Trong chốc lát, Nguyễn Khinh Họa hoài nghi bản thân đang bị ảo giác.
Cô giật mình khi thấy Giang Hoài Khiêm từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào.
Nhìn thấy cảnh hai mẹ con, anh nhướng mày: "Cổn Cổn."
Giọng nói của anh không nhẹ cũng không nặng nhưng lại làm người khác mơ hồ cảm thấy bị uy hiếp.
"Mẹ con làm sao vậy?"
Cổn Cổn vẫn không hiểu ý của anh nên ngơ ngác ngẩng đầu nhìn, mở miệng nói: "Bố... Bố."
Anh cố gắng kìm lại mấy chữ.
Ngay lập tức, Giang Hoài Khiêm cũng không tìm thấy lý do để tính sổ con trai nữa.
Anh sững sờ tại chỗ, quên cả phản ứng.
Nguyễn Khinh Họa định thần lại, mỉm cười: "Giang tổng?"
Giang Hoài Khiêm sửng sốt, sau đó nhìn về phía Cổn Cổn: "Con..."
Anh dừng lại, "Con nói được rồi sao?"
Nguyễn Khinh Họa gật gật đầu: "Ừm, không phải anh vừa nghe thấy hay sao?"
Giang Hoài Khiêm im lặng một lúc, hít sâu một hơi: "Anh còn tưởng rằng mình bị ảo giác."
Nguyễn Khinh Họa dở khóc dở cười: "Ban đầu em cũng vậy."
Cô giơ tay chạm vào khuôn mặt bầu bĩnh nhỏ nhắn của Cổn Cổn, không nhịn được trêu chọc: "Sao con lại làm bố mẹ ngạc nhiên thế này?"
Cổn Cổn như thể nghe hiểu được, ôm cô làm nũng.
Nguyễn Khinh Họa cười, trong lúc đó, Giang Hoài Khiêm đã định thần lại, tiến lại gần, cúi xuống và ôm Cổn Cổn lên.
Nguyễn Khinh Họa: "..."
Giang Hoài Khiêm nhìn qua một lúc, thần sắc lãnh đạm: "Mẹ con đi làm rất mệt, để mẹ nghỉ ngơi một chút."
Đôi mắt to tròn của cậu bé nhìn anh chằm chằm, lại đột nhiên hô lên: "Bố."
Giang Hoài Khiêm dừng lại một chút, trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn.
Đây là con trai của anh và Nguyễn Khinh Họa, là kết tinh tình yêu của hai người.
Giọng anh ôn tồn, đáp lại: "Bố đây."
Giang Hoài Khiêm sờ sờ đầu con trai, có vẻ ôn nhu hơn một chút: "Cổn Cổn của chúng ta còn chưa buồn ngủ sao? Bây giờ đi ngủ được không?"
Cổn Cổn không trả lời mà ngáp một cái.
Giang Hoài Khiêm mỉm cười, đặt cậu bé sang một bên để ngủ, dịu dàng nói: "Tối nay bố sẽ kể cho con nghe một câu chuyện, để mẹ nghỉ ngơi nhé."
Cổn Cổn đối với việc ai kể chuyện đều không quá quan tâm. Chẳng qua cậu bé tương đối bám mẹ Nguyễn Khinh Họa, một lúc mà không nhìn thấy mẹ sẽ khóc ngay.
Nguyễn Khinh Họa tuy rằng đã rất buồn ngủ, nhưng cô cũng không muốn rời đi.
Cô nhìn Giang Hoài Khiêm kể chuyện, thực sự rất muốn tận hưởng sự ấm áp của một gia đình ba người ở đây.
"Em cũng muốn nghe." Nguyễn Khinh Họa nằm ở một bên giường, nhắm hai mắt nói: "Giang tổng, anh tìm chuyện nào ngọt ngào vui vẻ đi."
Giang Hoài Khiêm liếc nhìn cô một cái, bật cười nói: "Được."
Yêu cầu của Nguyễn Khinh Họa, anh không bao giờ từ chối.
Trong phòng của trẻ em, cuối cùng chỉ có giọng nói của Giang Hoài Khiêm vang lên.
Giọng anh trầm ổn có lực, nghe rất thoải mái, cũng rất mê hoặc.
Cổn Cổn nghe một lúc đã lăn ra ngủ, ngay cả với Nguyễn Khinh Họa, ban đầu bị đắm chìm trong câu chuyện anh kể, rất mê mẩn.
Bất giác, cô cũng chìm vào giấc ngủ.
Sau khi Giang Hoài Khiêm kể xong câu chuyện, một lớn một nhỏ đã ngủ thiếp đi.
