Chương 53: Cú sốc

Trò Chơi Tử Thần

Văn Nam 09-08-2023 22:29:11

Điền Gia Huy nghe vậy gật đầu. Anh đi đến cái tủ gần đó, lấy ra vài chiếc kim tiêm. Sau đó đi tới chích cho từng người một. Chỉ một vài phút sau, cả ba choáng váng rồi ngất lịm. Gia Vũ tiến tới, nhấn vào một cái nút được đặt sau tủ, ngay lập tức dưới sàn có một căn hầm được mở ra. Cả hai chầm chậm đưa ba người kia xuống và rời đi không dấu vết. Mười phút sau, cảnh sát tới thì đã không còn một chút manh mối nào nữa cả. Họ lục lọi khắp nơi nhưng vẫn không tìm thấy gì. Gia Vũ bỏ ba người kia vào một cái xe kéo và đẩy đi khắp đường hầm. Khoảng chừng một tiếng sau, anh dừng lại rồi nhấn một cái nút, sau đó ở phía bên trên lại tự động mở ra. Gia Huy và Gia Vũ lại tiếp tục kéo ba người kia lên. Xong xuôi, Gia Huy phủi tay, nhếch miệng: - Cũng may là tao đã chuẩn bị sẵn mọi thứ. Đến lúc cho chúng nó biết rồi nhỉ? Điền Gia Huy gật đầu, rồi trói cả ba người vào ghế, sau đó lấy nước hắt mạnh vào mặt Bảo Thắng và Bích Trâm, còn đến Phủ Nhân thì anh chỉ dội nhẹ. Cả ba tỉnh dậy, ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì Gia Huy đã lập tức giật khăn che mắt của họ ra. Tăng Bảo Thắng vừa nhìn thấy Gia Huy thì đã vội mừng nói: - Gia Huy. Mày tới cứu... Nhưng chưa nói hết câu thì anh bỗng chợt khựng lại khi thấy Gia Huy đang đứng bên cạnh một người thanh niên lạ mặt, anh chau mày hỏi nhỏ: - Ai vậy Gia Huy? Gia Huy không nói gì. Võ Bích Trâm dãy dụa một hồi, nhìn Điền Gia Huy nói vội: - Gia Huy, mày đây rồi. Tốt quá! Cởi trói cho bọn tao với! Phủ Nhân đang sợ hãi thì cũng an tâm khi thấy Gia Huy, anh nhỏ giọng: - Cứu bọn tao đi Gia Huy! Tao sợ lắm! Nghe vậy, trái tim Gia Huy bỗng nhói lên một cái. Anh chưa kịp trả lời thì Gia Vũ bên cạnh đã lên tiếng: - Hahaha... ý chúng mày là Roster sao? Nghe vậy cả bọn đều chau mày khó hiểu. Thấy dáng vẻ ngờ nghệch của họ, Gia Vũ bước tới lấy chiếc mặt nạ đeo lên rồi cất chất giọng ồm ồm: - Chúng mày đã thua cuộc! Đến lúc đó, cả bọn mới tá hỏa khi người trước mặt không ai khác chính là tên đeo mặt nạ. Tăng Bảo Thắng kinh ngạc hỏi: - Thì ra đây là khuôn mặt thật của mày sao? Còn Gia Huy sao mày đứng đó vậy? Võ Bích Trâm cũng khó hiểu nhìn Gia Huy hỏi: - Tại sao nó lại gọi mày là Roster? Đình Phủ Nhân cũng nhìn Gia Huy bằng ánh mắt hoang mang. Ánh mắt lo lắng của Gia Huy đang nhìn về phía Phủ Nhân, bỗng anh chớp mắt, ánh mắt trở nên sắc lạnh nhìn về phía của Tăng Bảo Thắng và Võ Bích Trâm, anh gằn giọng: - Vì tao chính là Roster! Tao chính là gián điệp của tên đeo mặt nạ! Tao và Gia Vũ đã lên kế hoạch để giết chết tất cả chúng mày! Nghe câu đó xong, cả ba đều há hốc miệng kinh ngạc, họ lắp bắp mãi không thành tiếng. Đặc biệt là Phủ Nhân, anh lắc đầu liên tục, lẩm bẩm: - Không... không... mày nói dối! Điền Gia Huy đi xung quanh phòng rồi bắt đầu kể về mọi chuyện: - Tao là Roster và là bạn thân ở bên nước ngoài của Gia Vũ. Bọn tao quay về đây chỉ để trả thù những gì chúng mày đã làm với gia đình của cậu ấy. Hay nói cách khác, bọn tao thay trời hành đạo! Tất cả chúng mày sẽ phải trả giá! Ánh mắt