"Tôi đi cùng mọi người!" Giỡn hay gì vậy, sao anh ấy dám ở đây chứ!?
Ba người này đều không có ở đây, mình anh ấy ở lại trong núi thật quá đáng sợ.
Trong những bộ phim anh ấy từng xem, kẻ lạc đàn đều chết rất nhanh, về điểm này anh ấy rất có kinh nghiệm.
Diêu Mộ lấy di động ra: "Để tôi đặt khách sạn, đặt hai phòng."
Anh ấy vô cùng tích cực, khát vọng cầu sống có thể nói rất mạnh.
Bảy giờ tối, mấy người thu dọn đồ đạc xuống núi.
Lâm Uyển Ương suy nghĩ một chút, sau này nhận công việc sẽ tận lực dẫn theo Tạ Văn Dĩnh và Dương Bảo Tâm.
Dù sao môn thực tiễn vẫn quan trọng hơn môn văn hóa, hơn nữa môn văn hóa của cô thật sự không được tốt lắm.
Trong lòng Vương Hâm lo lắng, đã sớm chờ ở địa điểm hẹn.
Sau đó... ông ta nhìn thấy tổ hợp hai chàng trai, một cô gái, một đứa nhỏ thì trợn tròn mắt.
Chuyện gì thế này? Đi đánh nhau à?
"Mấy người..."
Lời nói hụt hẫng của ông ấy đều nói không nên lời, phải nói là cực kỳ hối hận.
Sớm biết thế nên liên lạc với những người khác, hiện tại đã mười giờ rồi thì đi đâu tìm?
Là tự mình cam đoan, thế này thì phải ăn nói thế nào?
Lâm Uyển Ương: "Xin chào, người gọi điện thoại buổi sáng chính là tôi, hai vị này là đệ tử đích truyền của đạo trưởng."
Vương Hâm nhìn Tạ Văn Dĩnh và Dương Bảo Tâm bị điểm danh, trong lòng buồn bực, đây thật sự là đệ tử của Thanh Hư đạo trưởng?
Không lẽ, giống như đã nói, thật sự có bản lĩnh ư?
Thôi vậy, cho dù thế nào đi nữa cũng chỉ có thể thử một lần.
"Vậy các người đi theo tôi."
Tầng 18, hai vợ chồng ở trong nhà ngày hôm qua bị dọa không nhẹ, đến bây giờ vẫn chưa ngủ được chút nào, quầng mắt đều thâm đen, nhìn qua rất tiều tụy.
Tuy là nhóm người vừa tới thoạt nhìn đều không giống đạo sĩ lắm, nhưng thái độ của hai vợ chồng cũng vẫn không tệ.
Bọn họ một lần kể lại hết câu chuyện, trên cơ bản không khác mấy với lời kể của Vương Hâm.
Trong lòng Lâm Uyển Ương đại khái hiểu rõ, thứ kia đến cửa không vào, nguyên nhân có thể là do không muốn làm tổn thương người khác.
Đương nhiên, còn có thể là do nguyên nhân khác, chính là chờ thêm cơ hội để làm một mẻ lớn.
Cô nhanh chóng đưa cho mỗi người một tấm bùa hộ mệnh, dặn dò bọn họ ngồi trên sô pha không được đi lại.
Tỷ lệ có người vào ở của khu dân cư này không cao, cả tòa nhà chỉ có mấy nhà sáng đèn, trong đêm tối lộ ra vài phần quỷ dị.
Chỉ còn 10 phút nữa là đến mười hai giờ đúng.
Vợ chồng chủ nhà ngồi trên ghế sofa, căng lưng thẳng tắp, đến hít thở cũng đều cẩn thận dè dặt.
Hôm nay nhiều người đến, tốt hơn một chút so với bình thường chỉ có hai người ở nhà, bọn họ ra sức ép xuống sự kích động muốn chạy trốn, cầu nguyện trong lòng.
Dương Bảo Tâm và Tạ Văn Dĩnh vẫn xem như bình tĩnh, dù sao cũng đã vào đạo môn, cho dù chưa xem qua cũng đã nghe qua.
Tạ Văn Dĩnh cúi đầu nhìn, cau mày nói: "Kéo áo tôi làm gì?"
Diêu Mộ buông tay ra, ngượng ngùng cười: "... Chất liệu quần áo này sờ không tệ."
Anh ấy không khỏi cảm thấy xấu hổ, thầm nhủ bản thân như vậy là do trong tình huống thần kinh căng thẳng, cho nên mới túm vạt áo tiểu đạo sĩ.
Diêu Mộ nhún vai, để giảm bớt sự ngại ngùng, mở miệng hỏi: "Cần đưa cậu một cái tai nghe không? Tôi đã tải kinh Phật xuống, trên mạng nói rằng hiệu quả rất tốt đối với việc trừ tà."
Tạ Văn Dĩnh nhìn đối phương, không nhanh không chậm nói: "Nếu thật sự có hiệu quả, anh đã không cần trốn vào trong đạo quán."
Diêu Mộ: "..."