Diêu Mộ sốt ruột xua tay: "Làm ơn đi, không phải như các người nghĩ đâu!"
Tài xế: "Anh ta giơ tay lên muốn dùng bạo lực kháng cự!"
Diêu Mộ: "..."
Anh ấy yên lặng buông tay xuống.
Trương Hằng Thụy cũng không ngờ tới, lúc sắp giao ca, còn gặp phải một vụ án lớn.
Anh ấy gõ cửa sổ xe, nói với người trong xe: "Các anh chạy không thoát đâu, hành hung cảnh sát tội thêm một bậc, mau xuống đây!"
Hai người trên xe không còn cách nào khác, chỉ có thể xuống xe, chuẩn bị đến đồn công an giải thích.
Lâm Uyển Ương được một cảnh sát cõng phía sau, cùng đưa về một lượt.
Tài xế ngồi lên taxi, thò đầu ra hỏi: "Đồng chí cảnh sát, tôi như vậy có tính là công dân nhiệt tình không?"
Trương Hằng Thụy mỉm cười: "Tính."
Tài xế lại phóng tầm mắt lên người hai hành khách, biểu cảm trở nên hung ác: "Không được bỏ qua cho họ, thấp nhất là ba năm, cao nhất tử hình!"
Trương Hằng Thụy: "Đương nhiên rồi, cảm ơn anh đã tố cáo."
Diêu Mộ, Tạ Văn Dĩnh: "..."
Cao nhất tử hình là cái quái gì!
———
Ba người đến đồn công an, Lâm Uyển Ương được sắp xếp ở phòng nghỉ.
Mấy cảnh sát trải qua phán định sơ bộ, vừa rồi động tĩnh lớn như vậy, cô gái này không tỉnh, trên người không có mùi rượu, có lẽ là bị chuốc thuốc.
Có điều các chức năng tạm thời bình thường, không có nguy hiểm gì không cần đưa đến bệnh viện.
Trong phòng thẩm vấn.
Trương Hằng Thụy đập quyển sổ ghi chép lên bàn: "Nói đi, nếu đã vào đây rồi, cũng đừng ôm tâm lý cầu may lừa dối để né tránh."
Diêu Mộ: "Chú cảnh sát à, mọi người thật sự hiểu lầm rồi! Là chính cô ấy cắn rách đầu lưỡi nên quần áo trên người mới có máu, không liên quan gì tới chúng tôi!"
Trương Hằng Thụy: "Tự mình cắn rách lưỡi? Lý do này cậu tin không?"
Diêu Mộ: "..."
Diêu Mộ lại giải thích: "Chúng tôi có quen nhau mà! Khá thân, sẽ không làm loại chuyện này."
Trương Hằng Thụy gật đầu: "Đúng vậy, căn cứ vào số liệu năm ngoái, 80% loại vụ án này xảy ra giữa những người quen."
Diêu Mộ: "Cái đó... thật ra cũng không quen lắm."
Tạ Văn Dĩnh: "..."
Giọng Trương Hằng Thụy trở nên nghiêm khắc: "Đủ rồi! Đừng có né tránh câu hỏi với tôi, tên gì? Quê quán ở đâu?"
Tạ Văn Dĩnh nhìn Diêu Mộ, người này có phải ngốc hay không.
Thân thẳng không sợ bóng nghiêng, cậu ưỡn ngực hỏi: "Anh cảm thấy chúng tôi giống người như vậy sao?"
Tầm mắt Trương Hằng Thụy tuần tra một vòng trên người hai người, lộ ra một nụ cười không rõ ý tứ: "Tôi không trả lời loại câu hỏi có tính suy đoán này, có phải hay không trong lòng hai người chẳng rõ hay sao?"
Tạ Văn Dĩnh: "..."
Hai tiếng sau.
Trương Hằng Thụy từ phòng thẩm vấn đi ra, anh ta muốn nghỉ ngơi trước, rồi mới tiếp tục thẩm vấn.
Không ngờ đấy, hai nghi phạm này lại cứng miệng vậy, nói đông nói tây chính là không chịu khai báo, có điều loại vụ án mang tính chất này, chỉ cần người bị hại tỉnh lại, tự nhiên sẽ có chuyển biến, chân tướng sẽ được lộ ra.
Người hỏi rời đi, Diêu Mộ cúi đầu ấm ức nói: "Đây là lần đầu tiên tôi bị người ta mắng là súc sinh đấy!"
Tạ Văn Dĩnh: "Anh nghĩ tôi không phải là lần đầu tiên sao?"
Diêu Mộ: "..."
Hai người nhìn nhau không nói gì, chuyện này, có hai cái miệng cũng không thể giải thích được rõ ràng.
Nửa đêm canh ba xuất hiện ở ngoại ô thành phố bắt quỷ, loại lời nói thật này sẽ chỉ làm đối phương càng thêm phẫn nộ, cảm thấy bị đùa giỡn.
Lâm Uyển Ương mở mắt ra, cô quan sát căn phòng xa lạ, ngồi dậy từ trên giường, cầm lấy túi xách của mình đi ra ngoài.
Mấy cảnh sát nhìn thấy người đi ra, vội vàng nghênh đón: "Cô gái, cô rốt cuộc tỉnh rồi."