Phòng bếp khá rộng rãi, Nguyễn Khinh Họa cách Giang Hoài Khiêm không xa không gần, cho phép anh nhìn thấy cô, cũng có thể cho cô thấy mọi hành động của anh.
Cô nghe anh nói một cách hợp tình hợp lý, không biết nên phản bác như thế nào.
Vành tai chợt nóng bừng lên, Nguyễn Khinh Họa ánh mắt mơ hồ nhìn khắp phòng bếp một vòng, mới nói: "Ồ."
Cũng miễn cưỡng ở lại đây cùng anh.
Giang Hoài Khiêm xem nàng ửng đỏ thần sắc, tâm tình rất tốt mà cong môi.
Anh đang chuyên chú với đống bát đũa trên bồn rứa chén, dọn dẹp từng cái một.
Sau khi Nguyễn Khinh Họa dạo quanh một vòng, tầm mắt vô thức dừng ở trên người anh.
Cô phát hiện Giang Hoài Khiêm đã phá vỡ cái nhìn cố hữu của cô về con người anh. Anh trông có vẻ lạnh lùng thờ ơ, nhưng trái tim lại rất ấm áp.
Dù là với cô hay với người khác, anh đều rất chu đáo.
Nguyễn Khinh Họa không biết nên hình dung như thế nào, kỳ thật giúp dì Dương rửa chén bát là một việc rất nhỏ, nhưng lại làm người ta thấy rất cảm động.
Bọn họ tới đây ăn cơm, không phải khách xa lạ mà đều là người quen, nhưng cũng hiếm người nào dùng bữa xong tự tay đi dọn dẹp giúp chủ tiệm.
Nhưng Giang Hoài Khiêm lại khác.
Sự quan tâm và chăm sóc của anh không phải người bình thường nào cũng có được.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Khinh Họa lại ngẫm lại —— kiếp trước cô đã giải cứu Ngân Hà sao? Có thể được một người như vậy thích.
Đang thất thần, Giang Hoài Khiêm không biết đã rửa xong từ lúc nào.
Anh tiến đến trước mặt cô, mùi hương gỗ tuyết tùng tỏa ra khiến cô như bị trầm mê vào đó.
"Đang suy nghĩ gì vậy?"
Giọng anh trầm thấp, nghe kỹ còn có chút gợi cảm.
Nguyễn Khinh Họa không kìm được giơ tay sờ sờ hai vành tai đang nóng bỏng, thấp giọng nói: "Đang ngẩn người."
"..."
Giang Hoài Khiêm nhướng mày trêu ghẹo: "Ngắm anh phát ngốc hả?"
"?"
Nguyễn Khinh Họa hô hấp như ngưng trệ, nâng mắt hướng về phía anh, mặt không đổi sắc nói: "Em đâu có nhìn anh đến phát ngốc?"
Giang Hoài Khiêm không nói lời nào.
Nguyễn Khinh Họa môi mấp máy, thiếu tự tin, nói: "Em đang thất thần vì không nhìn hẳn vào một điểm nào cả, chứ không phải nhìn anh."
Nghe câu trả lời của cô, Giang Hoài Khiêm nhàn nhạt thốt hai chữ: "Ra vậy."
Giang Hoài Khiêm lẳng lặng quan sát cô, đáng tiếc nói: "Hơi thất vọng."
Nguyễn Khinh Họa: "?"
Cô không hiểu ý của Giang Hoài Khiêm: "Cái gì?"
Giang Hoài Khiêm cúi đầu nhìn cô cười: "Chắc do anh không đủ hấp dẫn."
Nguyễn Khinh Họa cẩn thận suy nghĩ ý tứ trong câu nói đó, dở khóc dở cười.
Cô nhìn bộ dạng có vẻ thất vọng của Giang Hoài Khiêm, nghĩ nghĩ vẫn là không nên an ủi anh.
Không thể để anh quá tự luyến được.
Hai người đang trò chuyện thì bên ngoài có tiếng bước chân.
Theo bản năng, Nguyễn Khinh Họa lùi lại hai bước. Giang Hoài Khiêm chú ý đến, lông mày của anh hơi nhướng lên.
"Dì Dương."
Anh nghiêng người, nhìn về phía cửa, "Tất cả đã xong rồi."
Dì Dương cười cười: "Vất vả cho cháu rồi."
