- Là... là tao sao?
Đình Phủ Nhân trợn tròn mắt kinh ngạc, chân tay run rẩy, khẽ túm lấy tay áo của Điền Gia Huy, giọng run run.
- Mẹ chứ! Thằng này hèn thật! Luôn ỉ mạnh hiếp yếu.
Điền Gia Huy nắm chặt tay, hai hàm răng cắn chặt, gằn giọng. Đoạn quay sang nhìn Phủ Nhân run lẩy bẩy, đôi mắt rưng rưng, ẩn chứa một nỗi sợ hãi khi sắp phải đối mặt với tử thần. Anh nắm chặt tay Phủ Nhân, rồi xoa đầu, một chất giọng kiên định được cất lên
- Có tao ở đây! Tao sẽ không cho chúng nó đụng vào một sợi tóc của mày đâu!
Vừa thấy sự lựa chọn ấy, mọi người xung quanh đều cảm thán, chắc chắn một điều Điền Gia Huy và Đình Phủ Nhân sẽ phải bỏ mạng.
- Không cần đấu đâu. Đưa thẻ bài cho Quốc Lâm đi Phủ Nhân!
Đàm Tuyết Lan nhếch miệng, ném ánh mắt khinh thường về tấm thân nhỏ bé của Phủ Nhân.
- Ơ khoan đã!
Bỗng Võ Bích Trâm đưa tay chỉ về phía tấm ảnh của Đình Phủ Nhân và Điền Gia Huy, bất ngờ thốt lên khi nhìn thấy hai tấm ảnh dần bị tụt xuống, sau đó là hai tấm ảnh khác thay thế vào và lại tương tự. Hệt như trò chơi sổ xố vậy, tấm ảnh của mọi người cứ thế thay phiên nhau, tốc độ nhanh đến chóng mặt.
- Không phải chúng ta đâu! Lần này mới là lần quyết định!
Điền Gia Huy thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt có chút vui mừng nhìn Phủ Nhân, rồi lên tiếng. Lúc bấy giờ Phủ Nhân mới bình tĩnh trở lại. Sự lo lắng lại một lần nữa bao trùm lấy tâm trí của mọi người. Nhịp tim đập loạn xạ, ánh mắt không ngừng nhìn về phía các tấm ảnh đang đổi liên tục. Có người còn chắp tay lại, miệng cầu trời, khấn phật.
Tốc độ chậm dần, chậm dần, điều đó đồng nghĩa với sự sợ hãi bên trong họ ngày càng dâng cao. Và rồi thời khắc quyết định đã đến, hai tấm ảnh dừng hẳn.
- Cô ta tự chọn mình sao?
Lộ Đào Yến mở to đôi mắt, miệng lẩm bẩm. Còn về phía Kim Cúc, cô nàng đã ngồi thụp xuống khi điều cô lo sợ đã thành hiện thực, nước mắt lăn dài trên gò má của cô.
- Hai người được chọn là Triệu Bạch Hoa và Tạ Vũ Mạnh.
Tiếng nói của tên đeo mặt nạ vừa dứt, cũng là lúc ánh đèn đỏ quỷ dị được bật lên, cùng với tấm vải đen cũng được kéo lên. Bóng dáng hai người bước ra. Hoàng Quốc Lâm khẽ nhếch miệng cười, ánh mắt sắc như dao liếc về phía tên thanh niên đang đứng có chút dè chừng. Nhưng khi nhìn lại cơ thể mình hơn hẳn Quốc Lâm hắn cũng lấy lại sự tự tin.
Vừa thấy Bạch Hoa, Kim Cúc đã chạy vội tới, đưa tay đập mấy cái vào vai Bạch Hoa:
- Tại sao mày làm vậy? Tại sao? Tao thua rồi thì cứ để tao...
- Suỵt! Mày không được chết! Tao đã hứa là sẽ bảo vệ mày rồi!
Kim Cúc òa khóc nức nở, ôm chặt Bạch Hoa.
