Bạch Hoa nghe vậy, trả lời ngay tức khắc:
- Tao ở trong phòng Phủ Nhân!
Điền Gia Huy trợn mắt kinh ngạc trước câu trả lời của Bạch Hoa, anh tính nói gì nhưng lại thôi, nhìn mọi người một lượt, khẽ nhếch miệng cười. Bạch Hoa nhăn nhó mặt mày, nhún vai, tiếp tục giải thích:
- Tao là bảo vệ và hôm qua tao tới để săn sói mà. Chúng... chúng mày không tin hỏi thằng Nhân đi là biết.
Cả bọn quay sang nhìn Đình Phủ Nhân, gương mặt vẫn còn hơi chút hoảng sợ. Điền Gia Huy vỗ nhẹ vai Phủ Nhân, chậm rãi hỏi:
- Mày cứ nói cho mọi người biết đi! Hôm qua có ai ở phòng mày không?
Đình Phủ Nhân có phần ngại ngùng vì tất cả mọi người đang hướng ánh mắt về phía mình, anh cúi gằm mặt xuống, nhỏ giọng:
- Có... hôm qua có người vào phòng của tao. Nhưng... nhưng người đó không nói gì cả. Tao sợ quá nên chỉ ngồi im một chỗ... nhưng... nhưng...
Nói đến đó, chân tay Phủ Nhân run rẩy khi nghĩ lại sự việc vừa rồi. Điền Gia Huy hiểu tâm lý của bạn thân mình, nên anh nắm tay, nhẹ giọng an ủi:
- Bình tĩnh đi, không phải sợ. Tao luôn bên cạnh mày mà!
Đình Phủ Nhân cảm nhận được sự ấm áp lan truyền qua lòng bàn tay, anh nhận thấy cảm giác an toàn đang bao bọc lấy cơ thể. Phủ Nhân chậm rãi mở miệng:
- Nhưng sau đó có ai chạm vào người tao. Sợ quá, tao hét lên, rồi có một giọng nói hỏi tao bị làm sao vậy, tao đang ở đâu. Rồi tao bảo tao đang ở trong góc phòng. Lúc đó tao sợ lắm... sợ lắm. Sau đó nó bảo tao chạy đi, tao đứng dậy chạy về phía trước... rồi... rồi vấp ngã. Nhưng khi kết thúc đêm thứ hai... mở điện... lên thì lại không... không có ai nữa... mà tao chỉ thấy có mỗi bóng dáng một người bước ra thôi.
- Mày không sao chứ? Vết thương nặng không? - Nghe Phủ Nhân nói bị ngã, Điền Gia Huy lộ rõ vẻ mặt lo lắng, ánh mắt chan chứa sự quan tâm.
Đình Phủ Nhân lắc đầu, ra chiều vẫn ổn. Lúc bấy giờ, Gia Huy mới an tâm hơn phần nào. Lộ Đào Yến nghe Đình Phủ Nhân nói xong, cô nàng khẽ nhếch miệng cười:
- Biết đâu Bạch Hoa tấn công tao, sau đó chạy tới phòng Phủ Nhân tấn công nó tiếp thì sao?
- Mày nói láo! Bằng chứng đâu? - Bạch Hoa nhảy dựng lên, lớn tiếng.
Lộ Đào Yến vẫn bình tĩnh đáp:
- Như chúng mày nghe thằng Tăng Bảo Thắng nói, hành lang có bị tắt đi một lần, mọi thứ xung quanh đều chìm trong bóng tối. Điều đó giúp cho con sói chạy thoát. Như vậy rất có khả năng sau đó, con sói đã chạy vào phòng của Đình Phủ Nhân mà giả làm bảo vệ đứng canh gác. Rồi nó tính tấn công Phủ Nhân thì thằng Nhân hét lên. Đến lúc đó nó lại giả vờ làm bảo vệ hỏi han Phủ Nhân.
- Nói như mày mọi thứ tối om như thế thì sao tao biết Phủ Nhân ở đâu? Và hơn nữa nếu tao là sói thì sao tao không giết Phủ Nhân luôn mà phải giả vờ làm bảo vệ? Chỉ toàn là những lời suy luận vớ vẩn!