Dì Dương lại nhìn Nguyễn Khinh Họa, nhẹ nhàng hỏi: "Khinh Họa, ăn có ngon không?"
Nguyễn Khinh Họa gật đầu: "Hương vị vô cùng ngon ạ, cảm ơn dì Dương."
Dì Dương vui vẻ nói: "Lần sau lại cùng Hoài Khiêm tới nhé."
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, "Được ạ."
Dì Dương đôi mắt cong cong, liếc Giang Hoài Khiêm, ý vị thâm sâu.
–
Sau khi rời khỏi quán của dì Dương, Giang Hoài Khiêm đưa cô trở về.
Màn đêm dày đặc, đèn điện bên đường lần lượt thắp lên, sáng ngời.
Điện thoại của Nguyễn Khinh Họa rung lên, là tin nhắn từ Mạnh Dao.
Mạnh Dao: [Mấy giờ cậu về nhà, có định quay lại không?]
Nguyễn Khinh Họa: [...?]
Mạnh Dao: [Tớ là lo Giang tổng không muốn thả người.]
Nguyễn Khinh Họa: [Anh ấy sẽ không làm vậy.]
Mạnh Dao: [Ồ, bây giờ cậu đã bắt đầu nói chuyện với anh ấy, được lắm cô Nguyễn.]
Nguyễn Khinh Họa: [...]
Cô không thèm nói lý với Mạnh Dao.
Cất điện thoại đi, Nguyễn Khinh Họa nhìn người đang bình tĩnh lái xe bên cạnh.
"Tại sao anh không hỏi em lý do cãi nhau với Đàm Diễm?"
Giang Hoài Khiêm nhìn cô một cái, ân cần nói: "Vì sao?"
Nguyễn Khinh Họa: "..."
Cô nghẹn ngào, sờ sờ chóp mũi nói: "Trước đây có phải anh từng gặp Thạch Giang nói về chuyện của ông ta với Đàm Diễm đúng không?"
Nghe vậy, Giang Hoài Khiêm đã hiểu.
"Có nói qua." Thần sắc anh vẫn bình tĩnh, "Anh không nói thẳng, nhưng có đề cập đến."
Thạch Giang hiện tại vẫn xem như là người quản lý của SU, có rất nhiều nhà thiết kế trung thành dưới quyền ông ta, Giang Hoài Khiêm sẽ không ngu ngốc đến độ nói thẳng, nhưng cũng ám chỉ.
Nguyễn Khinh Họa "ồ" một tiếng: "Chẳng trách..."
Giang Hoài Khiêm trầm tư một lúc lâu, thấp giọng hỏi: "Đàm Diễm cho rằng chuyện đó là do em nói?"
Nguyễn Khinh Họa gật đầu: "Đúng vậy."
Giang Hoài Khiêm nhẹ gật đầu.
Nguyễn Khinh Họa liếc anh, nghĩ lại cảnh tượng bọn họ gặp nhau trong quán bar lần đó.
Cô cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy có không ít sơ hở.
"Lúc thấy em chụp lén bọn họ ở quán bar, có phải anh đã biết bọn họ là người của SU đúng không?"
Giang Hoài Khiêm không giấu cô, "Biết."
Nguyễn Khinh Họa: "Vậy là anh đã biết họ từ trước?"
"Ừ."
Nhưng những gì anh biết không phải là tất cả. Giang Hoài Khiêm dù sao cũng là vừa trở về nước đã tiếp nhận SU, dù thế nào cũng phải tìm hiểu qua về nhân sự của công ty, đặc biệt là ban lãnh đạo.
Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa há hốc, đột nhiên không nói nên lời.
Cô im lặng, suy nghĩ về phản ứng của anh lúc đó. Anh không phải là người thích người khác đến gần mình, huống chi là người lạ kéo quần kéo áo núp vào người mình.
Cho nên, chỉ có một khả năng.
Cô trầm mặc kể lại: "Em nhớ rõ Chu Nghiêu đã nói các anh thường hay chơi ở tầng ba của quán, sao hôm đó lại xuống tầng một?"
Còn vào toilet.
Giang Hoài Khiêm hơi nhướng mày, nhìn cô một cái, không nhanh không chậm: "Em muốn hỏi cái gì?"
Nguyễn Khinh Họa kéo dây an toàn, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh: "Phải xem anh muốn nói điều gì."
"..."
Giang Hoài Khiêm muốn bật cười khi thấy cô trả lời như vậy.
