Tài xế ở ghế trước nghe được, da đầu tê dại, muốn ngay lập tức tàng hình.
Giang tổng có biết bản thân đang nói cái gì không?! Anh không để ý ở đây còn có người khác sao?
Tài xế đang nghĩ ngợi, phía sau đã truyền đến giọng nói của Giang Hoài Khiêm: "Anh lái xe về trước đi."
Tài xế ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn anh.
Giang Hoài Khiêm xuống xe, vòng đến bên phía Nguyễn Khinh Họa, bế cô lên.
Anh nhìn người còn lại bên trong xe, nói: "Không cần đợi tôi."
Tài xế vội vàng đáp: "Được, Giang tổng."
Anh ta là tài xế của bên Chu Nghiêu, thường chịu trách nhiệm đưa mấy vị tiểu thư công tử say rượu ở quán bar về nhà.
Nhưng đây là lần đầu tiên anh ta chở Giang Hoài Khiêm, cũng hoàn toàn không nghĩ tới lần đầu lại nghe được cuộc trò chuyện đặc sắc như vậy.
Đây vẫn là...vị đại thiếu gia độc miệng, lạnh nhạt vô tình đó sao?
Tài xế thực sự hoài nghi.
–
Nguyễn Khinh Họa ngủ thật sự rất sâu, ngay cả khi Giang Hoài Khiêm ôm cô, cô cũng không có mấy phản ứng.
Mùi hương của người con gái quẩn quanh khoang mũi, thanh thanh ngọt ngào, là mùi lan hương.
Một loại nước hoa mà Nguyễn Khinh Họa thích nhất.
Giang Hoài Khiêm ôm cô tiến vào tiểu khu, quen từng ngóc ngách lối đi.
Đến cửa nhà, anh cầm lấy tay Nguyễn Khinh Họa, mở khóa vân tay ở cửa.
Căn nhà nhỏ tối om, chỉ có ánh trăng nhẹ chiếu qua cửa sổ, rất dịu dàng.
Anh không dám bật đèn, sợ làm cô thức giấc.
Đem người đặt ở trên sô pha, đắp chăn cho cô, Giang Hoài Khiêm mới nhẹ nhàng thở ra.
Anh nhìn người bên dưới sô pha đang tự động cuộn tròn người lại, khẽ nhíu mày.
Dưới ánh trăng, ánh mắt anh trần trụi mà nhìn chằm chằm vào cô. Bởi vì tác dụng của rượu, hai má cô ửng đỏ lên, đôi mắt tròn đang nhắm chặt, lông mi rất dài và cong, rũ xuống giống như hình rẻ quạt.
Lướt qua chiếc mũi thanh tú, ánh mắt của Giang Hoài Khiêm dừng lại trên đôi môi cô.
Khi vừa mới ôm cô, cô cọ cọ cánh môi vào áo của anh, son môi bị lem nhưng màu môi vẫn ửng hồng, trông vô cùng mê người.
Giang Hoài Khiêm hơi khựng lại, cúi người gần hơn.
Anh nhìn chằm chằm người đang say giấc, đưa tay lên, dùng ngón tay thô ráp chà xát lên đôi môi mềm mại của cô, lau đi vết son môi.
Ánh trăng ngoài cửa sổ dường như trở nên hấp dẫn hơn, hơi thở của hai người lần lượt phả vào nhau, rất có quy luật.
Nguyễn Khinh Họa vẫn không tỉnh.
Giang Hoài Khiêm cụp mi, quét mắt qua vết son còn lưu lại nơi đầu ngón tay rồi ánh mắt một lần nữa hướng về phía cô.
Anh lặng lẽ nhìn cô, không có thêm hành động gì nữa.
Cũng không biết qua bao lâu, Giang Hoài Khiêm mới đứng dậy, đi vào phòng bếp.
–
Nguyễn Khinh Họa bị động tĩnh ở bếp đánh thức, mơ mơ màng màng mà trở mình, trong cơn buồn ngủ nhìn về phía bên kia.
