, Trần Bồi Tùng và Trần Trứ đến trường lái tên là An Nhuận kia, xác thự nó nằm đối diện trường cấp hai Thập Lục.
Lão Trần đi dạo một vòng thấy trường lái này khá đầy đủ tiện nghi, nên lập tức đóng học phí. Mà Trần Trứ vẫn còn là học sinh lớp 12 nên được giảm giá 88%.
Thời điểm Trần Trứ đăng ký thì liếc nhìn danh sách một lượt, không ngờ học sinh tốt nghiệp trung học muốn học bằng lái xe cũng nhiều thật, một danh sách dài.
Hắn đăng ký xong thì đi về nhà. Không ngoài ý muốn, Hoàng Bách Hàm dùng điện thoại cố định gọi tới, mời Trần Trứ tới cửa hàng giá rẻ ở Thượng Hạ Cửu chơi game.
Trần Trứ cũng không từ chối, ngày đầu tiên được nghỉ nên thoải mái chút.
Có điều, khi hai đứa tập trung ở 'căn cứ' cửa hàng giá rẻ, thì cửa hàng trưởng nói trưa nay Du Huyền đến nhà người thân ăn cơm, cho nên xin nghỉ.
Lúc này, Trần Trứ chợt nhận ra, mình và Du Huyền chỉ có một cách liên lạc là QQ, trước đó cả hai thường xuyên gặp mặt ở trường, cho nên chưa cảm nhận được.
Hiện tại, bọn họ đã rời khỏi trường, vì vậy cách thức liên hệ kia giống như bị đứt đoạn.
"Dù Huyền không có điện thoại, có nên mua cho cậu ấy một cái, nhưng số tiền kia mình còn phải dùng..."
Trần Trứ suy nghĩ trong lòng.
Hắn dự định dùng công phu 'sư tử ngoạm' yêu cầu số tiền 15 nghìn để mua điện thoại và máy tính. Thực tế, điện thoại chỉ cần 2000 là được, còn máy tính mua hàng đã qua sử dụng, còn tiền thừa dùng hết vào đầu tư cổ phiếu.
Thậm chí, Trần Trứ còn dự định vay tiền nhà nước hỗ trợ cho sinh viên, dùng hết cả tiền học phí và sinh hoạt đổ hết vào thị trường cổ phiếu.
Cơn bão Olympic sắp đến, giá trị cổ phiếu của nhà máy đóng tàu Quảng Châu từ 4 đồng một cổ năm 2006. thì cuối năm 2007 giá trị đã tăng tới 299 đồng một cổ, vị chi tăng gấp 67 lần.
Cho dù bây giờ 1 cỗ mua vào 33 đồng, thì cuối năm có thể tăng gấp 10.
Trần Trứ chỉ có ấn tượng với cổ phiếu nhà máy đóng tàu này, cũng biết thị trường cổ phiếu cuối năm 2007 bùng nổ thế nào. Cho nên, hắn dự định sử dụng 100 nghìn tiền vốn, chỉ mua một mình cổ phiếu đóng tàu Quảng Châu, sau đó đợi giá cáo nhất sẽ bán.
Kiếm về 1 triệu tiền vốn, kết thúc trò chơi.
Bởi vì sau lần sập sàn này, thị trường cổ phiếu Trung Quốc bị kích thích, phía trên dùng một loạt điều chỉnh trước sau tiến hành công bố.
Trần Trứ không có lòng tin mình nhìn thấu, hiện tại năng lực và cơ sở của mình không đủ để mình tiến vào bàn cờ lớn bộ môn này. Cho nên, hắn lấy được số tiền khởi động 1 triệu, sẽ lập tức rút khỏi thị trường chứng khoán.
Thật ra, số tiền hắn dự tính thật sự không nhỏ, với số tiền đó có thể mua được một phòng nhỏ giữa khu vực trung tâm thành phố rồi.