Anh dừng một chút, thấp giọng nói: "Có phải em đang suy nghĩ, anh xuống dưới là vì nhìn thấy em đúng không."
Nguyễn Khinh Họa mím môi, không dám nói 'phải'. Cô sợ vạn nhất mình đoán sai, lại thành tự luyến.
Vì thế bĩu môi, không hé răng nửa lời.
Giang Hoài Khiêm nghiêng đầu nhìn qua gương chiếu hậu, thấy dáng vẻ lúc này của cô.
Có chút khẩn trương và hội hộp, nhưng mạnh dạn nhiều hơn.
So với lúc trước, đã thoải mái hơn rất nhiều.
Giang Hoài Khiêm khẽ cười, giọng nói của anh vang lên bên tai Nguyễn Khinh Họa.
Vành tai cô mềm nhũn, hô hấp nặng nề, xấu hổ nói: "Anh cười cái gì?"
"Ừ."
Giang Hoài Khiêm lên tiếng.
Nguyễn Khinh Họa giật mình, ngước mắt nhìn anh.
Dòng xe cộ qua lại bên ngoài cửa xe, ánh đèn lúc sáng lúc tối, như ẩn như hiện trong dòng xe cộ, tạo cảm giác như những phân cảnh thay đổi trong bộ phim điện ảnh.
Ánh sáng và bóng tối đan xen, như mộng như ảo.
Cô ngơ ngẩn mà nhìn Giang Hoài Khiêm giây lát, hé môi, hồi lâu mới kìm nén được cảm xúc dâng trào trong lòng, đáp lời: "Ồ."
"..."
"Chỉ mỗi vậy?" Giang Hoài Khiêm cúi đầu.
Nguyễn Khinh Họa im lặng không nói, khóe môi cong lên.
Cô sợ mình biểu hiện quá rõ ràng, cúi đầu bấm di động, lẩm bẩm nói: "Bằng không thì?"
Giang Hoài Khiêm chỉ cười không nói, cũng không tới gần.
Nguyễn Khinh Họa thấy sườn mặt góc cạnh của anh, bối rối vài giây: "Được rồi, em có chút cảm thấy vui vẻ."
Cô nghĩ, nghe được đáp án này, không ai là không vui.
Có người sẽ luôn chú ý tới nhất cử nhất động của bạn, không phải là ác ý, mà chính vì họ thích người đó nên dù người đó có làm gì, cũng thấy thu hút, vui vẻ và hạnh phúc.
Sợ rằng Giang Hoài Khiêm quá đắc ý, Nguyễn Khinh Họa nói xong vội vàng bổ sung: "Chỉ một chút."
Giang Hoài Khiêm ánh mắt sáng rực, "Chỉ có một chút thôi sao?"
Nguyễn Khinh Họa đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, không biết nên nói lời thật lòng hay vẫn tiếp tục dấu giếm.
Cô trầm ngâm, không nói tiếng nào.
Giang Hoài Khiêm cũng không miễn cưỡng.
Rất nhanh, xe đã dừng ở trước tiểu khu.
Nguyễn Khinh Họa theo bản năng tháo đai an toàn. Ngay khi cô đặt tay trái lên, mu bàn tay đã bị bàn tay của người đàn ông phủ lên.
Lòng bàn tay anh rộng và ấm áp, bao lấy bàn tay nhỏ bé của cô, như truyền thêm hơi ấm của anh cho cô.
Nguyễn Khinh Họa giật mình, kinh ngạc: "Còn có chuyện muốn nói với em sao?"
Giang Hoài Khiêm cân nhắc một lát, ánh mắt ôn nhu, "Ngồi lại với anh một lúc?"
"..."
Nguyễn Khinh Họa sững sờ, nhẹ nhàng nói: "Được."
Cô lúc này mới chú ý tới, sắc mặt Giang Hoài Khiêm có hơi mệt mỏi, dưới mắt còn có quầng thâm.
Nguyễn Khinh Họa nhìn chằm chằm anh, khẽ hỏi: "Hay anh ở trên xe ngủ một giấc đi?"
Giang Hoài Khiêm cười cười: "Không cần đâu."
Nguyễn Khinh Họa "ừm" một tiếng, hiếu kỳ nói: "Gần đây có phải rất bận không?"
"Có một chút." Giang Hoài Khiêm xoa xoa thái dương, nhẹ giọng: "Vấn đề tương đối nhiều."
