Sự thẳng thắn của cậu khiến Mạnh Dao bất ngờ không kịp đề phòng.
Cô hoàn toàn không thể đỡ nổi.
Từ nhỏ Mạnh Dao đã gặp không ít người tỏ tình với mình.
Nhưng chưa từng có người nào nói thẳng với cô rằng 'Tôi thích chị' giống Lục Cảnh Chu vậy.
Hơn nữa lại còn ở lần gặp mặt thứ hai.
Nhìn gương mặt ngơ ngác của Mạnh Dao, khóe môi Lục Cảnh Chu cong lên, nhướng mày hỏi: "Dọa chị rồi sao?"
"..."
Mạnh Dao: "Không có."
Cô mím môi, ngước mắt lên nhìn cậu: "Với ai cậu cũng thẳng thắn như vậy sao?"
"Tất cả mọi người?"
Lục Cảnh Chu cười nhẹ nói: "Tôi không thích tất cả mọi người."
Mạnh Dao sửng sốt.
Lục Cảnh Chu nói: "Tôi chỉ như vậy với người mình thích thôi."
Nhất thời Mạnh Dao không biết nói gì cả.
Từ trước đến giờ cô không nhận ra một người làm thị trường ngày nào cũng khua môi múa mép như cô lại sẽ có một ngày bị đánh bại bởi một sinh viên đại học.
Thậm chí là thất bại trong cam tâm tình nguyện.
Hai người giằng co.
Sau một lúc, Mạnh Dao dời mắt đi, vô cùng mất tự nhiên nói: "...Ăn cơm trước đi, không sẽ nguội mất."
Lục Cảnh Chu nhìn bộ dáng trốn tránh của cô, cong môi lên: "Được."
—
Cơm trưa không tệ.
Mạnh Dao rất thích, đồng thời cô cũng không rụt rè trước mặt Lục Cảnh Chu, dựa theo lượng cơm bình thường của mình, ăn một chén lớn lại uống một chút canh, lúc này mới buông bát xuống.
Khi đặt bát xuống thì Lục Cảnh Chu cũng ăn xong rồi.
Mạnh Dao đối diện với ánh mắt của cậu, im lặng một lúc không nói: "Tôi có phải ăn hơi nhiều không?"
"Không nhiều lắm."
Lục Cảnh Chu nhìn cô: "Rất đáng yêu."
Mạnh Dao nghẹn lại.
Mặt cô đỏ bừng, vẫn luôn không đoán được Lục Cảnh Chu sẽ nói gì tiếp theo.
"Cậu có thể đừng..." nói một nửa, Mạnh Dao lại cảm thấy yêu cầu của mình có chút vô lý.
"Đừng cái gì?" Lục Cảnh Chu hỏi.
Mạnh Dao lẩm bẩm: "Đừng nhìn tôi như vậy, tôi ăn cơm như vậy có gì kì lạ sao?"
Sao cô cảm thấy rất bình thường mà.
"Không có gì lạ cả."
Lục Cảnh Chu nghĩ một chút, bình đạm nói: "Chỉ có điều so với bạn cùng tuổi với tôi thì ăn nhiều hơn một chút."
Cậu giải thích: "Bạn cùng phòng của tôi bảo dạ dày của bạn gái cậu ấy nhỏ giống như của chim vậy, mỗi lần ăn hai miếng đã no căng rồi."
Mạnh Dao: "..."
Cô nghĩ nghĩ, nói với Lục Cảnh Chu: "Vậy bạn gái của bạn cùng phòng cậu sau khi ăn xong về đến kí túc xá, chắc chắn sẽ mua thêm đồ ăn vặt bên ngoài."
Phụ nữ hiểu rõ phu nữ nhất.
Ai lại không thích ăn chứ? Trừ khi là giảm béo thì rất ít người ăn vài miếng đã no.
Phụ nữ khi yêu đều giống nhau,đều rụt rè, ăn ít, muốn thể hiện thật tốt trước mặt bạn trai.
Lục Cảnh Chu sửng sốt: "Thật sao?"
Mạnh Dao: "Thật."
Cô nói giỡn: "Không tin lần sau cậu bảo bạn cùng phòng cậu hỏi bạn gái cậu ấy thử xem.
Lục Cảnh Chu: "Được."
