Chương 46:

Đừng Để Chưởng Môn Quạo

Tây Tích 03-08-2024 12:10:18

"Đồ của chúng tôi rất nhiều, đều là hàng độc nhất, giá cả cũng không đắt, hai người thích gì có thể nói cho tôi biết." Lâm Uyển Ương chỉ vào một cái túi: "Tôi cảm thấy cái này rất đẹp." "Em gái nhỏ cô thích cái này à." Cô gái kia cười lấy túi xuống: "Đúng là rất có mắt nhìn, đây là hàng mới vừa tới của chúng tôi, rất đặc biệt đúng không?" Lâm Uyển Ương gật đầu. Màu sắc của túi này, đích thực rất đặc biệt, giống như bị dính vết bẩn gì đó rửa mãi không sạch, cho nên một lần nữa nhuộm màu trực tiếp lên, loang màu đỏ lan từ dưới lên trên, chồng lên màu xanh đậm vốn có. "Cô có thể thử đeo một chút, hiện tại đang có chương trình làm thẻ hội viên miễn phí, lần đầu tiên mua hàng sẽ được giảm 20%, tôi khuyên hai người nên làm thẻ vì như vậy sẽ có lời hơn một chút." Người phụ nữ mỉm cười đề nghị. Lâm Uyển Ương đặt túi xách xuống, thuận nước đẩy thuyền nói: "Còn có chuyện tốt như vậy sao, chúng tôi cùng làm một tấm vậy." Người phụ nữ thấy hai người có hứng thú, lập tức đánh hông, đi lấy sổ đăng ký thông tin hội viên. "Ở trên này, viết ngày sinh vào là được rồi, đến sinh nhật có thể giảm 40%." Lâm Uyển Ương nháy mắt, Diêu Mộ cam chịu nhận lấy, cúi đầu viết ngày sinh của mình. Bà chủ nghi hoặc nói: "Chỉ làm một tấm thôi sao? Dù sao cũng không tốn tiền, cô gái nhỏ không làm ư?" Lâm Uyển Ương: "Chúng tôi dùng chung một tấm là được rồi." Bà chủ mỉm cười, cũng không khuyên bảo nữa, cô ta nhận lấy quyển sổ cúi đầu nhìn, ánh mắt bỗng chốc sáng lên. Sinh nhật tốt, ngay đầu tháng này! Vốn chuẩn bị đóng cửa tiệm, không nghĩ tới lại may mắn như vậy. "12/8, đây là sinh nhật anh đúng không?" Người phụ nữ cười hỏi. Trước đó trong lòng đã có giả thiết, hiện tại Diêu Mộ càng cảm thấy ánh mắt người này nhìn mình không mấy bình thường, giống như là nhìn gia súc đợi làm thịt. Nếu không có Lâm Uyển Ương ở bên cạnh, anh ấy chỉ muốn tông cửa bỏ chạy ngay lập tức. Diêu Mộ nhíu mày: "Không phải sinh nhật thì là cái gì?" Bà chủ cười hì hì nói: "Có lẽ là chiều dài và độ thô?" Diêu Mộ: "..." Cũng không còn gì để nói. Người phụ nữ cười khanh khách: "Anh chàng đẹp trai, tôi chỉ đùa một chút anh đừng để ý, anh xem ra đúng là... ngọt ngào." Diêu Mộ: "..." Lâm Uyển Ương đi dạo một vòng rồi dừng lại: "Tôi không có thứ gì đặc biệt muốn mua, còn anh." Diêu Mộ lắc đầu: "Tôi cũng không có, vậy chúng ta đi thôi." Bà chủ thấy hai người không mua cái gì đã muốn đi, mở miệng nói: "Tôi khá hợp với anh chàng đẹp trai này, hôm nay toàn bộ cửa hàng có thể giảm 50%, xem thêm chút đi." Lâm Uyển Ương ra vẻ như thuận miệng hỏi: "Bà chủ, bà thường xuyên giảm giá cho người ta, có thể kiếm được tiền không?" Bà chủ thở dài: "Tôi mở cửa hàng cũng là vì hứng thú, cá nhân tôi cảm thấy kiếm tiền là thứ yếu, chủ yếu là hai người hợp nhãn." Lúc cô ta nói chuyện, tầm mắt không rời khỏi Diêu Mộ. Lâm Uyển Ương: "Bà chủ thậm chí còn không muốn kiếm tiền á." Người phụ nữ cười không tiếp lời. Lâm Uyển Ương và Diêu Mộ lại dạo một vòng, bà chủ thấy hai người không muốn mua thứ gì cả, cuối cùng tặng một cái bật lửa bằng đồng. Diêu Mộ ra khỏi cửa tiệm, ném bật lửa cho Lâm Uyển Ương. Thứ này rất tà môn, làm cả người anh ấy đều nổi da gà, vừa rồi ở trong cửa hàng, luôn cảm thấy giây tiếp theo, người phụ nữ kia có thể sẽ mở cái miệng đỏ tươi ra cắn mình. Diêu Mộ hơi ủ rũ, cúi đầu hỏi: "Nữ quỷ tìm tôi sao không phải là Nhiếp Tiểu Thiến chứ?"