Cậu vất vả làm việc nửa năm, rất cố gắng mới tiết kiệm được ba chục ngàn, thật sự không còn gì để nói.
Quý Lam đi tới bên cạnh hai người: "Văn Dĩnh, cậu nhớ ngày mai đến sớm một chút, sau này tôi có công việc tốt đều sẽ giới thiệu cho hai người, không thu phí môi giới."
Lâm Uyển Ương nói: "Cảm ơn ý tốt của chị, nhưng sau này chúng tôi không có thời gian, cậu ấy phải học hành."
Quý Lam: "Học cái gì thế?"
Cô ấy nhớ rõ đối phương không đi học mà.
Lâm Uyển Ương: "Vẽ bùa bắt quỷ, tìm hiểu một chút nghề nghiệp lương cao ít được chú ý."
Quý Lam: "... Đi đâu học?"
Lâm Uyển Ương mỉm cười: "Tôi dạy."
Quý Lam: "..."
Đi ra khỏi trung tâm triển lãm, Lâm Uyển Ương giơ tay đón taxi.
Hiện tại đã chín giờ rưỡi, xe buýt đi đường vòng quá chậm, bọn họ sốt ruột trở về.
Cả hai lên xe đều ngồi ở ghế sau.
Tạ Văn Dĩnh mượn ánh đèn đường, lặng lẽ đánh giá người bên cạnh, hỏi: "Cô... thật sự sẽ dạy tôi?"
Trong lòng cậu ấy lẫn lộn cảm xúc phức tạp, thì ra tân chưởng môn này thật sự là người mà sư phụ nói.
Lâm Uyển Ương: "Cậu có muốn học không?"
Về vấn đề này, Tạ Văn Dĩnh không do dự, gật đầu nói: "Muốn."
Lâm Uyển Ương nở nụ cười: "Vậy chẳng phải xong rồi sao, cậu muốn học thì tôi dạy."
Cô nhìn vào cảnh đêm lùi đi ngoài cửa sổ, ánh đèn trong thành phố thật đẹp mắt, chỉ là bầu trời đêm nơi này không nhìn thấy sao.
Lâm Uyển Ương là chưởng môn nhảy dù, có lẽ là hai người kia tuân theo lời dặn của sư phụ, hoặc là nguyên nhân khác, sau sự kinh ngạc ban đầu, về sau bọn họ cũng không tỏ vẻ nghi ngờ, hoặc là chống đối mình.
Thừa nhận thân phận chưởng môn này của cô.
Đã như vậy, Lâm Uyển Ương càng phải làm chưởng môn tốt hơn.
Lâm Uyển Ương bảo taxi lái lên núi, cô trả thêm một nửa phí trở về, khu vực này quá hẻo lánh, tài xế trở về không thể đón thêm khách, không được lời tiền xăng.
———
Dương Bảo Tâm vừa chờ hai người, vừa viết chữ.
Cậu nhóc mười hai tuổi đáng lẽ đã học lớp sáu, nhưng hiện tại so với bạn cùng lứa năm sáu tuổi trong lớp phản ứng chậm chạp hơn rất nhiều, học hành càng vất vả hơn.
Thái độ học tập của Dương Bảo Tâm rất nghiêm túc, đây là cơ hội học tập mà cậu khao khát rất lâu, vô cùng quý giá.
Tạ Văn Dĩnh vào đạo quán, trở về phòng mình, thay áo ba lỗ quần đùi, công việc và cuộc sống cậu ấy phân chia rất rõ ràng.
Từ trong phòng đi ra hỏi: "Ăn khuya không? Tôi đi hấp chút khoai lang."
Phía sau đạo quán có mảnh đất, sư huynh đệ bọn họ trồng rất nhiều cây nông nghiệp, bao gồm khoai lang.
Lâm Uyển Ương: "Được."
Tạ Văn Dĩnh hấp một nồi khoai lang lớn, Dương Bảo Tâm ăn ba chậu.
Mỗi lần đựng một chậu, ăn xong từng củ một, lại đi múc chậu thứ hai, chậu thứ ba.
Nếu một người đàn ông cao 1m90, nặng 100kg ăn khỏe như vậy, Lâm Uyển Ương ngược lại không thấy quá kỳ lạ, mấu chốt đối phương là một đứa nhỏ thân hình gầy gò.
Thấy vẻ mặt Tạ Văn Dĩnh bình thản, lời khuyên buổi tối ăn nhiều khó tiêu hóa của Lâm Uyển Ương... không nói ra khỏi miệng được.
Cô thay đổi phương hướng.
"Rất tốt, ăn được là phúc, tôi thích như vậy."
Dương Bảo Tâm được khen ngợi, giấu đầu vào trong quần áo.
Lâm Uyển Ương: "..."
Đứa nhỏ này đúng là không chịu được khen, quá thẹn thùng rồi.
Ba người ngồi một lát rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Hôm sau Tạ Văn Dĩnh dậy rất sớm, cậu ấy nấu một nồi cháo lớn.
Mỗi lần Lâm Uyển Ương ăn cơm, đều sẽ sinh ra ảo giác đạo quán có mười mấy người ở, rất náo nhiệt.
Hôm nay Tạ Văn Dĩnh có hoạt động tiếp thị, đây là công việc đã nhận lời từ tuần trước, hiện tại nhân sự khẩn trương, đột xuất nói không đi rất không có trách nhiệm, cho nên cậu ấy đã đi từ sớm.