Nhìn thấy bóng người đang quay lưng lại với mình, cô trợn tròn mắt.
Một lát sau, cô mới có phản ứng lại.
Là Giang Hoài Khiêm.
Nguyễn Khinh Họa lúc này mới thở phào.
Cô nhìn chằm chằm bóng lưng của Giang Hoài Khiêm, không lên tiếng.
Từ góc độ cô đang nằm, cô không thể nhìn thấy Giang Hoài Khiêm đang làm gì. Nhưng dường như có thể đoán được.
Người đàn ông thân hình cao ráo, tấm lưng rộng. Ngay cả khi cúi xuống, người nhìn cũng có thể cảm nhận được sức mạnh của anh.
Nó có lẽ liên quan đến việc luyện tập thể dục đều đặn. Giang Hoài Khiêm trông có vẻ cao gầy, mảnh khảnh nhưng thực ra anh có không ít cơ bắp.
Ánh đèn của căn bếp chiếu vào người anh, còn có cảm giác vô cùng ấm áp.
Mặc dù, Nguyễn Khinh Họa cảm thấy đây có lẽ là ảo giác của cô.
Cô đang thất thần nhìn, cũng không chú ý tới Giang Hoài Khiêm đã từ trong bếp đi ra từ lúc nào.
"Tỉnh rồi sao?"
Giang Hoài Khiêm trầm mặc nhìn cô, trong tay cầm một chiếc cốc sứ màu trắng, không nhanh không chậm tiến tới chỗ của cô.
Nguyễn Khinh Họa nhẹ chớp chớp mắt: "Ừm."
Cô vươn tay xoa xoa cái đầu vẫn còn đau nhức, thấp giọng hỏi: "Đây là gì vậy?"
"Trà giải rượu."
Giang Hoài Khiêm nheo mắt, tay cầm cốc nâng lên thổi cho bớt nóng, mới đưa cho cô: "Uống đi."
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, mím môi nói: "Cảm ơn anh."
Giang Hoài Khiêm nhìn cô một cái, không tiếp lời.
Nguyễn Khinh Họa nhận lấy rồi uống một hơi.
Giang Hoài Khiêm thấy mặt cô nhăn lại, cười khẽ: "Không ngon sao?"
"Vâng." Nguyễn Khinh Họa cảm nhận được đầu lưỡi đắng ngắt, lẩm bẩm nói: "Khó uống quá."
Lời vừa dứt, miệng cô đã được ngậm một viên kẹo.
Khi đường tan nơi đầu lưỡi, Nguyễn Khinh Họa mới nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra.
Cô kinh ngạc nhìn Giang Hoài Khiêm, cảm thụ được khoang miệng đang lan tràn vị ngọt.
Cô sững người vài giây, mơ hồ hỏi: "...Anh lấy kẹo ở đâu ra vậy?"
Giang Hoài Khiêm chỉ chỉ: "Trong tủ lạnh, vẫn còn hạn sử dụng."
Nguyễn Khinh Họa: "..."
Cô cúi đầu, nhìn mấy gói gạo đã bị ném vào thùng rác.
Đống kẹo kia hình như là cô đã mua vào đợt trước.
Cô chậm chạp mà "Ồ" một tiếng, không biết nói gì nữa.
Giang Hoài Khiêm liếc cô một cái, cầm cốc đi vào phòng bếp: "Em tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi."
"..." Nguyễn Khinh Họa sờ sờ lỗ tai đang nóng rực của mình, đường trong miệng còn chưa tan hết, thấp giọng hỏi: "Anh chừng nào thì đi?"
Giang Hoài Khiêm rửa bát xong nhẹ giọng nói: "Em vệ sinh cá nhân, ngủ xong thì tôi sẽ đi."
Nói đến cái này, Nguyễn Khinh Họa cũng không còn gì phản bác nữa.
Mỗi khi uống say cô sẽ hay làm mấy chuyện kì lạ, để đề phòng chuyện đó, Giang Hoài Khiêm ở lại có vẻ như cũng hợp lý.
