Diêu Mộ nói: "Lợi hại hơn nữa cũng bị cô cho một kiếm chết tươi đấy thôi..."
Lâm Uyển Ương: "Tôi đã hỏi đôi vợ chồng kia ngày xảy ra tai nạn, nếu như qua bảy bảy bốn mươi chín ngày thứ kia sẽ lợi hại hơn rất nhiều, may mắn còn chưa tới thời gian."
Diêu Mộ cẩn thận hỏi: "Vậy đến thời gian, đạo trưởng đánh không lại sao?"
Lâm Uyển Ương nhìn đối phương một cái: "Nghĩ cái gì vậy, một quỷ phách mà thôi, tôi vẫn gọt chết cô ta như thường!"
Mấy người: "..."
Như vậy có thể gọi là còn hung dữ hơn cả quỷ không?
Lâm Uyển Ương dứt lời, vừa hay có một chiếc taxi đi ngang qua, mấy người vội vàng đưa tay đón xe.
Diêu Mộ đặt khách sạn ở trung tâm thành phố, hai phòng liền nhau đều rất lớn, diện tích vượt quá một trăm mét vuông.
Lâm Uyển Ương nói lời tạm biệt, liền vào phòng mình nghỉ ngơi.
Đã rất lâu rồi cô không tăng ca đến muộn như vậy.
Trong phòng có hai gian phòng ngủ, sư huynh đệ tự nhiên ngủ một gian, Diêu Mộ tự mình ngủ một gian.
Diêu Mộ không ngủ được, nhắm mắt lại liền nghĩ tới nữ quỷ vừa rồi...
Anh ấy bò dậy khỏi giường, chạy đến một gian phòng khác, rón rén chui vào ngủ ở khe hở giữa hai sư huynh đệ.
Giờ thì an tâm rồi, Diêu Mộ nhắm mắt lại.
Cũng may giường hai mét của khách sạn, ba người ngủ cùng một chỗ cũng không chen chúc.
Tạ Văn Dĩnh nửa đêm đã biết, trên giường có thêm người, có điều cậu cũng không đuổi người đó ra ngoài.
Đây vẫn là lần đầu tiên cậu ở khách sạn tốt như vậy, lúc Bảo Tâm mới vừa tiến vào ngay cả tay chân cũng không biết để ở đâu.
Tạ Văn Dĩnh mặt không biểu cảm, thực ra trong lòng cũng rất không bình tĩnh.
Có điều dùng đồ của người ta thì cũng nhường nhịn ba phần, Diêu Mộ áp sát tới bắt chuyện ba bốn câu cậu ấy cũng sẽ trả lời một câu.
Khách sạn có cung cấp phiếu ăn sáng, ba người rửa mặt xong đi gõ cửa phòng bên cạnh, Lâm Uyển Ương cũng đã chuẩn bị xong.
Mấy người cùng nhau đi thang máy, đến nhà hàng ở tầng cao nhất.
Bữa sáng của khách sạn cao cấp này rất phong phú, bao gồm đồ ăn kiểu u, kiểu Á, còn có đồ Nhật, hình thức tự phục vụ, cung cấp vô hạn.
Diêu Mộ cười nói: "Bảo Tâm, cậu đừng xấu hổ, muốn ăn gì thì chỉ cho tôi, tôi lấy cho cậu."
"Thật sự có thể sao?"
"Yên tâm, ăn thoải mái không cần tiền!"
Dương Bảo Tâm gật gật đầu, giơ tay chỉ mấy món rau trộn dưa muối đi kèm với cháo.
Diêu Mộ hỏi: "Muốn ăn thanh đạm một chút sao? Cậu chắc chắn muốn mấy loại này hả?"
Tạ Văn Dĩnh thay sư đệ trả lời: "Không phải, ý của thằng bé là ngoại trừ mấy thứ này, những thứ khác đều lấy một phần."
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Dương Bảo Tâm thẹn thùng giấu đầu vào trong áo.
Diêu Mộ: "..."
Lâm Uyển Ương: "..."
Mấy người ăn xong bữa sáng, rời đi dưới sự tiễn đưa vui vẻ của giám đốc nhà hàng.
Lượng bữa sáng tự phục vụ, là căn cứ vào lượng khách vào ở mà quy hoạch, hôm nay tính sai rồi, phải bổ sung hàng rất nhiều.
Ban đầu nhóm người này đi vào, còn rất hấp dẫn sự chú ý của người khác, dù sao ai nấy cũng đều rất đẹp.
Không nghĩ tới 'chân nhân bất lộ tướng' (*) lại là đứa nhỏ nhất kia, ăn phần của hai mươi người, lấy rất nhiều đồ ăn mà không để lãng phí chút nào!
(*) Vẻ ngoài bình yên phẳng lặng nhưng ẩn chứa bên trong sức mạnh kinh người.
Cả nhà hàng đều chăm chú nhìn.
Nếu đã vào nội thành, Lâm Uyển Ương không vội trở về, cô dẫn Dương Bảo Tâm đi mua vài bộ quần áo.
Trẻ con lớn nhanh, mắt thấy quần áo đã nhỏ đi một vòng.
Diêu Mộ rất tích cực đưa ra đề nghị cho người ta.