Mạnh Dao nhìn dáng vẻ tin tưởng của cậu, nhịn không được cười lên: "Đùa với cậu thôi, cậu định hỏi thật à?"
Cô liếc nhìn cậu một cái: "Như vậy thì không giữ mặt mũi cho con gái rồi. Tôi nói với cậu nhé, con gái đều rất cần mặt mũi đó. Cô ấy ăn ít cũng vì không muốn bạn trai cảm thấy mình là dạ dày vương, là vì xấu hổ thôi."
Lục Cảnh Chu cái hiểu cái không gật đầu.
Mạnh Dao: "Đừng có nói với bạn cùng phòng của cậu đấy."
Lục Cảnh Chu: "Ừ."
Cậu cũng không nhiều chuyện đến vậy.
Mạnh Dao nhìn bộ dạng nghe lời của cậu, bỗng nhiên có loại cảm giác cậu là em trai vậy.
Aizz.
Nếu như cùng tuổi với cô thì chắc chắn biết con gái ăn cơm như vậy đa số là vì mặt mũi, nhưng Lục Cảnh Chu... có vẻ như rất tin vào điều đó.
Nghĩ vậy, Mạnh Dao cười khẽ một cái.
Thú vị thật.
Lục Cảnh Chu nhìn cô cười có chút không hiểu: "Chị cười cái gì vậy?"
"Không có gì: Mạnh Dao nhìn cậu: "Cười cậu thật là đáng yêu."
Lục Cảnh Chu: "..."
Cậu nhíu mày, thấp giọng hỏi: "Là ý tốt đúng không?"
"Đúng vậy."
Mạnh Dao nói: "Tôi rất ít khi khen người khác đáng yêu.'
Nghe vậy, Lục Cảnh Chu yên tâm.
"Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?"
Ăn cơm xong thời gian vẫn còn sớm.
Lục Cảnh Chu nhìn cô: "Chị muốn đi đâu?"
Mạnh Dao nhướng mày, hùng hồn nói: "Không phải là cậu sắp xếp sao? Bình thường cậu đi đâu?"
Lục Cảnh Chu thành thật nói: "Thỉnh thoảng sẽ đi leo núi cùng bạn học, đi đến quán net chơi game, xem phim."
"À..." Mạnh Dao nhìn qua: "Hôm nay không leo núi được."
Cô mang giày cao gót.
Mạnh Dao nghiêng mắt nhìn cậu, đề nghị: "Chúng ta đi xem phim đi."
—
Cuối tuần rạp chiếu phim rất đông.
Mạnh Dao và Lục Cảnh Chu xuất hiện, chẳng có gì bất ngờ, thu hút rất nhiều ánh mắt.
Ngự tỷ cùng đại soái ca luôn khiến người ta chú ý đến.
Mạnh Dao lén nhìn Lục Cảnh Chu, phát hiện cậu không hề để ý đến ánh mắt của người khác.
Cô suy nghĩ cảm thấy điều này đúng là rất bình thường.
Một soái ca như cậu, từ nhỏ đến lớn chắn là đã quen rồi.
Lục Cảnh Chu rũ mắt xuống, nhìn động tác nhỏ của Mạnh Dao.
Trước kia cậu không biết, thì ra con gái lại là loại sinh vật đáng yêu như vậy, có nhiều cảm xúc nhỏ như vậy. Nhưng mỗi loại cảm xúc đều khiến cho cậu yêu thích, thậm chí muốn giấu đi.
Mạnh Dao đang nhìn vào thời gian chiếu phim trên màn hình điện thoại, cô có chút bối rối không biết nên xem phim gì.
Có hai bộ phim vừa phát hành không lâu, cô đều muốn xem cả.
Vốn dĩ cô nghĩ sẽ đi cùng Nguyễn Khinh Họa, nhưng hiện tại Nguyễn Khinh Họa đã có bạn trai, người ta đang yêu đương, cô cũng không muốn quấy rầy.
"Cậu muốn xem bộ nào?"
Mạnh Dao quyết định đem quyền lựa chọn cho Lục Cảnh Chu.
Lục Cảnh Chu rũ mắt xuống nhìn cô, dò hỏi:"Chị thì sao?"
"Tôi có hơi phân vân." Mạnh Dao nói thẳng: "Hai bộ đều muốn xem."
Lục Cảnh Chu suy nghĩ một chút: "Vậy chúng ta xem bộ nào có lịch chiếu gần nhất đi, còn bộ khác lần sau lại xem."