Bạch Hoa biết Kim Cúc cho dù có chọn ai thì khả năng sóng sót sẽ rất thấp cũng bởi vì tính cách hiền lành, tốt bụng của cô nàng. Cho dù có chết thì cô nàng vẫn sẽ không chịu giết một người để bảo toàn mạng sống của mình. Và cuối cùng Bạch Hoa chỉ còn cách duy nhất đó là chọn chính bản thân mình. Như vậy thì cô nàng sẽ không sợ Kim Cúc bị thương và thua cuộc. Vậy Bạch Hoa không sợ chết sao mà làm vậy? Cô chắc chắn sợ chết chứ! Nhưng có lẽ đã có một thứ tình cảm nào đó đã che lấp đi hoàn toàn nỗi sợ ấy, thay vào đó là sự quyết tâm, bằng mọi giá phải để cho người bạn của mình sống!
- 3 phút bắt đầu!
Tiếng nói ồm ồm vừa dứt, trên không trung lại hiện lên hình ảnh 3d là chiếc đồng hồ đang đếm ngược thời gian. Ngay lúc đó, cả đám vội chạy xa khỏi tên thanh niên kia.
- Giỏi vào đây!
Tạ Vũ Mạnh, vênh mặt, thách thức Quốc Lâm. Hắn ta thấy vậy liền lao tới như một con thú săn mồi, đưa chân đạp một cái vào người Vũ Mạnh. Tên thanh niên cũng nhanh nhẹn không kém, hắn nghiêng người tránh đòn tấn công, rồi nắm chặt chân Quốc Lâm, giáng một cùi trỏ xuống, làm cho Quốc Lâm ngã khụy xuống đất. Không để Hoàng Quốc Lâm phản ứng, hắn đá một cái vào bụng anh chàng, tay giơ tấm thẻ bài lên trước mặt, miệng không ngừng chửi bới:
- Thằng chó má! Đầu mày nhồi gì mà ngu thế? Dám đối đầu với tao à! Thằng oắt con!
Từng tiếng nói vang lên là từng cú sút. Quốc Lâm đau đớn nằm co quắp, miệng đã rỉ máu. Đám bạn thấy vậy, tính chạy ra nhưng bỗng dưng toàn thân tê liệt , dường như có một dòng điện đang chạy qua cơ thể họ vậy. Cứ nhích chân một tí, dòng điện lại trở nên mạnh hơn. Như vậy họ chỉ có thể bất lực đứng bên ngoài, ánh mắt hoang mang theo dõi trận đấu.
- Cầm Lấy tấm thẻ của tao!
Bạch Hoa đẩy người Kim Cúc ra, đưa tay lên lau nước mắt cho cô nàng, nhẹ nhàng đặt tấm thẻ lên tay Kim Cúc.
- Không! Tao không cầm đâu!
Kim Cúc lắc đầu lia lịa, nước mắt vẫn thi nhau tuôn rơi, trái tim cô nàng lúc này như bị ai đó bóp chặt lại. Nỗi sợ trong cô dâng lên đến đỉnh điểm, nó còn hơn cả lúc cô phát hiện ra mình là người thua cuộc.
- Tao bảo mày cầm đi!
Bạch Hoa lay người Kim Cúc, lớn tiếng quát. Kim Cúc khẽ gật đầu rồi cầm lấy tấm thẻ.
Cùng lúc đó, toàn thân Quốc Lâm đau nhức dữ dội, gương mặt nhăn nhó chịu đựng.
- Dừng lại đi!
Võ Bích Trâm vô lực đứng một chỗ hét lớn.
- Haha! Ngu thì chết thôi!
Vũ Mạnh dừng chân, ném ánh mắt về phía Bích Trâm, cười gằn.
- A!
Trong lúc hắn ta không để ý, Quốc Lâm đã lấy hết sức bình sinh, rút con dao găm trong túi quần ra, vung tay đâm mạnh vào chân Vũ Mạnh. Do quá bất ngờ, Tạ Vũ Mạnh không kịp phản ứng, chỉ kịp kêu lên một tiếng. Quốc Lâm lại nhếch miệng cười, cùng với ánh mắt như điên dại, vung tay đâm liên hoàn vào bắp chân hắn.
