Chương 36:

Đừng Để Chưởng Môn Quạo

Tây Tích 03-08-2024 12:08:58

Diêu Mộ nhìn Lâm Uyển Ương, bi thương nói: "Đi đi, chúng ta mau đến bệnh viện, cô hộc máu luôn rồi sao có thể nói không sao, đừng cậy mạnh nữa." Tạ Văn Dĩnh: "Đúng vậy, làm kiểm tra toàn thân đi." Lâm Uyển Ương nói một cách uể oải: "Do lão già kia đánh lén, lúc ấy tôi niệm chú không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi, cho nên mới hộc máu." Diêu Mộ, Tạ Văn Dĩnh: "..." Cảm xúc bi thương không kéo dài được vài giây, đột nhiên tiêu tán. Tạ Văn Dĩnh và Diêu Mộ đỡ Lâm Uyển Ương đến ven đường, chuẩn bị về khách sạn nghỉ ngơi trước. Lúc này đã hơn năm giờ, sắc trời hơi sáng. Hai người đợi vài phút, cuối cùng có một chiếc taxi đi ngang qua dừng lại. Bọn họ đỡ Lâm Uyển Ương ngồi ở phía sau, báo tên khách sạn. Tài xế hồ nghi thông qua kính chiếu hậu, nhìn ba người phía sau, sáng sớm đón xe như vậy, trạng thái không đúng lắm. Diêu Mộ nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, mở miệng hỏi: "Đường này sao không đúng lắm?" Tài xế cười khan nói: "Bên này bốn phương thông suốt, đi bên nào cũng có thể đến khách sạn, tôi là tài xế lão làng sao lại đi nhầm đường được, cậu cứ yên tâm." Diêu Mộ gật đầu, cũng không nghĩ nhiều: "Vậy là tốt rồi." Xe dừng lại ở ven đường, tài xế nói: "Tôi đi mua gói thuốc lá, hai phút là xong." Lúc này ở vùng ngoại ô, xe đi ngang qua rất ít, hai người đại khái đợi năm phút, cũng không thấy tài xế trở về, liền cảm thấy không ổn. Thần kinh của bọn họ căng lên, chẳng lẽ lại là cái bẫy gì? "Đến rồi, đợi một chút, sao lại dẫn theo nhiều người như vậy?" Diêu Mộ nhìn người chạy tới phía trước, trừng to mắt. Từ sau khi ba người lên xe, tài xế vẫn luôn thông qua kính chiếu hậu lặng lẽ quan sát. Đón xe từ sáng sớm, trên người vậy mà còn hơi bẩn, quần áo không biết cọ bụi tường ở nơi nào. Cô gái kia vẫn mãi không mở mắt, trạng thái tinh thần không đúng, nhìn kỹ, cổ áo và khóe miệng còn có vết máu! Tài xế vừa liên tưởng như vậy sợ tới mức tim đập thình thịch, nghĩ đến tin tức nhìn thấy trên mạng gần đây, sau khi hít sâu quyết định kiềm chế quyết định không bứt dây động rừng. Sau khi lấy cớ nói xuống xe mua thuốc lá, ông ấy dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới đồn công an khu vực cách đó hai trăm mét, phản ánh tình huống xong dẫn theo bốn năm cảnh sát lao tới. Diêu Mộ không hiểu ra sao hỏi: "Anh tài xế, anh làm gì vậy?" Tài xế: "Hừ! Trông dáng vẻ thì đàng hoàng mà làm ra loại chuyện súc sinh này, không nghĩ tới tôi dẫn cảnh sát tới đây chứ gì!" Tạ Văn Dĩnh nhíu mày: "Chờ một chút, mấy người hiểu lầm rồi." Tài xế cười lạnh nói: "Hiểu lầm cái gì, cho rằng tôi lớn tuổi không biết à, hai người chính là đang 'nhặt xác', mỗi ngày tôi đều xem tin tức, cố ý cho đồ vào trong nước uống của các cô gái, sau đó làm đối phương hôn mê đưa về, nếu không cậu làm sao để giải thích cô gái này mãi không tỉnh! Trên người còn có máu, các người còn chuẩn bị đưa người ta đến khách sạn đúng không..." "Tôi cũng có con gái, từ sau khi nó sinh ra tôi đã chuẩn bị tâm lý ngồi tù khi gặp tình huống thế này! Hai tên súc sinh!" Diêu Mộ, Tạ Văn Dĩnh: "..." Diêu Mộ: "Tôi không phải, tôi không có, anh nói bậy!" Tài xế: "Vậy sao năm giờ rưỡi anh lại mang theo cô gái quần áo dính máu này đứng ở ven đường?" Diêu Mộ: "..." Tài xế nhảy dựng lên: "Anh ta không nói lời nào, anh ta ngầm thừa nhận rồi!" Mấy người cảnh sát chặn hết hai bên cửa ghế sau, ánh mắt không tốt nhìn người bị tình nghi phạm tội.