Đương nhiên, còn có một lý do quan trọng hơn, cho dù cô từ chối không đồng ý, Giang Hoài Khiêm cũng sẽ tìm cách ở lại.
Cuối cùng, kết quả vẫn sẽ giống nhau.
Nguyễn Khinh Họa nghĩ nghĩ, việc cố giằng co với Giang Hoài Khiêm là không cần thiết.
Vì vậy cô đơn giản từ bỏ, mặc kệ anh.
Nguyễn Khinh Họa tắm rửa xong thì đi ra, Giang Hoài Khiêm đang ở phòng khách nghịch điện thoại.
Thần sắc của anh nhàn nhạt, cơ thể thả lỏng thoải mái, nhìn rất tùy ý.
Nghe thấy tiếng động, Giang Hoài Khiêm ngước mắt lên nhìn cô.
Vài giây sau, ánh mắt anh mới dời đi.
"Xong rồi?"
"Vâng." Nguyễn Khinh Họa không được tự nhiên khi phải đối diện với ánh mắt nóng như thiêu đốt từ anh.
Cô quay đầu nhìn đồng hồ, nhẹ giọng nói: "Em đã tỉnh táo rồi, anh..."
Câu tiếp theo còn chưa nói ra, Giang Hoài Khiêm đã đứng lên trước.
Anh rất cao, lúc đứng trước Nguyễn Khinh Họa, như có một bóng đen đổ xuống, khiến cô không thấy được rõ vẻ mặt anh.
"Ngủ đi."
Giang Hoài Khiêm ngắn gọn nói: "Tôi đi đây."
Nguyễn Khinh Họa "Ừ" đáp lại, đi theo anh ra cửa, ngẩng đầu nói: "Tối nay...cảm ơn anh."
Giang Hoài Khiêm nhướng mày: "Vậy thôi sao?"
"?"
Nguyễn Khinh Họa nghĩ nghĩ, "Nếu không...Em mời anh ăn cơm?"
Nghe thế, Giang Hoài Khiêm bật cười, giọng nói trầm thấp: "Nói đùa vậy thôi."
"Ồ..."
Nguyễn Khinh Họa cũng không miễn cưỡng.
Giang Hoài Khiêm nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô một lúc lâu, lặp lại một lần nữa: "Đi đây. Nếu em có việc gì cứ gọi điện thoại cho tôi."
Anh đi rồi, căn phòng cũng trở nên trống trải hơn, không khí cũng thoải mái hơn.
Nguyễn Khinh Họa đứng sau cánh cửa một lúc, mới chậm rãi mà trở về phòng.
–
Mùa đông đang đến gần, buổi tối gió khá là lạnh.
Giang Hoài Khiêm từ căn hộ của Nguyễn Khinh Họa đi ra, móc từ trong túi áo ra bật lửa và thuốc, châm một điếu hút.
Dưới ánh đèn đường, dáng người anh thon dài, ngũ quan càng thêm sắc nét.
Gió thổi qua làm rối tung mái tóc của anh.
Giang Hoài Khiêm mượn gió và thuốc lá, đè nén nội tâm đang muốn bốc cháy của mình.
Không ai biết, lúc Nguyễn Khinh Họa tắm rửa xong ra khỏi phòng, anh phải kiềm chế bao nhiêu để không bước đến gần cô, lãnh đạm mà rời khỏi nhà cô.
Một điếu thuốc đã cháy hết.
Giang Hoài Khiêm nghiêng đầu nhìn tiểu khu trong bóng tối, đi đến bên đường, gọi một chiếc taxi.
Sau khi lên xe, anh cảm thụ làn gió thổi qua cửa kính, trong đầu không khỏi nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi.
Bộ đồ ngủ mà Nguyễn Khinh Họa mặc thực ra rất bảo thủ, kín đáo. Là kiểu cổ tròn, để lộ xương quai xanh thanh tú.
Cô rất trắng, đứng dưới ánh đèn, trông càng tinh tế, còn có thể nhìn rõ được từng sợi lông tơ trên khuôn mặt cô. Các đường nét trên khuôn mặt rất tinh xảo và thuần khiết.
