Chương 12:

Đừng Để Chưởng Môn Quạo

Tây Tích 03-08-2024 12:05:41

Lâm Uyển Ương nhịn không được hỏi: "Hôm nay cậu ấy ăn vậy mà còn coi là ít à?" Cái gì gọi là không đói lắm? Một lần ăn nhiều như vậy thật sự không thành vấn đề sao? Tạ Văn Dĩnh nói: "Cũng còn đỡ, hơi ít một chút, sáng hôm qua chúng tôi hấp màn thầu, đệ ấy ăn ba mươi bốn cái." Lâm Uyển Ương: "..." Được rồi! Khó trách đứa nhỏ này ngày hôm qua lúc nói mình ăn nhiều, thiếu chút nữa là đã khóc. Đây đúng là không khoa trương chút nào... thật sự rất nhiều. ... Thế này đúng là không dễ dàng mà. Tạ Văn Dĩnh nhìn về phía Lâm Uyển Ương, nói: "Chưởng môn nhân, cô chuẩn bị đi, chúng ta nên xuống núi được rồi." Lâm Uyển Ương gật đầu: "Được." Dù sao hôm nay mình cũng không có sắp xếp gì khác, đi theo người ta xem thử cũng không tệ. Mặc dù nói sau này cô chắc chắn không thể dựa vào việc đi khắp nơi biểu diễn kiếm tiền, cái này có thể kiếm được bao nhiêu chứ? Hôm nay cô đơn thuần là nhàm chán, trải nghiệm một chút cuộc sống của đối phương. Lâm Uyển Ương đợi hai phút, liền thấy đối phương mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt đi ra. Dáng người cao gầy, khí chất lạnh lùng, gương mặt xinh đẹp, chân dài, ngực phẳng, trắng. Đây là tiêu chuẩn nữ thần văn nghệ hiện nay, không sai chút nào. Người này vừa rồi còn mặc áo ba lỗ đấy! Lâm Uyển Ương sờ sờ cằm, đột nhiên cảm thấy mình mới là đàn ông? "Có thể đi chưa?" Tạ Văn Dĩnh hỏi. Mặc dù nói chưởng môn nhân này có chút không đáng tin cậy, nhưng nếu là sư phụ cậu phái đến, cậu vẫn sẽ tiếp nhận. Nghe thấy giọng nói ồm ồm của đối phương, Lâm Uyển Ương cảm thán một chút, thật đúng là có cảm giác không ăn nhập chút nào. Cô cầm lấy túi, đi theo cậu ấy ra ngoài. Tạ Văn Dĩnh có một nhóm wechat PG, chủ nhóm là đồng nghiệp, sau khi làm nhiều năm tích lũy được mạng lưới quan hệ liền tổng hợp sắp xếp lại tài nguyên, rồi làm môi giới. Cô ấy sẽ công bố một số cơ hội làm việc trong nhóm, mỗi lần như vậy rút 200 tệ từ thù lao nhận được làm phí giới thiệu. Tạ Văn Dĩnh và chủ nhóm quan hệ không tệ, dáng vẻ cậu ấy phong lưu, cộng thêm làm việc nghiêm túc có trách nhiệm, vì vậy công việc có thù lao không tệ chủ nhóm sẽ ưu tiên thông báo cho cậu ấy. Hôm nay trung tâm triển lãm có hội chợ triển lãm, cần một lượng lớn người mẫu và nữ PG. Hai người từ trên núi xuống, năm giờ rưỡi xuất phát, bảy giờ rưỡi vừa vặn đến trung tâm triển lãm. Tạ Văn Dĩnh quen đường quen lối dẫn người đến phòng hóa trang sau sân khấu, trực tiếp đi tìm Quý Lam. Quý Lam chính là chủ nhóm phụ trách kết nối, cũng là người phụ trách người mẫu hôm nay. Lần đầu tiên Lâm Uyển Ương nhận hoạt động, cậu ấy muốn cho người phụ trách xem qua trước, để lại ấn tượng sau khi quen mắt sẽ dễ nói chuyện. "Chị Lam, đây chính là người hôm qua em nói với chị." Tạ Văn Dĩnh cố ý điều chỉnh giọng nói mềm mỏng, người bên ngoài nhìn qua, cũng sẽ cho rằng giọng nói của nữ sinh này khá nam tính, chứ không cảm thấy đây là nam. Nhiều nhất trong lòng tiếc nuối tướng mạo như vậy, lại đi kèm với giọng vịt đực thật đáng tiếc. Lâm Uyển Ương mở miệng chào hỏi: "Chị Lam, chào chị." Quý Lam quen biết với Tạ Văn Dĩnh hơn một năm, tự nhiên biết thông tin cá nhân của đối phương, nam, cư sĩ trong đạo quán. Cô ấy ngước mắt đánh giá Lâm Uyển Ương, hài lòng gật đầu: "Chiều cao đủ rồi, trắng trẻo xinh đẹp, điều kiện rất tốt đấy, cậu tìm được tiểu mỹ nữ ở đâu vậy?" Tạ Văn Dĩnh chần chừ, ăn ngay nói thật: "Đây là chưởng môn nhân của bọn em."