Lộ Đào Yến như bắt được thời cơ, ngay lập tức cười ha hả:
- Hahaha... có một điều tí chúng mày sẽ biết ai là kẻ nói dối và ai là người nói thật. Nhưng giờ tao sẽ nói cái này trước. Lúc tao bị tấn công thì tao cảm giác con sói rất bình thản, nó tấn công tao rất chuẩn. Tao đoán là đã có thứ gì giúp nó nhìn rõ mọi thứ trong bóng tối. Và mày phải giả vờ làm gì à? Đương nhiên là để lấy lòng tin của Đình Phủ Nhân rồi.
Bạch Hoa tính nói gì đó nhưng đã bị Lộ Đào Yến cắt lời:
- Hai đứa đêm đầu tiên nhận làm bảo vệ là Điền Gia Huy và Hoàng Quốc Lâm. Đêm qua chúng mày ở đâu?
Điền Gia Huy đáp:
- Tao bảo vệ chính bản thân tao!
Hoàng Quốc Lâm ấp úng đáp, ánh mắt láo liếc:
- Tao... tao ở phòng của... của Võ Bích Trâm.
Lộ Đào Yến khẽ mỉm cười, ánh mắt đắc chí, vỗ tay vài cái, rồi đáp:
- Khoan hỏi về hai bọn kia, bây giờ tao cũng xin tuyên bố luôn người đang nói dối. Đồng nghĩa với việc, chúng ta sẽ loại được một người bảo vệ. Đó chính là Bạch Hoa!
- Mày dựa vào cái gì mà bảo tao nói dối hả con kia? - Bạch Hoa bực bội, tính nhảy bổ vào đánh Lộ Đào Yến nhưng đã bị đám kia ngăn cản.
- Đêm hôm qua mày không thể ở trong phòng Phủ Nhân vì... vai trò bảo vệ không thể bảo vệ 1 người 2 lần liên tục. Đêm đầu tiên mày nói ở trong phòng Phủ Nhân. Đêm thứ hai cũng vậy, điều đó hoàn toàn vô lý! Nếu bảo vệ mà bảo vệ mà có thể bảo vệ 1 người 2 lần liên tục thì đêm qua tao đã qua phòng Đình Phủ Nhân. - Điền Gia Huy ném ánh mắt sắc lạnh về phía Bạch Hoa, chậm rãi giải đáp.
Lộ Đào Yến nhún vai, nhếch miệng đồng tình với những gì Điền Gia Huy nói. Nghe vậy, Bạch Hoa ngạc nhiên vô cùng:
- Cái... gì... không thể bảo vệ 1 người 2 lần liên tục sao? Rõ ràng tao hỏi tên quản trò thì nó nói là có thể mà?
- Không bao giờ có chuyện đó! Vai trò của từng nhân vật đã được tiết lệ ở trong căn phòng. Mày không biết đọc sao? - Lộ Đào Yến đan hai tay vào nhau, khẽ mỉm cười hỏi Bạch Hoa.
- Ta... o... có đọc... nhưng... nhưng... - Bạch Hoa bị dồn vào thế bí, cô không thể dùng bất cứ lý lẽ nào khác cả. Trạng thái bực bội ban nãy giờ cũng chuyển sang sợ hãi, bất lực, miệng ấp úng nói không lên lời.
Điền Gia Huy nhìn cô nàng, nhẹ nhàng đáp. Nhưng những lời nói anh cất lên đều như những lời dao sắc lẻm cứa vào Bạch Hoa:
- Nói đi! Mày là vai trò nào? Không thì xin lỗi bọn tao phải đưa mày lên giá treo cổ!
Bạch Hoa ấm ức, cô nàng ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp:
- Tao... tao... là dân làng.
- Hahaa, lúc nói là bảo vệ. Giờ lại nói là dân làng, có đứa ngu mới tin mày! - Đàm Tuyết Lan vỗ tay, nói thẳng mặt Bạch Hoa.
Điền Gia Huy vẫn giữ nguyên sắc mặt lạnh lùng, anh hỏi tiếp:
- Vậy tại sao ban đầu mày nói dối?
Bạch Hoa ngẫm nghĩ, khẽ đáp:
- Lúc đó... tao... tao sợ sói sẽ tìm tới giết tao nên đã nói dối là bảo vệ. Vì... vì bảo vệ cũng có vũ khí nên... nên sói cũng sẽ dè chừng phần nào!