Trên người còn bao bọc mùi sữa tắm và dầu gội, vô cùng quyến rũ...
Nhận thấy vị khách ngồi phía sau thần sắc có vẻ không đúng lắm, tài xế không nhịn được mà bắt đầu dịch vụ trò chuyện miễn phí.
"Thiếu gia đến nhà bạn uống rượu sao?"
Trên người Giang Hoài Khiêm thoang thoảng mùi rượu, vừa lên xe tài xế đã ngửi thấy rồi.
Giọng nói đột ngột vang lên thu hút sự chú ý của Giang Hoài Khiêm.
Anh hơi ngừng lại, mở mắt rồi kéo cửa kính xe xuống.
Gió lùa vào, đầu óc anh cũng thanh tỉnh hơn.
"Không phải."
Cũng không biết là đêm khuya cảm xúc dễ trào dâng, hay là sợ bản thân không khống chế được kí ức kia, Giang Hoài Khiêm khó khăn đáp lại.
Tài xế nhìn anh qua gương chiếu hậu, suy đoán: "Đưa bạn về nhà à?"
Giang Hoài Khiêm "Ừm" một tiếng.
Tài xế cười cười, nói: "Là bạn quan trọng sao?"
Giang Hoài Khiêm nhướng mày nhìn anh ta.
Người tài xế mỉm cười, như tự nói với chính mình: "Bạn ở đây chắc không phải bình thường, nếu chỉ đơn thuần là bằng hữu thì người như cậu không cần thiết phải đưa về thế này?"
Các tài xế đã gặp qua rất nhiều khách hàng nên mắt nhìn của họ rất tinh. Từ lúc Giang Hoài Khiêm lên xe, có lẽ tài xế đã đoán được thân phận của anh.
Người đàn ông trông đẹp trai và có khí chất mạnh mẽ. Một đoạn đối thoại ngắn chỉ nói vẻn vẹn hai câu, có thể nhìn ra đây là người quen ra lệnh cho người khác.
Cho dù không phải là sếp lớn, chức vị của anh chắc chắn không thấp, dù ở công ty nhỏ, ít nhất cũng là giám đốc trở lên.
Giang Hoài Khiêm cười một cái, nhàn nhạt nói: "Không tồi."
Tài xế hiểu rõ gật gật đầu, cũng không hỏi kĩ thêm vấn đề này.
Anh ta thấy Giang Hoài Khiêm không lộ ra nửa điểm không kiên nhẫn, tiếp tục hỏi: "Đưa bạn gái về nhà hả?"
Giang Hoài Khiêm không ngờ tới, anh rất ít khi đi taxi, lần đầu gặp được một tài xế nhiều chuyện như vậy.
Nhưng giờ phút này, anh cũng cần để bản thân mình phân tâm một chút.
"Không phải."
Giọng nói vừa cất lên, anh nhanh chóng mỉm cười, nghiêng đầu nhìn cảnh đêm lướt qua cửa kính, trầm giọng nói: "Tạm thời thì không phải."
Nói xong câu này, Giang Hoài Khiêm lại không lên tiếng.
Tài xế nhìn anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không dám quấy rầy nữa.
Đến nơi, tài xế gọi anh một tiếng, Giang Hoài Khiêm xuống xe rồi thanh toán.
"Cố lên, chỉ cần nỗ lực sẽ theo đuổi được cô bạn gái đó thôi."
Giang Hoài Khiêm tâm tình vui vẻ, cong môi, "Nhất định rồi."
Đối với Nguyễn Khinh Họa, anh nhất định phải giành được trái tim cô.
–
Hai ngày sau, Nguyễn Khinh Họa đều cố ý tránh mặt Giang Hoài Khiêm.
Cô cũng không lý giải được tại sao mình lại làm vậy, nhưng dù sao, tránh được thì cứ tránh.
Hai người được chọn đến JA, là Nguyễn Khinh Họa và Từ Tử Vi.
Chỉ là thời gian bọn họ đi học tập không phải bây giờ, mà là mùa xuân năm sau.