Mạnh Dao ngẩn ra,cười cười nhìn cậu: "Lần sau?"
Lục Cảnh Chu mặt không đổi sắc đáp lời, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, giọng hơi lạnh: "Chẳng lẽ chị chỉ muốn xem phim với tôi một lần rồi thôi?"
"..."
Mạnh Dao phát hiện, mỗi lần Lục Cảnh Chu biết tâm trạng của cô thay đổi thì lại dùng hai chữ 'chị'* để trêu chọc cô.
*Tỷ tỷ có hai chữ.
Mà cô thì sao, lần nào cũng ngây ngốc mắc mưu.
Từ 'chị phát ra từ miệng cậu khiến cô luôn không thể chống đỡ được.
"Tôi không có ý đó."
Mạnh Dao nhìn cậu: "Vậy xem bộ này trước đi, bộ khác để lần sau xem."
"Được."
Lục Cảnh Chu cầm điện thoại của mình chuẩn bị mua vé.
Mạnh Dao hơi dừng lại, vội vàng ngăn cản: "Lục Cảnh Chu, để tôi mua."
Lục Cảnh Chu không vui nhìn cô.
Mạnh Dao cười: "Câu vẫn là sinh viên mà."
"Tôi không nghèo."
Lục Cảnh Chu nói.
Mạnh Dao gật đầu: "Tôi biết nhưng công bằng một chút có được không? Vé xem thi đấu là cậu mua, cơm trưa cũng là cậu trả tiền, vé xem phim để tôi trả có được không?"
Khi cô mỉm cười, khóe môi lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ. Bình thường rất khó thấy, chỉ khi cười thật sâu nói mới lộ ra.
Mạnh Dao cũng sẽ làm nũng, cũng biết cách để Lục Cảnh Chu không cách nào cự tuyệt.
Nghe được ba chữ 'có được không', Lục Cảnh Chu thật sự là không từ chối được.
Cậu và Mạnh Dao nhìn nhau một lúc, cuối cùng nhận thua.
"Được rồi." Lục Cảnh Chu nói: "Vậy chị muốn ăn bỏng ngô không? Tôi đi mua cho."
Mạnh Dao dở khóc dở cười nhìn cậu một lát, bất đắc dĩ gật đầu: "Được."
Cô nói: "Cậu đi đi, tôi đi mua vé."
"Chị muốn uống gì?"
"Nước khoáng đi." Mạnh Dao chỉ chỉ: "Cậu cũng đừng uống Coca, không tốt cho cơ thể đâu."
Lục Cảnh Chu nghe cô dặn dò, khóe môi cong lên: "Tôi biết rồi."
—
Không đợi bao lâu thì hai người đã đi vào.
Mạnh Dao mua vé hơi muộn, ghế giữa và ghế sau hoàn toàn không còn chỗ nữa, vị trí cạnh nhau chỉ còn lại ghế ở phía trước. Cô cũng không bài xích hàng ghế ở phía trước, sau khi hỏi Lục Cảnh Chu thì trực tiếp mua.
Sau khi ngồi xuống, phía sau đã đầy ắp người.
Mạnh Dao kỳ vọng rất cao với bộ phim này, vì vậy ngay khi phim vừa mở đầu cả người cô đã chìm đắm trong mạch phim rồi, hoàn toàn không chú ý đến xung quanh nữa.
Khi bộ phim chiếu đến đoạn cao trào, xung quanh có rất nhiều tiếng kinh hô.
Mạnh Dao cũng không nhịn được nhướng mày, bộ phim mà cô và Lục Cảnh Chu xem là của Mỹ, cốt truyện vừa quanh co phức tạp, lại còn rất kích thích.
Cho dù là tình yêu hay nội dung đều khiến người xem ngạc nhiên và thích thú.
Đến đoạn cao trào, đương nhiên là cảnh nam chính thổ lộ với nữ chính, sau đó là cảnh ôm hôn.
Mạnh Dao xem đến đoạn này cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Nếu là lúc bình thường cô chắc chắn sẽ không như vậy. Nhưng giờ phút này cô lại thấy rất xấu hổ.
Lục Cảnh Chu đang nhìn cô.
Đã vậy cảnh hôn trong phim Mỹ vừa dài lại vừa triền miên, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh.
Mạnh Dao nghe vậy thì hối hận không kịp.