Bỗng câu nói của Bạch Hoa trong đêm thảo luận hiện lên trong tâm trí của Lộ Đào Yến, cô trợn mắt có phần kinh ngạc, hỏi:
- Vậy đêm đầu tiên mày có trong phòng thằng Nhân Không, Bạch Hoa?
- Tất nhiên là không rồi! Tao nói dối vì lý do như trên đó! Tao là dân làng thì sao ra ngoài được.
Lộ Đào Yến nhìn mọi người xung quanh, khẽ đưa tay vuốt sợi tóc vướng vào mặt mình sang một bên, cô nhẹ giọng:
- Vậy tại sao mày biết thằng Tăng Bảo Thắng xuất hiện trước cửa phòng Đình Phủ Nhân? Nếu tao nhớ không nhầm, mày còn nói trước thằng Điền Gia Huy. Và nếu mày là bảo vệ thì chuyện đó không có gì đáng nói. Nhưng giờ mày lại nhận mày là dân làng. Mà đã là dân làng làm sao di chuyển được! Tao là dân làng, khi chưa kịp bước ra khỏi cửa thì toàn thân bất động, không thể di chuyển! Mày hãy giải thích đi?
Nghe vậy, Bạch Hoa câm nín không nói lên lời, tâm trạng của Bạch Hoa rối bời vô cùng. Ngay lúc đó, Tăng Bảo Thắng vội vã lên tiếng:
- Đúng đó chúng mày! Dân làng thì làm sao di chuyển. Nhưng mà chúng mày biết hôm qua tao thấy gì không? Hôm qua... tao thấy... tao thấy dân làng đi ra ngoài chúng mày ạ?
- Cái gì? - cả bọn ngay lập tức ngạc nhiên, đồng thanh hỏi.
Tăng Bảo Thắng gật đầu, đoạn nói tiếp:
- Khi bắt đầu bước ra khỏi cửa, tao... tao đã nhìn thấy bóng dáng một đứa mang trang phục dân làng đi vào phòng của...
Như chợt nhận ra điều gì, Tăng Bảo Thắng im lặng một lúc, đoạn lên tiếng:
- của ai ý. Tao không nhớ nữa!
- Vô lý! Dân làng thì làm sao đi ra ngoài được? Hay là mày nhìn nhầm? - Đàm Tuyết Lan tỏ vẻ khó tin.
Tăng Bảo Thắng lắc đầu, nói chắc như đinh đóng cột:
- Nhầm là nhầm thế nào? Chính mày tao thấy rõ trang phục của dân làng. Nhưng do bộ quần áo và cái đầu bông nên tao không nhận ra đó là nam hay nữ.
Điền Gia Huy ngẫm nghĩ một hồi, đoạn đưa ra lập luận của bản thân:
- Theo tao nghĩ là như vậy. Nếu như những gì thằng Bảo Thắng nói là đúng thì sẽ có hai trường hợp. 1 là đứa dân làng đấy là một trong những người chúng ta ngồi đây và như vậy thì hắn cũng chính là đồng minh với tên đeo mặt nạ. Hắn đã được tên đeo mặt nạ cấp cho cái quyền đặc biệt đó. Còn 2 là tên dân làng đó là tên đeo mặt nạ cải trang để làm cho chúng ta nghi ngờ lẫn nhau, rồi tàn sát lẫn nhau.
Nghe Điền Gia Huy giải thích xong, mọi người đều quay sang nhìn nhau. Bên trong đầu hiện lên một câu hỏi. Dân làng đó là ai?
Như nhớ ra việc gì, Lộ Đào Yến quay sang hỏi Tăng Bảo Thắng:
- Mà Bảo Thắng, mày nói mày ở trong phòng Võ Bích Trâm phải không?
Tăng Bảo Thắng chầm chậm gật đầu xác nhân. Cô nàng cũng gật đầu, quay sang hỏi Võ Bích Trâm:
- Hôm qua có ai vào phòng mày không?