Đương nhiên, quá trình này sẽ phát sinh một vấn đề, nếu như mình dùng hết tiền học phí và tiền sinh hoạt để đầu tư cổ phiếu, vậy con mẹ nó cho đến lúc mình bán ra cổ phiếu, mình sống ở Trung Đại thế nào đây?
Chẳng lẽ suốt ngày ăn chực của các bạn cùng phòng?
Có điều chuyện đến đâu tính đến đó, nếu không trụ được thì đến căng tin trường xin một chân rửa chén là cùng, nói chung không chết đói được.
Thế là, buổi chiều Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm cùng nhau chơi game, thoải mái phát tiết nhẫn nhịn thời gian qua.
Cái tay cầm nhỏ này, hôm nay để hai đôi tay to của hai chú, bóp chặt vào sau đó chọn nhân vật, rồi tung ra những cú nhấn liên hồi.
Hai đứa chơi game tới tận 9 giờ tối, Hoàng Bách Hàm chơi vẫn còn chưa đã: "Sáng sớm mai chơi tiếp, tao phải cầm theo bao tay mới được."
"Cái gì?"
Trần Trứ nhíu mày.
"Bao tay chứ gì."
Hoàng Bách Hàm xòe bàn tay ra nói: "Lâu không chơi, dùng sức cầm cái tay cầm có chút, mà chỗ ngón cái đau quá."
"Ngày mai tao không rảnh, phải đi tập xe."
Trần Trứ nói, hắn không muốn đến đây nữa.
"Học lái xe?"
Hoàng Bách Hàm tò mò hỏi: "Mày mới bao tuổi, học lái xe làm gì?"
"17 tuổi rồi, không còn nhỏ nữa."
Trần Trứ định kể lý do mình quá nhàm chán, nên định thi bằng lái xe cho bạn thân nghe.
Đại Hoàng không hề đồng ý suy nghĩ này, với lại cậu ta cũng không hề cảm thấy nhàm chán, chẳng phải vừa rồi hai đứa đều chơi rất vui đấy sao?
Trần Trứ không giải thích, cứ để Đại Hoàng tự nhiên cảm nhận thôi.
Hai người chào tạm biệt nhau, Trần Trứ về nhà ăn cơm. Ban đêm, lúc đi ngủ hắn còn cố tình tắt chuông báo thức đi, nhưng kết quả vẫn vậy, sáng hôm sau đúng 7 giờ hắn mở mắt tỉnh dậy.
"Ai dà."
Trần Trứ thở dài, không ngờ muốn lười biếng cũng cần quá trình.
Không bao lâu, Mao Thái Hậu cũng thức giấc. Bà không kịp làm điểm tâm cho Trần Trứ, chỉ căn dặn hắn vài câu, sau đó vội vàng đến bệnh viện làm.
Trần Trứ từ từ đánh răng rửa mặt, mặc quần áo, sau đó xuống dưới nhà ăn sáng, còn rảnh rỗi trêu chọc con chó của chủ cửa hàng ăn sáng chút nữa. Trong thoáng chốc, hắn có suy nghĩ, bây giờ thời gian như rộng mở, thoải mái tiêu sài, nên cảm thấy hơi xa xỉ thì phải.
Thật lâu sau mới đến 9 giờ, lúc này hắn mới nhàn nhã tới trường lái An Thuận.
Người phụ trách huấn luyện cho Trần Trứ là một thầy dạy lái khoảng 40 tuổi. Có lẽ, thầy phải dạy lại thời gian dài ở bên ngoài, cho nên làn da hơi ngăm đen, còn giọng nói có vẻ hơi lớn, lúc mắng chửi cũng chẳng nể nang ai bao giờ.
Thầy đen xì dạy 8 học viên, có hai người giống Trần Trứ vừa tốt nghiệp cấp ba. Hai người khác làm việc trong nhà nước, còn một vị lớn tuổi nhất có lẽ sắp lên chức bà nội không chừng.
Bên trong chòi hóng mát, từng đợt gió ùa vào kèm theo cái nóng từ ngoài giống như đập vào mặt mọi người. Bên trong, người muốn mở miệng nói chuyện, thì ngực như có cảm giác khó thở.