Một cảm giác đau đớn từ chân truyền lên đại não, khiến toàn thân hắn trở nên mềm yếu. Hắn lấy hết sức, giơ chân kia đạp mạnh vào mặt Quốc Lâm. Một cú sút vào mặt làm cho máu mũi, máu miệng của Quốc Lâm chảy ra thành dòng. Ánh mắt Vũ Mạnh va phải vào đôi mắt hằn lên từng tia máu của Quốc Lâm. Sự sợ hãi lúc này len lỏi trong tâm trí hắn, Tạ Vũ Mạnh lê lết đôi chân đầy máu, hở xương trắng cùng với mảng thịt bị đâm nát bét ở bắp chân chạy trốn.
Tiếng la hét ấm ĩ vang lên từ đám bạn nhưng hai người không hề bận tâm, trong mặt họ bấy giờ chỉ có đối phương mà thôi.
- Tao xin lỗi vì đã không bảo vệ mày đến cuối cuộc đời! Nhưng mày phải hứa với tao! Mày nhất định phải sống sót thoát khỏi nơi này! Mày rõ chưa?
- Tao và mày sẽ cùng nhau thoát khỏi đây!
Kim Cúc nắm chặt tay Bạch Hoa, miệng nói chắc như đinh đóng cột. Bạch Hoa khẽ cười nhạt, đưa tay lên xoa đầu cô nàng:
- Ngốc ạ! Mà thôi đừng khóc lóc nữa... tao không muốn nhìn thấy mày khóc đâu!
Đoạn Bạch Hoa ngồi bệt xuống đất, thấy vậy Kim Cúc cũng ngồi theo.
- Chẳng hiểu sao tao lại thân được với mày nhỉ? Tao thì bướng bỉnh, cọc cằn. Còn mày thì hiền lành, tốt bụng. Lạ thật đấy! Nhưng chỉ tiếc rằng tình bạn này không kéo dài được mãi!
Kim Cúc im lặng không biết nói gì, từng giọt lệ rơi lã chã trên gương mặt cô nàng.
- Nào! Tao đã bảo là không muốn mày khóc mà! Nín đi!
Một giọt lệ khẽ lăn dài trên gò má Bạch Hoa. Từng hình ảnh kí ức tuyệt đẹp chợt ùa về trong tâm trí. Nhưng trong hoàn cảnh này nó lại trở lên đau lòng làm sao! Cô khẽ cười gượng:
- Tao xin lỗi vì đã không giữ lời hứa với mày rồi! Tao tệ quá! Tao đã hứa hai chúng ta sau này sẽ đi chơi một chuyến, ngắm nhìn vẻ đẹp của thế giới. Vậy mà... tao lại thất hứa rồi!
Đoạn cô nàng lắc đầu như phủ nhận điều gì đó:
- Thôi bỏ qua chuyện không vui đi! Tao còn nhớ cái lần đầu tiên mày đụng phải người tao, trông mày lúc ấy rõ rén luôn á, mặc dù tao còn chưa làm gì mày. Và cả cái lần đầu tiên tao thấy mày cười nữa. Một nụ cười ấy thật đẹp! Và trước khi tao không còn ở bên cạnh mày nữa. Tao muốn nhìn thấy mày cười một lần cuối!
Đoạn Bạch Hoa đưa tay lên lau đi giọt nước mắt của Kim Cúc, khẽ cau mày không đồng tình.
- Mày không nghe lời tao sao? Đừng khóc nữa! Mày khóc xấu lắm! Hãy cười đi!
Kim Cúc gật nhẹ, đoạn cố gắng nặn ra một nụ cười nhưng trong tâm lại đang rỉ máu. Thấy bạn mình đã cười, Bạch Hoa cười toe toét, trông cô nàng không hề giống một người sắp chết chút nào. Vẫn là cái dáng vẻ mạnh mẽ, cá tính nhưng lại khiến con người ta thương xót vô cùng.
Tiếng rên rỉ đau đớn của Mạnh Vũ vang lên khắp căn phòng, anh ta cầm chặt tấm thẻ đi xung quanh, ánh mắt không rời khỏi khung thời gian đang đếm ngược. Chỉ cần chạy trốn, đợi hết giờ là hắn có thể sống sót rồi.