Cô nên chọn một bộ khác.
Đột nhiên mu bàn tay đang cầm bỏng ngô của cô truyền đến nhiệt độ.
Lông mi Mạnh Dao run lên, vô thức nghiêng đầu, mượn ánh sáng của màn hình lớn để nhìn người bên cạnh.
"Sao vậy?"
Cô đè thấp giọng hỏi, trái tim đập bùm bùm nhảy nhót trong lồng ngực, khiến cho cô không kiềm chế lại được.
Nếu không phải xung quanh hơi ồn ào thì cô nghi ngờ Lục Cảnh Chu có thể nghe thấy tiếng tim cô đập rồi.
Mạnh Dao nhìn cậu, vô thức mím môi lại.
"Chị."
Lục Cảnh Chu đè thấp giọng, âm thanh thanh lãnh lại còn cố ý đè thấp, nghe rất quyến rũ.
Lỗ tai Mạnh Dao khẽ động. mơ hồ đáp lại: "...Ừ."
Lục Cảnh Chu nói: "Phim có hay không?"
"...Cũng được." Mạnh Dao dở khóc dở cười: "Sao vậy? Cậu không thích à?"
"Thích."
Lục Cảnh Chu trợn mắt nói dối, giọng nói thật dễ nghe.
Mạnh Dao giật mình, cố gắng bình ổn nhịp tim mình lại.
"Vậy cậu..."
"Nhưng tôi có chút sợ bóng tối." Lục Cảnh Chu rũ mắt nhìn cô: "Tôi có thể nắm tay chị không?'
Mạnh Dao thua rồi.
Thật sự bại trận rồi.
Đối diện với gương mặt này của Lục Cảnh Chu, cô không thể nói ra lời từ chối.
Cũng may, Lục Cảnh Chu vẫn còn an phận.
Sau khi Mạnh Dao đồng ý nắm tay thì cậu quy củ nắm tay cô, úp bàn tay mình vào bàn tay cô, dán sát vào nhau không kẽ hở, sau đó cũng không có hành động dư thừa nào.
Nhưng cho dù như vậy thì cũng làm Mạnh Dao như ngồi trên đống lửa.
Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay cậu truyền đến, tay nối liền tim, từ bàn tay truyền thẳng đến tim cô.
Mạnh Dao hoài nghi...Nếu Lục Cảnh Chu trêu chọc cô nữa thì có thể cô sẽ giống như nữ chính trong phim, mặc kệ tất cả nhào đến bên cậu.
Cô cũng không phải người chị rụt rè gì.
Cô thích cậu sinh viên đại học này cũng không phải ngày một ngày hai gì.
Nghĩ đến đây, Mạnh Dao tự phỉ nhổ bản thân mình.
Không biết xấu hổ.
Trong đầu toàn những suy nghĩ không đứng đắn.
Nhưng nói thật, sinh viên như Lục Cảnh Chu ai có thể chịu được cơ chứ.
Phần sau của bộ phim, toàn bộ tâm trí của Mạnh Dao bay bổng, phim cũng không xem vào được bao nhiêu.
Sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, Mạnh Dao mới từ từ phản ứng lại, suy đoán rằng đây có thể là mưu kế của Lục Cảnh Chu. Để cô chuyển tất cả sự chú ý lên người cậu chứ không phải vào bộ phim.
Sau khi xem xong phim, ra ngoài cũng chưa muộn lắm.
Mạnh Dao rũ mắt xuống, nhìn bàn tay hai người đang nắm, cũng không nhắc nhở Lục Cảnh Chu buông ra.
Mà Lục Cảnh Chu tựa như cũng đã quên, vô cùng tự nhiên dắt cô đi về phía trước.
"Chúng ta đến khu trò chơi bên cạnh nhé?"
"Được."
Hai người đi qua, Lục Cảnh Chu chọn một trò chơi.
Mạnh Dao nhìn thử, là trò chơi cần chơi bằng hai tay, nhắc nhở Lục Cảnh Chu: "Cậu định chơi bằng một tay sao?"
Lục Cảnh Chu: "..."
Cậu hơi dừng lại, liếc nhìn đôi tay hai người vẫn đang nắm chặt, cúi người xuống bên tai Mạnh Dao hỏi: "Không có ý định đó, là do tôi muốn mượn chị một tay, có thể chứ?"