cả ba người lộ rõ sự thất vọng tràn trề, Võ Bích Trâm run rẩy nói: - Thì ra mày là... là gián điệp sao? Tăng Bảo Thắng giận dữ hét lớn: - Thằng chó Gia Huy! Thì ra mày là người đứng đằng sau vụ này! Mày lừa tất cả mọi người! Chó chết! Điền Gia Huy lặng im nhìn về phía Phủ Nhân để nghe anh chửi mắng nhưng điều khiến anh kinh ngạc khi Phủ Nhân chỉ im lặng, không nói một lời nào, nước mắt chảy thành dòng, nhìn Gia Huy bằng ánh mắt buồn bã, thất vọng vô cùng. Gia Huy cũng chỉ biết cúi đầu, lùi về phía sau của Gia Vũ, mặc cho hai người kia đang không ngừng chửi bới, trách móc anh. Gia Vũ hét lớn lên: - Chúng mày im hết cho tao! Chúng mày là cái thá gì mà chửi Roster? Đứa nào nói nữa tao lập tức cắt lưỡi! Lời đe dọa vừa dứt thì hai người kia cũng im miệng lại, nhưng vẫn dùng ánh mắt lườm nguýt về phía Gia Huy. Nhưng Gia Huy không quan tâm, anh chỉ chăm chú nhìn Phủ Nhân. Gia Vũ đi xung quanh phòng rồi nói: - Đây là cái giá mà chúng mày phải trả! Tăng Bảo Thắng khó hiểu, anh gân cổ lên cãi: - Bọn tao còn không quen biết mày là ai! Mày tự nhiên bắt cóc bọn tao rồi ép bọn tao chơi mấy cái trò ngớ ngẩn. Mày bị điên sao? Gia Vũ cười phá lên: - Hahaha... đúng là mày không quen tao. Nhưng tao thì có quen chúng mày đó! Mà báo cho mày một tin vui. Con Yến nó chết rồi đó! Như vậy bí mật của mày sẽ được bảo tồn nhỉ? Hahaha Nghe câu đó xong, sắc mặt mọi người không mấy bất ngờ. Vì sau khi xem được video đó thì lúc đó họ cũng nghĩ cơ hội sống của Đào Yến là quá ít. Dứt lời Gia Vũ đi tới đấm cho Bảo Thắng một cái, gầm lên: - Mày biết tên Thảo Nguyên chứ? Bảo Thắng trợn tròn mắt, lắp bắp nói: - Thảo... Thảo Nguyên sao? Một giọt lệ lăn dài trên gò má của Gia Vũ, anh nắm chặt tay, nghiến răng nói: - Một cô gái mãi dừng chân ở độ mười bảy. Đáng lẽ cô ấy phải được tận hưởng một thời thanh xuân tươi đẹp đó. Nhưng chính mày đã phá hủy cả cuộc đời của Thảo Nguyên. Cô ấy đã sai lầm khi yêu phải một thằng khốn nạn như mày! Thằng chó! Vừa nói, Gia Vũ vừa đấm liên tục vào mặt Bảo Thắng. Anh nói tiếp: - Mày đã chuốc thuốc mê cô ấy rồi đã làm chuyện đồi bại với cô ấy. Sau đó mày còn hứa hươu hứa vượn là sẽ không để cô ấy thiệt thòi rồi còn nói sẽ bảo vệ cô ấy. Nhưng sau đó thì sao? Sau đó mày bỏ rơi Thảo Nguyên và khiến cô ấy đau khổ, ô nhục rồi gieo mình xuống sông tự tử. Đáng lẽ mày mới là đứa phải chết! Nghe vậy, Bích Trâm hốt hoảng quay sang nhìn khuôn mặt Bảo Thắng đã bầm tím, khóe miệng chảy máu, cô lắp bắp hỏi: - Có... có thật vậy không? Bảo Thắng không nói gì, chỉ biết cúi gằm mặt xuống. Thấy vậy, một giọt nước mắt lăn dài trên gò má của Bích Trâm, cô nàng run run giọng: - Mình không ngờ... cậu... cậu lại kinh tởm đến vậy? Gia Vũ cười khẩy, đạp Bảo Vũ một cái rồi nói tiếp: - Chắc hẳn mày đang thắc mắc tại sao tao lại biết đúng không? Bởi Nguyên Thảo chính là bạn thân của tao. Cô ấy yêu ai tao đều biết hết. Khi yêu mày qua mạng, tao đã cố ngăn cản cô ấy rồi nhưng cô ấy không chịu nghe tao. Và khi bọn mày hẹn hò nhau buổi đầu, từ đó tâm trạng cô ấy thay đổi. Tao đã rất nghi ngờ có chuyện gì đó. Vài ngày sau thì