Anh dở khóc dở cười, đắp lại chăn cho Cổn Cổn, lúc này mới vòng qua chỗ Nguyễn Khinh Họa ở bên cạnh, khom lưng đem người bế lên.
Nguyễn Khinh Họa đang ngủ bỗng tỉnh giấc, vẻ mặt buồn ngủ mà liếc anh một cái rồi lại vùi đầu vào lồng ngực anh, mơ hồ nói: "Anh kể xong chuyện rồi sao?"
"Ừ." Giang Hoài Khiêm ôm cô trở về phòng, thanh âm nặng nề nói: "Em yên tâm ngủ đi."
Nguyễn Khinh Họa không nói thêm nữa, thực sự ngủ thiếp đi trong vòng tay anh.
Cô phải thừa nhận rằng việc có con rất mệt mỏi. Mặc dù tan tầm xong về nhà chăm sóc con có mấy tiếng, nhưng năng lượng của trẻ con quả thực quá dư thừa, chăm chúng quá là mệt mỏi.
Ít nhất, còn mệt hơn so với việc cô thức khuya hoàn thành bản thảo thiết kế.
Giang Hoài Khiêm đương nhiên biết điều đó nên cũng chia sẻ công việc cùng cô.
–
Sau khi Cổn Cổn bắt đầu nói chuyện, những lo lắng của gia đình cũng đã biến mất.
Cậu bé không nói nhiều lắm, thỉnh thoảng mới nhảy ra hai chữ nhưng đối với mọi người trong nhà thì như vậy cũng là quá đủ.
Nguyễn Khinh Họa và Giang Hoài Khiêm không phải là những người đặt quá nhiều kỳ vọng vào con trẻ, chỉ cần câu bé vui vẻ là được, cũng không yêu cầu Cổn Cổn mới hai, ba tuổi là phải bắt đầu đọc sách, biết chữ hay đọc thơ gì đó.
Nhưng cục cưng của hai người, cũng không biết vì sao, lại tỏ ra rất có hứng thú với mấy chuyện đó.
Ở nhà có đủ loại sách, Cổn Cổn mới hơn hai tuổi, đã chú ý đến những lại sách đó.
Nguyễn Khinh Họa cảm thấy rất ngạc nhiên, cô và Giang Hoài Khiêm kỳ cũng không nói cho cậu bé về sách vở quá nhiều, trừ việc mỗi tối kể cho cậu bé những câu chuyện cổ tích trước khi đi ngủ, còn lại hai người rất ít khi dạy cậu bé.
"Con trai của anh hôm nay đọc sách đó."
Giang Hoài Khiêm buổi tối có bữa tiệc phải tham dự, vừa về đến nhà Nguyễn Khinh Họa liền nói với anh.
Giang Hoài Khiêm sửng sốt, nhướng mày hỏi: "Sách gì?"
Nguyễn Khinh Họa chỉ chỉ: "Tranh vẽ, kỳ thật em nhìn cũng không hiểu lắm."
Giang Hoài Khiêm cười một cái, "Tốt lắm, quả nhiên là con trai của anh."
Nguyễn Khinh Họa nghẹn ngào liếc anh một cái: "Mẹ nói lúc nhỏ anh cũng không có ngoan như vậy."
"..." Giang Hoài Khiêm hơi ngừng lại, "Vậy sao, nhưng anh nhớ rõ mẹ nói từ nhỏ anh đã rất thông minh."
Nguyễn Khinh Họa nhìn anh dò xét, cũng không tin lắm.
Cô cân nhắc một lúc, trong lòng có chút bất an: "Anh không nghĩ đã đến lúc chúng ta nên tìm một người thầy dạy cho thằng bé sao?"
Giang Hoài Khiêm: "... Không cần đâu."
Anh nói: "Chúng ta có thời gian rảnh thì dạy cho thằng bé là được, mấy cái này trẻ con sẽ không hiểu được nhiều lắm, khả năng chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi."
Nguyễn Khinh Họa ngẫm lại, cũng rất có lý, quả thật không nên tạo áp lực quá lớn cho con trẻ, chúng còn quá nhỏ.
Cô không muốn con trai mình từ sinh ra đã phải chịu các loại áp lực học tập, đó không phải là điều mà Nguyễn Khinh Họa mong muốn.
Trẻ con, có được thời thơ ấu vui vẻ cũng rất quan trọng.
Đương nhiên, nói là như thế, nhưng Nguyễn Khinh Họa vẫn quan sát những thứ mà bạn nhỏ Cổn Cổn thích.
Cô phát hiện con trai mình có rất nhiều sở thích, từ đọc thơ đến xem phim hoạt hình, cái gì cậu bé cũng thích.