Nguyễn Khinh Họa hiểu rõ, không lên tiếng nữa.
Bỗng dưng, Giang Hoài Khiêm nói: "Ngày kia anh phải đi công tác."
Nguyễn Khinh Họa chớp chớp mắt: "Em biết, có nghe Mạnh Dao nói."
Giang Hoài Khiêm nắm chặt lấy bàn tay không bị thương của cô, mắt dừng ở bên tay đang quấn băng gạc: "Bác sĩ có nói bao lâu thì khỏi không?"
"Sẽ không lâu đâu."
Nguyễn Khinh Họa dịu dàng nói: "Chỉ là một góc nhỏ, sẽ mau lành lại thôi. Hiện tại đang là mùa đông, cũng không khó chịu như mùa hè."
Giang Hoài Khiêm không lên tiếng, khẽ siết chặt tay cô.
Nguyễn Khinh Họa cảm thấy lòng bàn tay có hơi ngứa ngứa, nhưng lại không muốn đẩy anh ra.
Ngón tay kết nối với trái tim.
Khi anh nắm tay cô, cô có thể nhận thấy rõ ràng nhịp tim của mình đập nhanh hơn bình thường.
Cô thậm chí còn có thể cảm nhận được trái tim đang đập của anh.
Nguyễn Khinh Họa cúi đầu, thấy anh vẫn đang nắm tay mình.
Chợt có chút bối rối.
Nhận thấy ánh mắt cô thay đổi, Giang Hoài Khiêm thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Nguyễn Khinh Họa suy nghĩ một chút, nghiêm túc nhìn anh: "Anh là đang theo đuổi em đúng không?"
Giang Hoài Khiêm nhướng mày, "Em nghĩ sao?"
Nguyễn Khinh Họa dùng tay phải còn có thể hoạt động một ngón tay chọc chọc vào mu bàn tay anh, tò mò không thôi: "Theo đuổi người ta là có thể nắm tay luôn sao?"
Sao cô cảm thấy tiết tấu có chút nhanh. Là do cô không hiểu quá trình theo đuổi người khác sao?
Giang Hoài Khiêm ngẩn ra, suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: "Không chỉ có như thế."
"Hả?"
Nguyễn Khinh Họa kinh ngạc.
Giang Hoài Khiêm nhìn cô, bình tĩnh nhắc nhở: "Anh còn hôn tay em rồi."
"?"
"..."
Nguyễn Khinh Họa bị lời nói của anh làm cho sặc, hai má ửng hồng.
Cô hoàn toàn chết lặng trước sự mặt dày của Giang Hoài Khiêm.
"Anh..."
Cô mấp máy môi, mãi vẫn không thốt ra được một câu.
"Anh cái gì?"
Giang Hoài Khiêm mỉm cười, "Không biết xấu hổ?"
Nguyễn Khinh Họa: "...Cũng không phải là không biết xấu hổ." Cô nhỏ giọng nói: "Em không biết phải nói như thế nào."
"Ừ."
Giang Hoài Khiêm nhanh trí: "Đó chính là được một bước lại muốn tiến thêm một bước."
Nghe được lời này, Nguyễn Khinh Họa ánh mắt sáng lên, gật đầu nói: "Đúng vậy."
Giang Hoài Khiêm cười, con ngươi đen láy, trong ánh đèn lờ mờ bên trong xe, đặc biệt thu hút.
Nguyễn Khinh Họa mất cảnh giác bị hút vào đôi mắt ấy, nhất thời chưa trở lại được.
Cô ngây người vài giây, hoảng loạn mà cúi đầu: "Anh đừng cười?"
Giang Hoài Khiêm: "Tại sao?"
Anh bỗng nhiên dịch chuyển, tiến gần cô.
Nguyễn Khinh Họa rõ ràng cảm giác được, hơi thở ấm áp ấy dừng ở trước mặt mình, phả vào má cô, hai mắt nóng rực.
"Anh đến gần như vậy làm gì?"
Giang Hoài Khiêm "ừm" một tiếng, giọng nói thành khẩn: "Anh lại muốn tiến thêm một bước nữa ——"
Nguyễn Khinh Họa dừng lại, mở to mắt nhìn anh.
Giây tiếp theo, đôi môi anh dừng ở trên mi mắt cô, giọng nói trầm ấm vang lên: "Gần em thêm một chút."