cô ấy mất. Tao đã rất bất ngờ và biết chắc chắn có liên quan tới mày. Nhưng tìm mãi tao vẫn không thấy gì. Cho đến khi đọc được cuốn nhật ký trong phòng của Thảo Nguyên. Cô ấy đã viết tất cả những chuyện đồi bại của mày vào đấy. Tao đã định mang nó đi tố cáo cảnh sát, nhưng... nhưng chỉ nhiêu đó thì tao không thể nào bắt mày trả giá được. Vậy nên tao đã giấu nhẹm nó, bởi tao không muốn cho bố mẹ của cô ấy biết, nếu biết được con gái mình tự tử vì điều đó thì họ sẽ càng đau khổ hơn. Và tao đã thề sẽ bắt mày phải trả giá những gì mày đã làm với Nguyên Thảo! Khuôn mặt sưng tím của Bảo Thắng lúc bấy giờ đã rơi những giọt lệ đắng cay, anh khóc lóc: - Tao xin lỗi... tao xin lỗi mà! Hồi đó tao còn trẻ trâu. Tao xin lỗi... huhu... - Mày xin lỗi là xong sao? Mày xin lỗi có giúp cô ấy sống lại không? Mày phải trả giá bằng mạng của mày! Nói xong, Gia Vũ lại quay phắt sang Bích Trâm, ném ánh mắt sắc như dao về phía cô nàng: - Nào ai có thể biết được sau bộ mặt thiên thần của mày lại có một tội ác không đáng được tha thứ chứ? Bích Trâm run run đáp: - Tội ác?? Gia Vũ cười đau khổ: - Haha... Giờ mày còn giả ngây thơ sao? Nếu đêm hôm đó mày không đi xe quá tốc độ thì mày đã không đâm chết người rồi! Nghe đến đó, Bích Trâm trợn mắt, chân tay run rẩy cùng với khuôn mặt xanh sao, cô ấp úng: - Mày... mày... Khóe mắt Gia Vũ đã đỏ hoe từ bao giờ, anh nắm chặt tay: - Người mày đâm chết, chính là mẹ tao đó! Chính mày đã cướp bà ấy khỏi tay tao! Khi công an điều tra và tao đã bảo họ cho xem video. Tao đã cố nói là do chiếc xe đó phóng quá tốc độ, nhưng sau đó họ lẳng lặng bỏ qua và nói là do mẹ tao đi đứng không cẩn thận nên xảy ra tai nạn. Lúc đó tao đã rất tuyệt vọng! Và tao quyết phải tìm bằng được chủ nhân của chiếc xe đó. Và sau đó thì tao cũng tìm mày! Điều tao thấy bất ngờ là sau khi xảy ra tai nạn vậy mà mày không có chút hối lỗi nào? Mày vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Xong xuôi Gia Vũ gạt đi nước mắt chỉ về phía Phủ Nhân: - Chính sự yếu đuối ngu dốt của mày mà đã khiến cho anh trai tao chết oan! Chẳng phải tối hôm đó mày thấy anh tao bị đâm sao? Và tao còn chạy tới bảo mày gọi xe cấp cứu nhưng sau đó mày sợ hãi chạy đi! Đến khi cảnh sát hỏi thì mày lại bảo là mày không biết gì hết! Mày không thấy gì hết! Tại sao vậy Đình Phủ Nhân? Tại sao mày thấy chết mà mày không cứu chứ? Nói đến đó, anh ngồi gục xuống hét lớn, đau khổ: - Tại sao chúng mày lại ám gia đình tao vậy chứ? Tại chúng mày mà tao mất đi từng người thân một! Tất cả chúng mày phải chết hết! Gia Vũ khóc nấc lên từng cơn, thấy vậy Điền Gia Huy đi tới ôm lấy anh, an ủi. Dứt lời Gia Vũ định đứng dậy làm gì đó, bất chợt khựng lại khi nghe thấy tiếng người ở bên trên. Cậu hốt hoảng nói: - Chúng mày nên nhớ con chip tao gắn ở sau gáy chúng mày vẫn còn. Chỉ cần chúng mày dám ho he một tiếng thì lập tức sẽ nổ tung. Bây giờ Tất cả chúng mày phải làm theo lời tao. Dứt lời anh bảo Điền Gia Huy trói tay họ dẫn ra cửa sau. Ba người kia cứ vậy lẳng lặng đi theo. Khuôn mặt Đình Phủ Nhân thì vẫn vậy, vẫn không cảm xúc nhìn Điền Gia Huy.