Nam quỷ vẻ mặt ủy khuất, giọng nói yếu ớt: "Ta từ nhỏ đã bị cha mẹ ràng buộc, thành tích bắt buộc phải đứng hàng đầu, sau khi đi làm yêu cầu phải làm tốt nhất trong công ty, trước khi ta đột tử còn chưa từng hẹn hò, chưa từng được sờ tay con gái. Ta thật sự rất thích bọn họ, mọi người chơi cùng nhau cũng không được sao?"
Mọi người coi như nghe hiểu rồi, người này khi còn sống trải qua cuộc đời của khổ hành tăng, chết rồi thì hoàn toàn buông thả, khó trách lại ở trong phòng hóa trang nữ.
Chơi đùa với quỷ, người bình thường chắc sẽ có bóng ma tâm lý nhỉ.
Hòa thượng tiếp tục khuyên nhủ: "Ngươi vẫn nên đi đi, âm dương có trật tự, ta sẽ niệm kinh ba ngày siêu độ ngươi."
Quỷ kia nhíu mày: "Ta không đi, ngươi cũng không thông cảm cho ta, ta đáng thương như vậy cũng không hại người, mở đèn là đang chào hỏi với các chị, ném đồ đạc xuống đất, chạy tới chạy lui là muốn bọn họ có thể chú ý tới ta."
Lâm Uyển Ương móc ra một lá bùa, dùng ngón tay kẹp lấy, lạnh giọng nói: "Câm miệng, khóc đúng là khó nghe, lá bùa của ta ném ra ngươi sẽ chết, có đi hay không?"
Cô không phải quỷ sai, không nhất định đưa quỷ hồn đến âm phủ, ảnh hưởng đến trật tự người sống chính là không đúng, không cần hỏi nguyên do làm gì cho mất công.
Quỷ: "..."
Mọi người: "..."
Đúng là rất thẳng thừng.
Quỷ vừa rồi còn mặc cả run rẩy một chút, mặt lộ vẻ sợ hãi: "Đừng đừng đừng, ta đi ta đi! Chưa từng thấy qua kẻ còn ác hơn cả quỷ!"
Có thể nói trở mặt rất nhanh, không có một chút lề mề, chạy một cách nhanh gọn dứt khoát.
Mọi người: "..."
Tuy rằng thô bạo một chút, có hiềm nghi đe dọa, nhưng hiệu quả cực kỳ tốt.
Hòa thượng tận tình khuyên nhủ lâu như vậy, không bằng một câu này.
Quý Lam cẩn thận hỏi Tạ Văn Dĩnh: "Cái đó, rốt cuộc cô ấy là ai?"
Tạ Văn Dĩnh: "Cô ấy... là chưởng môn nhân môn phái bọn em."
Quý Lam: "... Hả?"
Cô ấy cho rằng buổi sáng là thuận miệng nói mà thôi.
Tạ Văn Dĩnh cũng rất bất ngờ, đối phương dùng một lá bùa đã giải quyết xong chuyện.
Căn phòng trở nên bình thường, chỉ là bụi bặm nhiều hơn một chút.
Hồ Hạo thay đổi thái độ trước đó, tuy rằng hôm nay đã mời hòa thượng, nhưng người giải quyết sự việc chính là Lâm Uyển Ương.
Làm người phụ trách trung tâm, thỉnh thoảng cũng sẽ có một số việc cần nhờ, vị này là có bản lĩnh thật sự, cần phải tạo mối quan hệ tốt.
Ngoài trả tiền công cho hòa thượng, anh ta còn gửi bao lì xì cho Lâm Uyển Ương làm thù lao.
Trong bao lì xì có hai chục ngàn tệ.
Lâm Uyển Ương không đùn đẩy, rất tự nhiên nhận lấy.
Tạ Văn Dĩnh cảm thấy thần kỳ, mình đứng một ngày kiếm được 1000. còn phải rút 200 cho người môi giới, đối phương nửa giờ vào tài khoản hai chục ngàn, còn không cần chia!
Vẻ mặt Lâm Uyển Ương vẫn rất bình thường, hiển nhiên không phải lần đầu tiên.
Từ khi nào tiền lại dễ kiếm như vậy?
Với ấn tượng chủ đạo ban đầu Tạ Văn Dĩnh cho rằng chưởng môn mới tới là học sinh vùng núi, sau mới biết được sự hiểu lầm của mình đối với người ta có hơi lớn.
Lâm Uyển Ương nhìn ánh mắt cậu ấy, mở miệng hỏi: "Cậu nhìn tôi làm gì?"
Tạ Văn Dĩnh hơi xấu hổ: "Cô có thể tự kiếm được học phí à."
Lâm Uyển Ương mỉm cười: "Từ nhỏ tôi đã theo sư phụ đi khắp nơi trừ quỷ làm pháp sự, vẫn là có tiền tiết kiệm, chuyện này cậu không cần quá lo lắng."
"Như thế à."
Lâm Uyển Ương nói: "Nhưng mức tiêu dùng ở vùng núi thấp, thù lao ít, tôi cũng chỉ có hai ba trăm ngàn, không dễ kiếm tiền như thành phố."
Tạ Văn Dĩnh: "..."