Hiện các nhân viên ở SU đang rất bận rộn, họ đang chuẩn bị cho những mẫu xuân hè năm sau, tạm thời không thể để hai nhà thiết kế đi học hỏi ngay được.
Với Nguyễn Khinh Họa thì không có vấn đề gì, để mấy tháng nữa cũng tốt. Nhưng Từ Tử Vi lại có chút sốt ruột.
"Khinh Họa."
"Hả?" Nguyễn Khinh Họa rời việc nhìn cô ấy một cái, "Làm sao vậy?"
Từ Tử Vi thở dài, thấp giọng hỏi: "Tại sao sang năm chúng ta mới được tới JA, từ giờ đến lúc đó ai biết còn có biến động gì xảy ra?"
Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa cười cười: "Không đến mức đó đâu."
Cô nhìn vào màn hình máy tính, có tin tức từ Mạnh Dao nói rằng: "Chắc là do cuối năm, bên công ty chúng ta không thể sắp xếp thêm được nhà thiết kế, khối lượng công việc cũng lớn, cho nên chỉ đành hoãn lại một chút."
Từ Tử Vi "ừ" một tiếng, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô, "Tôi chỉ sợ sẽ có sự biến động nào đó."
Nguyễn Khinh Họa lắc đầu: "Sẽ không đâu, JA cũng không phải một công ty nhỏ, không có khả năng lật lọng được."
Những tập đoàn lớn như thế, chú trọng nhất là chữ tín. Huống chi chuyện này đã được Giang Hoài Khiêm quyết định, trừ phi là chủ tịch JA không đồng ý, bằng không không ai có thể phủ nhận quyết định của anh.
Nghĩ đến Giang Hoài Khiêm, Nguyễn Khinh Họa lại thất thần.
"Khinh Họa?" Từ Tử Vi gọi cô vài tiếng.
"Hả?"
Nguyễn Khinh Họa nghiêng đầu nhìn cô, "Làm sao vậy?"
Từ Tử Vi chống cằm, cười hỏi: "Tối nay có muốn đi chơi không? Cuối tuần mà, thư giãn một chút."
Nguyễn Khinh Họa chỉ chỉ vào giao diện WeChat, "Tôi có hẹn với Mạnh Dao rồi."
Từ Tử Vi lướt qua, hiếu kỳ hỏi: "Các cậu định đi đâu chơi?"
Nguyễn Khinh Họa lắc đầu: "Phải xem ý Mạnh Dao thế nào, tôi thì đâu cũng được."
Nguyễn Khinh Họa đối với chuyện này, từ trước tới nay không quá để tâm.
Cô ghét việc phải lựa chọn, nên cơ bản lần nào cũng là do Mạnh Dao định đoạt.
Từ Tử Vi đáp, "Được rồi."
Cô ấy cười cười: "Tôi đi hẹn với người khác vậy."
"Ừ." Nguyễn Khinh Họa hơi áy náy nói: "Để lần sau nhé."
Ngay khi tan làm, Mạnh Dao đã nhắn tin cho cô.
Nguyễn Khinh Họa dở khóc dở cười, chào các đồng nghiệp, thu dọn đồ đạc rồi tan làm.
Cứ đến thứ sáu hàng tuần, mọi người hầu như không ai muốn ở lại công ty lâu.
Từng người một, ai cũng vội vã.
"Nhanh lên, nhanh lên."
Vừa tới tiền sảnh, Mạnh Dao đã vẫy tay với cô, thúc giục: "Qua trễ là phải xếp hàng đó."
Mạnh Dao mấy hôm trước đã cùng đồng nghiệp đến một nhà hàng có món cá hầm dưa chua, ăn xong thì nhớ mãi không quên, vẫn luôn ồn ào muốn cùng Nguyễn Khinh Họa đến đó lần nữa.
Nhưng chủ nhà hàng cá hầm dưa chua đó không biết nghĩ gì, anh ta không chấp nhận đặt trước món ăn trên app hay giao hàng, chỉ có thể đến tận nơi ngồi đợi gọi món.