- A!
Hoàng Quốc lao tới như một cơn gió, vung tay đâm mạnh con dao găm vào bụng Mạnh Vũ. Gương mặt máu me của Quốc Lâm ẩn hiện dưới ánh đèn đỏ ma mị, cùng với ánh mắt điên dại như một kẻ khát máu đang nhìn thẳng Mạnh Vũ, làm hắn phải khiếp sợ. Quốc Lâm rút mạnh con dao ra. Mạnh Vũ đau đớn ngã khụy xuống đất, đưa tay ôm chặt vết thương, miệng không ngừng thều thào:
- Th... a... cho... ta... o... làm ơn!
Hoàng Quốc Lâm cười phá lên, đôi tay vuốt ve lưỡi dao dính đầy máu:
- Tha cho mày! Thì tao sống được sao?
Nói xong, hắn ta vung dao đâm mạnh vào ngực Mạnh Vũ. Điền Gia Huy thấy vậy hét lớn:
- Dừng lại đi Hoàng Quốc Lâm!
Nhưng đã quá trễ, con dao đã ghim thẳng vào ngực tên thanh niên. Hắn ta trợn tròn mắt, tắt thở.
- Mày giết người rồi Quốc Lâm ơi!
Đàm Tuyết Lan hét toáng lên sợ hãi. Nhưng dường như trong đầu Quốc Lâm lúc bấy giờ trống rỗng, chỉ còn lại một mảng đen tăm tối. Hắn nhẹ nhàng rút con dao ra, ngắm nhìn lưỡi dao dính máu bằng con mắt "quỷ dữ". Ngay lập tức hắn ta đâm một phát nữa, sau đó là từng nhát liên hồi được đâm xuống thân thể Mạnh Vũ:
- Mày chết đi thằng chó! Dám đá bố mày! Mày chết đi! Dám đánh tao! Thằng súc vật!
Đám bạn kinh hoàng khi chứng kiến cảnh tượng phía trước, miệng há hốc kinh ngạc không hét thành tiếng. Hoàng Quốc Lâm bấy giờ như một kẻ tâm thần, con dao giơ lên rồi lại hạ xuống. Từng giọt máu đỏ bắn tung tóe lên mặt hắn, tim gan cũng đã bị hắn đâm cho nát bét, gương mặt tên thanh niên cũng bị Quốc Lâm vung dao đâm liên hồi, hai con mắt Mạnh Vũ giờ đây trở thành hai lỗ bầy nhầy, gương mặt thủng từng lỗ một, trông vô cùng khủng khiếp. Vừa đâm, hắn vừa chửi bới liên tiếp.
- Chết đi! Chết đi! Thằng chó!
- Mày hãy luôn cười thế này nha! Đẹp lắm đó! Mày yếu đuối lắm đó! Về sau không có tao hãy mạnh mẽ lên nha!
Bạch Hoa đứng dậy, phủi phủi quần, khẽ lên tiếng. Ánh mắt nhìn thời gian đã sắp hết cùng nét mặt nhẹ nhàng, cô khẽ khép hai bờ mi. Như thể cô nàng đang đón nhận cái chết một cách tích cực, thoải mái nhất. Đột nhiên cô cảm nhận được vòng tay Kim Cúc đang bao trọn lấy bờ vai của mình, Bạch Hoa vẫn nhắm mắt, khẽ mỉm cười.
Ngay sau đó tiếng *rè* báo hiệu thời gian đã hết vang lên. Bạch Hoa tính mở mắt ra nhìn Kim Cúc lần cuối thì đột nhiên bị một lực đẩy mạnh khiến cô nàng ngã ngửa ra đằng sau. Khi lại bình tĩnh, trước mặt Bạch Hoa là bóng dáng Kim Cúc đang đứng mỉm cười, dòng lệ vẫn cứ thế tuôn ra. Bạch Hoa còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, bỗng màn hình Ti Vi hiện lên hình ảnh kẻ đeo mặt nạ, hắn ta vỗ tay cùng với giọng nói ồm ồm:
- Thời gian đã hết! Xuất sắc lắm! Và kết quả cuối cùng. Hai người bị loại đó chính là Tạ Mạnh Vũ và Mai Kim Cúc.
