Mảnh địa phương kẹp giữa này, dưới thế giáp công trở thành phong thủy ẩn giấu cái xấu.
Nơi này vốn còn rồng rắn lẫn lộn, năm ngoái đã xảy ra hai vụ án mạng, khí thế hung ác.
Bát tự của cô gái này rất nặng.
Ba nguyên nhân là thuần âm, tòng nhược, khí tràng xung quanh cộng lại, mới khiến cho hiệu quả chú thuật phóng đại gấp mười lần.
Dẫn đến xuất hiện chuyện cực đoan như nửa đêm ăn thịt sống.
Loại hiệu quả này, sợ là người hạ chú cũng không nghĩ tới.
Lâm Uyển Ương đã hỏi qua, ông chủ tiệm kia đã từng hỏi về ngày sinh của Trương Nguyệt Minh.
Lúc ấy nhân viên phục vụ lôi kéo cô ấy làm thẻ, thẻ hội viên để lại ngày sinh có thể giảm 20%, người bình thường đều sẽ không nghĩ nhiều, thuận tiện làm luôn.
Đây là một loại cơ chế sàng lọc, chọn ra người thích hợp, hạ chú hấp thụ sức sống.
Trương Nguyệt Minh uống thuốc xong, cả người bỗng chốc cảm thấy thoải mái hẳn lên, chỉ cần cẩn thận nghỉ ngơi điều dưỡng vài ngày sẽ không còn gì đáng ngại.
Lúc này hai vợ chồng mới yên tâm, sau khi nói hết lời cảm ơn lập tức lấy ra năm ngàn tệ thù lao.
Lâm Uyển Ương cũng không nói nhiều, giảm giá 50% cho người ta, nhận 2500.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã năm giờ, bọn họ quyết định đi ăn cơm trước rồi mới tính toán tiếp.
Vừa đi ra khỏi căn nhà này, Tạ Văn Dĩnh mở miệng hỏi: "Có phải cô muốn đến cửa hàng kia xem thử không?"
Lâm Uyển Ương gật đầu, đúng là cô có ý định này.
Nếu đã biết, thì không thể mặc kệ, trước tiên xem thử sau lưng cửa hàng kia là thứ gì, đang làm trò quỷ gì.
Trực giác của Lâm Uyển Ương cho biết chuyện này không đơn giản.
Ba người đi tới đầu ngõ, liền nhìn thấy đạo sĩ vừa rồi đứng ở đó.
Trương Hạo chỉ cầm hai trăm tệ thù lao, đây là do khách hàng thấy anh ta nhảy múa vất vả nên mới đưa.
Trương Hạo đặc biệt tới đây để rút kinh nghiệm, anh ta cảm thấy mình không theo kịp thời đại, đưa tay chặn người lại, hỏi: "Đồng nghiệp dừng bước, xu hướng hiện giờ là phải thêm vào khâu kể chuyện sao?"
Tạ Văn Dĩnh hừ lạnh một tiếng, không muốn để ý đến tên lừa đảo này.
Lâm Uyển Ương cười hỏi: "Vậy anh cảm thấy câu chuyện tôi kể thế nào?"
"Rất giống thật a! Cực kỳ có thể hù dọa người."
Lâm Uyển Ương: "Tôi kể cho thêm cho anh một chuyện nhé, bắt đầu từ tháng trước, chẳng lẽ anh không cảm thấy có cái gì luôn đi theo anh à."
Trương Hạo biến sắc, giật mình tại chỗ không nói gì, dần dần lộ ra thần sắc sợ hãi.
Lâm Uyển Ương không để ý tới đối phương, tiếp tục đi về phía trước.
Ba người tìm một nhà hàng ngồi xuống, Lâm Uyển Ương gọi mười sáu món mới dừng tay, nói với nhân viên phục vụ: "Lên chỗ này trước đã, không đủ sẽ gọi tiếp."
"Được, xin hỏi cô tổng cộng có mấy người?"
Lâm Uyển Ương: "Chỉ có ba người chúng tôi."...
Người phục vụ mang theo nụ cười cứng ngắc, đẩy cửa đi ra ngoài.
Dương Bảo Tâm hỏi: "Chị Uyển Ương, vừa rồi có phải chị cố ý dọa đạo sĩ giả kia không, em cảm giác anh ta sắp khóc tới nơi rồi."
Lâm Uyển Ương: "Tôi chưa bao giờ cố ý dọa người, thật sự có thứ đi theo anh ta."
Tạ Văn Dĩnh, Dương Bảo Tâm: "..."
Lâm Uyển Ương: "Chúng ta cơm nước xong, buổi tối sẽ đến cửa hàng kia xem thử, có điều ba người chúng ta bát tự đều rất cứng, người khác sẽ không quan tâm."
Tạ Văn Dĩnh suy nghĩ một chút hỏi: "Nói dối không được sao?"
Lâm Uyển Ương lắc đầu: "Những người đó tuy rằng không tính ra bát tự, nhưng nói dối vẫn có thể phát hiện, không tiện bứt dây động rừng."
Dương Bảo Tâm: "Vậy phải làm sao đây."