Bởi vậy, mọi người chẳng ai muốn nói chuyện, chỉ chờ thầy giáo gọi mình lên xe để luyện tập.
Lúc này, phía cổng trường lái có một người con và một người con gái đi tới.
Người con trai có vẻ như đi làm.
Còn người con gái cao khoảng 1 mét 65, mặc cái áo màu xanh lam ngắn tay, còn phía dưới mặc chiếc váy dài quá đầu gối, để lộ ra bắp chân trắng nõn, trông cực kỳ cuốn hút.
Trần Trứ liếc nhìn cô gái, đột nhiên ngây ra.
Cũng không phải bởi vì cô gái này quá xinh đẹp.
Nếu muốn so sánh, thì nét đẹp của cô ngang ngang với Ngô Dư là cùng, cách Du Huyền và Tống Thì Vi cấp bậc yêu nghiệt còn kém khá xa, nói chung trông cô khá hấp dẫn.
Có điều, dưới cái nóng oi bức ngột ngạt này, lại có một cô gái xinh xắn xuất hiện, chẳng khác gì cơn gió xua tan khó chịu xung quanh.
Thứ Trần Trứ cảm thấy ngạc nhiên là trông cô gái này rất quen.
"Rốt cuộc mình gặp ở đâu nhỉ?"
Trần Trứ có cảm giác tên cô gái này ngay trong đầu mình, không ngờ nghĩ mãi chẳng nhớ.
Bất ngờ thay, cô gái kia lại nhận ra Trần Trứ.
"Trần Trứ?"
Cô gái đi từ từ tới, có chút chưa xác định rõ ràng hỏi: "Cậu là Trần Trứ đúng không? Lớp 6 trường cấp hai Thập Lục, chủ nhiệm lớp là Quách Thiếu Ba, đúng không?"
"Đúng vậy, cậu là..."
Trần Trứ nhìn chằm chằm khuôn mặt này, có cảm giác mình chỉ thiếu một chút nữa thôi là nhớ ra cô gái này.
"Đúng là cậu sao?"
Cô gái che miệng cười: "Mình là Tiểu Liễu, Biện Tiểu Liễu."
"A..."
Trần Trứ như người từ trong mộng tỉnh lại, ký ức ùn ùn kéo về, đây chẳng phải cô bạn ngồi cùng mình thời cấp hai sao?
Có điều, ký ức đã về, nhưng không đẹp cho lắm.
Thời điểm mình học cấp ba, thân hình còn chưa phát triển hết, còn Biện Tiểu Liễu khi đó đã vô cùng đáng yêu rồi, luôn có các bạn nam chú ý đến cô ấy. Con mẹ nó, đám kia còn hay bắt nạt mình nữa chứ.
Vậy sao lại gặp nhau ở đây vậy?
Trần Trứ vỗ đầu, bởi vì trường lái An Thuận ngay cạnh trường cấp hai Thập Lục, nên gặp được bạn thời cấp hai cũng chẳng có gì là lạ.
"Tiểu Liễu, đây là ai?"
Lúc này, người nam cũng đi tới, nhìn Trần Trứ có chút cảnh giác.
"Bạn cấp hai của em."
Biện Tiểu Liễu nghiêng đầu, mỉm cười nói mấy câu với người nam, giống như giới thiệu thân phận, nhưng hắn có thể nghe loáng thoáng vài câu: "Anh còn nhớ em kể với anh cậu bạn ngồi cùng thời cấp hai không, cái cậu bạn thường xuyên bị người khác bắt nạt ấy..."
Mặt Trần Trứ vẫn bình thường, chỉ bĩu môi ý bảo 'cắt'. Chẳng biết người nhà cô gái này ai lại đặt cái tên 'Tiểu Liễu' chứ.
Công nhận bá đạo.
- Giải thích, Tiểu Liễu nghĩa là vợ bé hoặc tiểu tam. Hết giải thích.