Nghe vậy, Bạch Hoa trợn tròn mắt kinh ngạc, tâm trạng khó hiểu vô cùng:
- Cái gì? Tao đưa cho mày tấm thẻ rồi mà Kim Cúc? Sao lại...
Chưa nói hết câu, cô nàng cảm nhận được có thứ gì đó ở túi áo, lôi ra thì mới phát hiện đó chính là tấm thẻ của mình. Có vẻ nhân lúc Bạch Hoa không để ý, Kim Cúc đã nhét trả lại tấm thẻ.
- Mày không nghe tao sao? Kim Cúc! Kim Cúc!
Cô nàng gào thét trong vô vọng, cô tính đứng dậy nhưng cũng giống như những người khác, toàn thân như có một dòng điện chạy qua khiến cô không thể đứng được.
- Ngu si dốt nát! Mèo hoang mà cứ nghĩ mình là hổ rừng!
Hoàng Quốc Lâm cười phá lên sung sướng, vết thương trên cánh tay của anh đang rỉ máu nhưng dường như anh không hề để tâm tới nó. Nhẹ nhàng giơ tấm thẻ nhuộm đỏ màu máu lên cao, hét lớn.
Còn về phía của Kim Cúc, cô nàng vẫy tay chào tạm biệt Bạch Hoa:
- Cảm ơn mày vì đã là bạn thân của tao! Hẹn gặp mày kiếp sau!
Sau đó cô nàng ném ánh mắt về phía Lộ Đào Yến, khẽ cười nhạt. Một ánh mắt, một nụ cười ẩn chứa bên trong là sự thật vọng nặng nề, trách móc bản thân vì đã quá tin người. Điều đó buộc Lộ Đào Yến phải liếc mắt sang chỗ khác không dám nhìn.
Ngay sau đó, căn phòng đột ngột tối om, rồi một ánh đèn sáng chói chiếu rọi từ trên xuống người Kim Cúc. Cô nàng đang hoang mang không biết mình sẽ gặp phải chuyện gì thì *cộp* một tiếng. Chiếc vòng tay trên tay cô rớt xuống đất. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, rồi lại bất lực nhìn về phía Kim Cúc.
- Chết đi!
Một giọng nói thì thầm của kẻ nào đó vang lên từ phía đám bạn...
- Aaaaaa
Từ đâu hai con dao sắc lẻm được ném tới, cắm thẳng vào mắt Kim Cúc. Bạch Hoa thấy vậy gắng gượng dậy, gào thét trong tuyệt vọng:
- Không! Kim Cúc! Không!
Kim Cúc ngồi thụp xuống, ôm mắt la hét đau đớn, máu chảy theo kẽ tay rơi xuống đất. Và hai con dao nữa lại phi thẳng vào người cô nàng. Cơn đau được tăng theo từng mức độ khiến cô nàng gào thét khủng khiếp. Bạch Hoa đã đứng dậy, đưa tay về phía Kim Cúc, đôi chân nặng như đeo chì, miệng thì thào:
- Kim Cúc...
Toàn thân Bạch Hoa bấy giờ tê cứng, bởi lẽ dòng điện của chiếc vòng đang dần tăng cao lên theo từng nhịp bước của cô. Nhưng Bạch Hoa vẫn không bỏ cuộc, cứ thế tiến về phía trước. Rồi cô ngã khụy xuống vì quá đau đớn, không thể đứng, cô lê lết tấm thân về phía Kim Cúc. Và rồi khung cảnh xung quanh mờ dần, hai bên tai trở nên ù ù, chỉ còn nghe tiếng la hét của mọi người cùng với tiếng rên la đau đớn của Kim Cúc. Bạch Hoa chỉ kịp nhìn thấy hình dáng Kim Cúc đang bị hàng chục con dao cắm trên người. Và khi cánh tay cô nàng vừa chạm vào bàn tay của Kim Cúc cũng là xung quanh cô chỉ còn một màu đen. Cô chìm trong vô thức!