Cá hầm dưa chua hương vị thực sự rất ngon, mỗi ngày đều có rất nhiều người đứng xếp hàng.
Nguyễn Khinh Họa nghe xong, không khỏi dở khóc dở cười: "Nếu đông người quá, ăn muộn một chút cũng được mà."
Mạnh Dao liếc cô một cái: "Cậu không đói bụng sao?"
Nguyễn Khinh Họa: "..."
Cô thực sự cũng đang đói.
Thức ăn trong căng tin buổi trưa hôm nay không phải món cô thích, nên cô chỉ gắp vài miếng đã đặt đũa xuống.
Mạnh Dao thấy cô như vậy, hừ nhẹ nói: "Đi mau, giờ còn kịp đó."
Nguyễn Khinh Họa cười cười: "Được."
Khi hai người đến nơi, vừa lúc vẫn có một bàn hai người còn trống.
Đi vào và ngồi xuống, Mạnh Dao nhanh tay cầm lấy cuốn thực đơn.
Sau khi gọi món xong, cô mới rảnh rỗi ngồi nói chuyện phiếm với Nguyễn Khinh Họa.
"Thứ bảy cậu định tới giúp cô em gái đó sao?"
Nguyễn Khinh Họa gật đầu, nhấp một ngụm nước ấm, nhìn cô bạn: "Có muốn đến chơi không?"
Mạnh Dao nghĩ nghĩ: "Tớ sao?"
Cô ấy chống cằm, nhắm hai mắt lẩm bẩm: "Còn phải xem ngày mai tớ dậy sớm được không đã."
"..."
Nguyễn Khinh Họa cũng không miễn cưỡng , "Vậy thì tùy cậu, lúc nào muốn tới thì gọi điện cho tớ."
"Ừ."
Mạnh Dao nheo mắt, cười nhìn cô: "Nói cho tớ nghe chút chuyện của cậu với Giang tổng đi?"
Nguyễn Khinh Họa hơi nghẹn, cố tỏ ra bình thản nói: "Tớ với anh ấy đâu có chuyện gì đâu."
Mạnh Dao hừ nhẹ: "Cậu mau nói đi?"
Nhìn hành vi kỳ lạ của cô trong hai ngày qua là đủ hiểu, "Lúc đang mua cà phê ở công ty, Giang tổng vừa xuất hiện, cậu lập tức kéo tớ đi. Còn trong nhà ăn nữa, rõ ràng tớ vẫn chưa ăn xong, Giang tổng tới gần, cậu liền nói là đã ăn xong rồi..."
Nói đến đây, Mạnh Dao đơn giản kết luận: "Cậu đang tránh mặt Giang tổng."
Nguyễn Khinh Họa cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Ồ."
Mạnh Dao trừng mắt nhìn cô, hỏi: "Vì sao phải trốn? Chảng lẽ cậu đã rung động rồi?"
"..."
Nguyễn Khinh Họa bị lời nói của cô ấy làm cho sặc: "Cậu đang nói nhảm gì vậy?"
Mạnh Dao ậm ừ, vẻ mặt như nhìn thấu sự đời nói: "Nếu không động lòng thì cậu trốn cái gì hả? Mấy hành động đó không phải né tránh thì là gì?"
Nguyễn Khinh Họa cầm ly nước lên, nghĩ nghĩ rồi nói: "Không phải."
Cô trả lời: "Tớ chỉ là muốn giảm bớt những rắc rối không cần thiết."
Mạnh Dao nghe vậy, bĩu môi.
Cô không tin lời của Nguyễn Khinh Họa, nhưng cũng không biết nên khuyên cô ấy như thế nào.
Chuyện mà Nguyễn Khinh Họa đã quyết định, trừ phi tự bản thân cô ấy nghĩ thông suốt, bằng không không ai có thể thay đổi.
Nghĩ vậy, Mạnh Dao thở dài một hơi: "Tớ vẫn sẽ chờ cậu lên làm phu nhân tổng giám đốc rồi thăng chức cho tớ."
Nguyễn Khinh Họa: "..."