Võ Bích Trâm gật đầu:
- Có! Hôm qua có một đứa bước vào phòng tao. Lúc đấy tao sợ lắm. Vì ở màn đâu tao nói tao là tiên tri nên nghĩ sói nó đến giây. Tao tính chạy đi trốn. Nhưng sau đó nó lại bước ra làm tao cũng khá ngạc nhiên. Nhưng sau lúc đó thì không có ai vào phòng tao nữa!
- À... vào phòng Bích Trâm. Tao thấy thằng dân làng vào phòng Bích Trâm.
Ánh mắt chăm chú quan sát Võ Bích Trâm, đôi tay lắng nghe từng câu từng chữ của cô nàng, khi Bích Trâm nói hết câu. Mọi sự nghi ngờ trong lòng Tăng Bảo Thắng hoàn toàn biến mất, anh vui vẻ lên tiếng.
Cứ nghĩ sự việc thấy tên dân làng chạy vào phòng Võ Bích Trâm sẽ bị giấu đi mãi. Vì anh sợ nói ra Võ Bích Trâm sẽ bị liên lụy, thậm chí nếu cô nàng không biết chối cãi sẽ ngay lập tức được đưa lên giá treo cổ. Nhưng bây giờ lại có thể nói ra hết mọi việc, trong lòng như vừa bỏ đi một quả tạ trăm cân, giúp anh thoải mái và nhẹ nhõm vô cùng.
Nghe xong câu đó, tất cả đều quay phắt về phía Hoàng Quốc Lâm và Bạch Hoa. Điền Gia Huy, đứng dậy cho đỡ mỏi, anh đi xung quanh đám bạn, đoạn dừng chân ở chỗ Hoàng Quốc Lâm:
- Mày nói mày ở phòng Võ Bích Trâm vào đêm hôm qua. Vậy... mày là đứa dân làng đó sao?
Giọng nói trầm ấm, nhỏ nhẹ nhưng khiến Hoàng Quốc Lâm sởn da gà, một cảm giác lạnh buốt xộc thẳng lên đại não của anh. Hoàng Quốc Lâm lắp bắp:
- Kh... ông... không... tao là bảo vệ mà? Có phải dân làng đâu!
- Như Võ Bích Trâm nói, hôm qua phòng nó chỉ có duy nhất một người bước vào. Và Tăng Bảo Thắng lại thấy một đứa dân làng bước vào đó. Và mày cũng nói hôm qua mày ở phòng Võ Bích Trâm. Vậy... mày không là dân làng thì là ai? Trừ khi một trong hai đứa kia nói dối.
- Tao không nói dối! - Ngay câu đó cả Tăng Bảo Thắng và Võ Bích Trâm đồng thanh. Đoạn cả hai quay sang nhìn nhau, có phần thẹn thùng, cúi gằm mặt xuống.
Thấy Hoàng Quốc Lâm im lặng không nói lên lời, Điền Gia Huy tiếp tục thêm lời:
- Mày là ai? Khai mau!
Nhận thấy lý lẽ của Hoàng Quốc Lâm quá sắc bén, anh không thể tìm bất cứ lý do nào biện hộ. Nếu cứ khăng khăng nhận làm bảo vệ thì chắc chắn không yên. Còn nếu chọn làm thằng dân làng kia thì chỉ có con đường chết!
Biết không thể chối cãi, Hoàng Quốc Lâm cúi gằm mặt, đáp:
- Tao là dân làng!
- Hả? Mày là đứa dân làng đó sao? - Đàm Tuyết Lan bất ngờ hỏi
- Không... không tao là dân làng từ đầu. Đêm đầu tiên tao nói tao là bảo vệ vì cũng như con Hoa, tao sợ, tao bị sói tấn công. Chứ từ đầu đến giờ tao có đi ra khỏi căn phòng được đâu?
- Ai dám giết mày chứ? - Tăng Bảo Thắng nhìn thân hình to lớn của Hoàng Quốc Lâm, khẽ bĩu môi.
Lộ Đào Yến đứng dậy, cầm chiếc giày sói lên, chậm rãi đi tới chỗ Bạch Hoa, cô nàng cúi người xuống, nói nhỏ nhẹ vào tai Bạch Hoa:
- Giờ giải thích... Tại sao đêm đầu tiên mày biết thằng Tăng Bảo Thắng xuất hiện trước cửa phòng Đình Phủ Nhân?