Lần này, Nguyễn Khinh Họa thật sự không biết phải dạy cậu bé như thế nào nữa.
Giang Hoài Khiêm thì ngược lại rất thoải mái.
Anh thảo luận với Nguyễn Khinh Họa, trầm giọng nói: "Con thích cái gì thì cho nó tìm tòi cái đó, bỏ dở nửa chừng cũng không sao."
Nguyễn Khinh Họa nghẹn lời, muốn phản bác anh, lại cảm thấy lời này của anh cũng rất có lý.
"Anh không muốn bồi dưỡng thằng bé một sở trường đặc biệt gì hay sao?"
Giang Hoài Khiêm suy nghĩ một lúc: "Yêu bố mẹ có tính là sở trường đặc biệt hay không?"
Nguyễn Khinh Họa không nói nên lời.
Giang Hoài Khiêm nhìn cô, nghiêm túc nói: "Chúng ta nỗ lực làm việc như vậy, không phải là để tạo cho thằng bé một môi trường mà nó được tự do lựa chọn sở thích hay sao?"
Anh nói: "Chúng ta đã cho con điều kiện và môi trường phát triển tốt, còn lại để con tự quyết định, bất luận nó muốn làm cái gì, anh đều sẽ không ngăn cản."
Nghe được lời này, Nguyễn Khinh Họa có chút tò mò.
Cô trầm mặc một hồi, nhìn Giang Hoài Khiêm: "Vậy nếu Cổn Cổn chỉ là một người hết sức bình thường, cũng được sao?"
Giang Hoài Khiêm: "Chỉ cần là thằng bé thích."
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, không nghĩ rằng Giang Hoài Khiêm lại có thể nghĩ thoáng như vậy.
Cô phát hiện, bản thân mình ở phương diện tư tưởng này, ngược lại là bị trói buộc khá nhiều. Cô luôn cảm thấy Cổn Cổn là con nhà họ Giang, nhất định phải ưu tú hơn người, nếu không sau này có thể sẽ bị đàm tiếu.
Nhưng ngẫm lại, cô cảm thấy những gì Giang Hoài Khiêm nói rất có lý.
Khi một đứa trẻ được sinh ra, chỉ cần nó khỏe mạnh và hạnh phúc, những điều kiện mà họ đã dày công tạo ra, chính là để chúng được tự do sống theo mơ ước, vậy thì hà cớ gì phải gò bó?
Nhìn thấy dáng vẻ trầm ngâm của Nguyễn Khinh Họa, Giang Hoài Khiêm cong môt, giơ tay xoa xoa đầu cô, ôn nhu nói: "Chúng ta chăm sóc thằng bé thật tốt là được, chuyện khác hãy để nó tự quyết định."
Nguyễn Khinh Họa cười cười, ôm anh nói: "Vâng, anh nói rất đúng."
Giang Hoài Khiêm nhướng mày, cúi đầu hôn môi cô, thanh âm nặng nề nói: "Đừng lo lắng cho tiểu tử thúi đó nữa."
Giọng anh sặc mùi dấm chua nói: "Gần đây chuyện mà mỗi ngày em nói với anh nhiều nhất chính là về Giang Cổn Cổn."
"..."
Nguyễn Khinh Họa dở khóc dở cười, ngẩng đầu nhìn anh: "Chẳng lẽ anh còn ghen tỵ với cả con trai mình sao?"
Giang Hoài Khiêm sẽ không thừa nhận rằng anh ăn dấm của Giang Cổn Cổn, nhưng anh sẽ dùng phương thức khác nói cho Nguyễn Khinh Họa hiểu.
Hai người kéo nhau tiến vào phòng tắm.
Đèn trong phòng tắm sáng và ấm áp, có chút chói mắt.
Nguyễn Khinh Họa có chút theo không kịp tiết tấu khi lăn lộn với người đàn ông này, một lúc sau căn phòng đã vang lên thanh âm thút thít không ngừng.
Giang Hoài Khiêm thực sự thích cùng cô làm ở trong phòng tắm.
Anh cảm nhận được phản ứng của cô, trầm giọng cười: "Tại sao vẫn như thế này..."
Lời còn chưa nói xong, đã bị Nguyễn Khinh Họa cắn một cái.
Giang Hoài Khiêm hơi dừng lại, hôn lên môi cô, "Vợ..."
Nguyễn Khinh Họa chân mềm nhũn, vành tai đỏ lên: "Ừm?"
"Không có gì." Giang Hoài Khiêm móc lấy đầu lưỡi cô: "Anh nhớ em."
"..."
Nguyễn Khinh Họa vô cùng nghi ngờ, thứ anh nhớ không phải con người cô mà là thân thể của cô.