–
Ăn xong món cá hầm dưa chua, Mạnh Dao kéo cô lên lầu chơi.
Tầng trên của nhà hàng là khu trò chơi điện tử, còn bên kia là rạp chiếu phim, rất lớn.
"Chúng ta nên xem phim hay chơi những thứ khác?"
Nguyễn Khinh Họa suy nghĩ một chút, nhìn về phía rạp chiếu phim: "Có phim nào hay không?"
Mạnh Dao móc di động ra: "Để tớ xem."
Nguyễn Khinh Họa nghiêng người lại gần xem, nhưng không thấy có phim nào thú vị.
Cô vừa lùi lại, di động đang cầm trong tay đột nhiên rung lên
Nguyễn Khinh Họa cúi đầu xem tin nhắn, là người mà cô trốn tránh mấy ngày nay.
Giang Hoài Khiêm: [Đang ở rạp chiếu phim?]
Nguyễn Khinh Họa trố mắt, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.
Không trùng hợp như vậy chứ, Giang Hoài Khiêm cũng đến rạp chiếu phim sao?
Có lẽ có thể đoán được cô đang làm gì, Giang Hoài Khiêm gửi cho cô một tin nhắn khác.
Giang Hoài Khiêm: [Triệu Hoa Cảnh nhìn thấy em.]
Triệu Hoa Cảnh hôm nay đến xem phim với bạn gái mới, vừa đến cửa đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Cậu ta nhìn chằm chằm một lúc, chụp một bức ảnh và gửi vào nhóm chat.
Triệu Hoa Cảnh: [@Giang tổng, thứ sáu sao không rủ tiểu sư muội của anh đi xem phim, đúng là không biết theo đuổi người ta gì cả.]
Chu Nghiêu: [Chậc chậc ! Tiểu sư muội thật là xinh đẹp.]
Cố Minh Tiêu: [?Cậu nghi ngờ năng lực của Giang tổng?]
Chu Nghiêu: [Giang Hoài Khiêm, cậu ra ngoài mà xem. Kiếm nhiều tiền thì có ích lợi gì, đến tiểu sư muội cũng không giữ được.]
Giang Hoài Khiêm lướt nhìn tin nhắn, trực tiếp hỏi: [Địa chỉ.]
Vài người ở trong nhóm trêu ghẹo anh, Giang Hoài Khiêm cũng chẳng để ý, lập tức nhắn tin cho Nguyễn Khinh Họa.
Anh không phải không phát hiện ra hành động của Nguyễn Khinh Họa hai ngày này, chỉ là công việc bận quá, không có cơ hội tìm cô 'tính sổ'...
Nhìn thấy tin nhắn của Giang Hoài Khiêm, Nguyễn Khinh Họa mới nhẹ thở phào.
Cô nghĩ nghĩ, cúi đầu trả lời tin nhắn: [Vâng, em đi cùng Mạnh Dao.]
Giang Hoài Khiêm: [Đã quyết định xem phim gì chưa?]
Nguyễn Khinh Họa liếc nhìn Mạnh Dao ở bên cạnh vẫn còn đang chọn lựa: [Không biết nữa.]
Giang Hoài Khiêm: [...]
Nguyễn Khinh Họa: [Sao vậy?]
Giang Hoài Khiêm: [Tôi cũng đã lâu rồi chưa đi xem phim.]
Nguyễn Khinh Họa: [...]
Giang Hoài Khiêm: [Lúc mua vé, em có tiện mua thêm một suất không?]
Mạnh Dao mới vừa thấy một bộ phim có chút hứng thú, định cùng Nguyễn Khinh Họa nói chuyện, quay đầu liền thấy cô đang cầm di động ngẩn người.
Cô ấy nhướng mày, liếc nhìn, chợt thấy thú vị.
Mạnh Dao phì cười, chọc chọc cánh tay cô nói: "Giang tổng hỏi hả, trả lời đi, rất tiện."
Nguyễn Khinh Họa: "..."
Cô suy nghĩ một lúc, phản hồi lại hai chữ: [Không tiện.]