Diêu Mộ coi như được mở rộng tầm mắt, so sánh ra, Tạ Văn Dĩnh và Lâm Uyển Ương xem như rất khiêm tốn.
Ba người cầm biển số đi vào phòng, bọn họ đến sớm, cho nên được sắp xếp ở 104 và 103 của lầu một.
Căn phòng ở cuối hành lang, như vậy cũng hợp với ý của Lâm Uyển Ương.
Nếu gặp phải chuyện gì, lầu một sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, nơi này cũng yên tĩnh.
Qua rạng sáng hôm nay, chính là thời điểm âm khí thịnh nhất trong tháng này.
Ban tổ chức chịu trách nhiệm chỗ ở, còn ăn uống thì tự thí sinh giải quyết, gần đấy cũng may vẫn có quán ăn có thể ăn tạm.
Đạo gia không có nhiều quy củ nên rất nhiều người đều ăn thịt, chỉ cần không phải sát sinh là tốt rồi, duy chỉ có Toàn Chân giáo yêu cầu cấm mặn cấm rượu và đoạn tuyệt hồng trần.
Ba người ăn xong bữa tối lập tức trở về phòng.
Tạ Văn Dĩnh và Diêu Mộ một phòng, Lâm Uyển Ương ở sát vách, phòng này cách âm rất tốt, qua chín giờ tối xung quanh liền trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều ngủ sớm, chuẩn bị cho buổi giao lưu ngày mai.
Lâm Uyển Ương ngủ mơ mơ màng màng, nghe thấy có cái gì đó đang gõ cửa sổ.
Cô lập tức mở to mắt, nhìn thấy dưới ánh trăng có một cái đầu dán vào cửa sổ nhìn chăm chú vào mình
Chỉ có một cái đầu trụi lủi không thấy được gì cả, phía dưới cũng không có gì.
Cô rời giường mở cửa, một giây sau Tạ Văn Dĩnh và Diêu Mộ vọt vào.
Hai người hiển nhiên cũng nhìn thấy cái gì đó, sắc mặt có chút trắng bệch.
Trong ba người, người có thể đánh chính là Lâm Uyển Ương, bọn họ gặp chuyện đương nhiên sẽ chạy tới bên cô.
Cuối cùng đã tới rồi.
Lâm Uyển Ương cầm di động lên, nhìn đồng hồ: "Ba giờ rưỡi! Gà còn chưa dậy đâu! Có tố chất hay không?!"
Cô móc thanh kiếm kia ra, lại nhét mấy lá bùa vào trong túi, giận dữ nói: "Nhất định là cố ý, giờ tôi sẽ đưa hắn đi gặp Diêm Vương, không, tôi một kiếm khiến cho hắn tan thành mây khói!"
Nói xong cô mang theo kiếm nhảy ra ngoài từ cửa sổ, biến mất trong đêm tối.
Tạ Văn Dĩnh và Diêu Mộ liếc nhau, cũng vội vàng đi ra ngoài giúp đỡ.
Bọn họ có chung nhận thức, sau này tuyệt đối không bao giờ được đánh thức giấc ngủ của Lâm chưởng môn. ... Quá đáng sợ rồi.
———
Lâm Uyển Ương đi theo Thất Tinh Kiếm, chạy thẳng tới nhà dân lân cận thì ngừng lại.
Bên này là khu di dời, cư dân đều đã dọn đi, trên tường viết chữ "dỡ" đỏ như máu.
Rất nhiều nhà đều bị dỡ xuống một nửa, không có tường chỉ còn lại kết cấu.
Đổ nát mà thê lương.
Ánh trăng chiếu sáng đường nét chung quanh, lộ ra vài phần quỷ dị.
Ngô Kiến Thiết tính toán thời điểm có lợi cho mình liền bắt đầu thi pháp, nếu như không phải có người ba lần bốn lượt phá rối, Diêu Mộ đã chết từ lâu rồi!
Như vậy gã chẳng những có thể lấy được một khoản thù lao, còn có thể lấy được nguyên liệu luyện quỷ tuyệt hảo.
Bát tự của người đàn ông trẻ tuổi kia rất thích hợp, cực kỳ khó kiếm, không thể bỏ qua.
Lâm Uyển Ương lên lầu hai, nhìn người trước mắt.
Lão nhân này mặt vàng như nến không có huyết sắc, chiếu rọi dưới ánh nến ngược lại có ba phần giống người, bảy phần giống quỷ.
Ngô Kiến Thiết có chút bất ngờ, gã đã cố ý che giấu tung tích tại sao đối phương vẫn có thể theo đến được.
Nhìn thấy người đến là một cô gái nhỏ, gã lại hoàn toàn yên tâm.
Chỉ vậy thôi mà muốn đấu với gã? Nếu đã muốn chết vậy cái mạng này gã nhận!
Cô gái này làm hỏng chuyện tốt của gã, nếu không cho cô ta nếm mùi một chút, người khác còn nhìn Ngô lão tam gã thế nào.