Nhưng nghĩ lại, bọn họ dường như đã lâu không được hoạt động chăn gối, sống trong cuộc sống của riêng hai người.
Từ sau khi sinh Cổn Cổn, hai người có một đoạn thời gian nghỉ ngơi.
Nhưng gần đây, cả hai lại rất bận rộn.
Nguyễn Khinh Họa tan làm về nhà, cơ bản lại phải dỗ dành, chăm sóc Cổn Cổn, mệt muốn chết.
Mà Giang Hoài Khiêm, thỉnh thoảng phải tham gia các bữa tiệc rượu xã giao đến khuya muộn mới về, lúc ấy cả Nguyễn Khinh Họa và Cổn Cổn đều đã ngủ. Cho dù có muốn cô, anh cũng không nỡ đánh thức Nguyễn Khinh Hoạ dậy.
–
Từ phòng tắm đi ra, hai má của Nguyễn Khinh Họa đã đỏ rực.
Làn da dường như cũng ửng đỏ vì hơi nước.
Cô ngáp trong vòng tay của Giang Hoài Khiêm, "Ngày mai anh phải tăng ca sao?"
Lại là cuối tuần.
"Không tăng ca." Giang Hoài Khiêm hôn hôn má cô, thấp giọng nói: "Ngày mai đưa em và Cổn Cổn ra ngoài đi một chút."
Nguyễn Khinh Họa cười: "Vậy anh hoãn lại đi."
Giang Hoài Khiêm khó hiểu nhìn cô.
Nguyễn Khinh Họa ôm anh, nhắm hai mắt nói: "Mẹ bảo chúng ta về nhà ăn cơm, Quyển Quyển cũng về cùng bố mẹ, ồn ào nói muốn gặp Cổn Cổn."
Sau hai năm, Quyển Quyển đã lớn lên không ít.
Cô bé thông minh, tinh quái nhưng rất hiểu chuyện và đáng yêu.
Thỉnh thoảng cô bé lại về để găp Giang Cổn Cổn, hai chị em tình cảm rất tốt, Cổn Cổn cũng rất thích chơi với chị Quyển Quyển.
Giang Hoài Khiêm sửng sốt, cười nói: "Hay chúng ta dẫn theo Quyển Quyển đi chơi cùng."
Nguyễn Khinh Họa cười: "Được, chúng ta về nhà ăn cơm trưa trước."
Giang Hoài Khiêm nhìn cô, lại cười nói: "Em dậy được không?"
"..."
Nguyễn Khinh Họa tức giận trừng mắt liếc anh một cái, đỏ mặt nói: "Thức dậy được, anh đừng coi thường em."
"Ừ." Giang Hoài Khiêm cúi đầu hôn môi cô, cười nói: "Gần đây thể lực em hơi yếu."
Nguyễn Khinh Họa: "..."
Cô phải Cổn Cổn cả tối, mà anh còn không biết xấu hổ nói cô thể lực kém.
Nguyễn Khinh Họa hừ nhẹ, không muốn cùng anh so đo.
Giang Hoài Khiêm mỉm cười, đem cô ôm vào lòng, nói thêm: "Anh rất thích."
"..."
–
Về nhà họ Giang, Cổn Cổn là người vui nhất.
Mặc dù cậu bé còn chưa nói sõi, nhưng những gì cậu bé muốn đều sẽ nói.
Sáng sớm nghe được tin về nhà ông bà nội, cậu bé liền vỗ tay, vui vẻ đi thu dọn cặp sách.
Lần trước cậu bé gặp Quyển Quyển, thấy cô bé có một cái, cậu bé đòi muốn có cặp sách giống chị, Giang Hoài Khiêm liền mua một cái cho con.
Nguyễn Khinh Họa có chút kinh ngạc khi thấy cậu bé ôm cặp xách từ trong phòng đi ra: "Cổn Cổn, con lấy cặp sách làm gì vậy?"
"Quà."
Cổn Cổn nhìn cô, "Mẹ, tặng quà cho ông bà và chị."
Nguyễn Khinh Họa khẽ cười thầm: "Con lấy quà cho mọi người khi nào vậy?"
Giây tiếp theo, cô nhìn thấy ngăn kéo trong phòng khách bị Cổn Cổn kéo mở ra.
Nguyễn Khinh Họa sửng sốt một lát, rồi đi tới xem tình hình.
Ồ, trong ngăn kéo đó chứa đầy đồ ăn vặt mà Giang Hoài Khiêm đã mua cho cô.
Nguyễn Khinh Họa gần đây rất thích ăn đồ ăn vặt, Giang Hoài Khiêm đã mua rất nhiều về nhà.