Giang Hoài Khiêm ngẩn ra.
"Được?"
Trong giọng nói của anh mang theo một chút nghi vấn.
Nguyễn Khinh Họa "Ừm" một tiếng, nhìn anh: "Có phải anh cho rằng em sẽ từ chối?"
Giang Hoài Khiêm im lặng.
Nguyễn Khinh Họa hừ nhẹ, nằm trên vai anh, nói nhỏ: "Anh không tin em sao?".
"Không phải." Giang Hoài Khiêm bật cười, ở trong chăn cùng cô mười ngón tay đan vào nhau, thấp giọng nói: "Anh không nghĩ em lại đồng ý một cách vui vẻ như vậy."
Lúc trước cùng Nguyễn Khinh Họa nói về chuyện gia đình, cô đều có chút lúng túng.
Cũng không phải không muốn, Giang Hoài Khiêm biết ý nghĩ của cô.
Là sợ hãi, xen lẫn chút lo lắng.
Nguyễn Khinh Họa cười một cái, thấp giọng nói: "Em biết."
Cô cũng cảm thấy rất thần kỳ.
Vừa mới nghe Giang Hoài Khiêm nhắc tới, cô đột nhiên muốn đồng ý. Cô thực sự khá tò mò về cha mẹ của Giang Hoài Khiêm, về gia đình của anh.
Là gia đình thế nào, tính cách cha mẹ anh ra sao, mới có thể nuôi dạy được một người ưu tú như anh vậy.
Về những chuyện khác, Nguyễn Khinh Họa nghĩ, bọn họ đã hẹn hò lâu như vậy, cô cũng thỉnh thoảng nghe được từ Giang Hoài Khiêm vài điều về cha mẹ anh.
Vô hình chung, cô đã chuẩn bị tâm lý để gặp họ.
Đời này, cô không muốn xa cách Giang Hoài Khiêm, chuyện về cha mẹ hai bên, sớm hay muộn cũng phải gặp mặt.
Trái tim cô dành cho Giang Hoài Khiêm đều sẽ không thay đổi, chi bằng nên gặp sớm thì tốt hơn.
Dù chưa chuẩn bị thật tốt nhưng cô cũng không quá lo lắng.
Giang Hoài Khiêm nghiêng đầu nhìn cô, "Em biết?"
Nguyễn Khinh Họa mở mắt ra nhìn anh, trong con ngươi mang theo ý cười: "Ừm."
Cô nói: "Chính em cũng ngạc nhiên, vừa rồi có thể đồng ý vui vẻ như vậy."
Giang Hoài Khiêm cong môi.
Nguyễn Khinh Họa cọ cọ vào ngực anh, nhắm mắt nói: "Ngủ đi anh."
"Ừ."
Giang Hoài Khiêm nói: "Tháng sau là sinh nhật mẹ anh, anh sẽ đưa em về đó trước một ngày?"
Nguyễn Khinh Họa giật mình, "Được."
Cô tò mò hỏi: "Mẹ anh thích gì?"
Giang Hoài Khiêm nhéo nhéo má cô, bình tĩnh trả lời: "Chắc là rất thích em."
"..."
Nguyễn Khinh Họa bật cười, vỗ vỗ cánh tay anh: "Anh nghiêm túc chút đi."
Giang Hoài Khiêm ôn nhu nói: "Anh đang trả lời nghiêm túc mà."
Giản Thục Vân cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu con dâu.
Giang Hoài Khiêm dám khẳng định, anh mang về nhà một món quà sinh nhật như vậy, sẽ khiến Giản Thục Vân hạnh phúc hơn bất kỳ món quà xa xỉ nào.
Hai người nói chuyện phiếm một lúc.
Trò chuyện xong, bất giác mà ngủ say mất.
Sau khi mở lòng và chấp nhận, mọi thứ ngày càng trở nên tốt hơn.
–
Bởi vì trước khi đi ngủ đã "vận động" qua, không ngạc nhiên khi Nguyễn Khinh Họa và Giang Hoài Khiêm ngủ một mạch đến 10 giờ sáng hôm sau.
Khi tỉnh dậy, cô vẫn còn ngái ngủ.
Nguyễn Khinh Họa mắt nhắm mắt mở vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, Giang Hoài Khiêm nhìn cô, buồn cười.
"Có muốn ngủ tiếp không?"
Nguyễn Khinh Họa lắc đầu, mơ hồ nói: "Lát nữa Phán Phán lại gọi điện thoại tới lại trách chúng ta."
Giang Hoài Khiêm lấy cầm khăn tắm ở một bên lau mặt cho cô, ngữ khí bình tĩnh nói: "Em ấy còn dám trách em?"
Nguyễn Khinh Họa: "?"
Trọng điểm là cái này sao.
Cô nhịn cười: "Sẽ không, nhưng đến muộn quá cũng không tốt."
Nghe vậy, Giang Hoài Khiêm không nói gì nữa.
Rửa mặt xong, Giang Hoài Khiêm đi vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho cô, Nguyễn Khinh Họa tranh thủ trang điểm qua, cùng anh ăn bữa sáng đơn giản rồi ra cửa.
Nháy mắt, mùa đông đi qua, bây giờ đã là đầu xuân.
Nguyễn Khinh Họa và Giang Hoài Khiêm đã lâu không ra ngoài chơi, vì vậy cô là khá hào hứng.
Thành phố như được thay mới, rực rỡ hẳn lên, trông tràn đầy sức sống và mang hương sắc mùa xuân.
Đến vùng ngoại ô, những cành cây héo rụng hết lá đã dần dần đâm chồi nảy lộc trở lại.
Giang Hoài Khiêm liếc nhìn cô, "Vui vậy sao?"
Nguyễn Khinh Họa gật đầu: "Đã lâu không ra ngoài, cảm thấy rất mới mẻ."
Giang Hoài Khiêm nhướng mày, cười nói: "Sau này sẽ đưa em đi chơi nhiều hơn."
Nguyễn Khinh Họa xấu hổ, vội vàng nói: "Cũng không cần quá thường xuyên."
Thật ra, về bản chất cô vẫn là một trạch nữ chính hiệu. Nhưng thỉnh thoảng được ra ngoài chơi, cũng thực sự rất vui, tâm trạng cũng thoải mái.
*Trạch nữ: chỉ những cô gái có xu hướng thích ở trong nhà.
Khi hai người đến nơi, xe của Chu Nghiêu và những người khác đã đậu sẵn ở cửa.
Vừa thấy Nguyễn Khinh Họa, Chu Phán đã chạy tới trước.
"Chị Khinh Họa! Cuối cùng hai người cũng đến rồi."
Nguyễn Khinh Họa bị cô ôm chầm nên lảo đảo lùi về sau hai bước, được Giang Hoài Khiêm đỡ eo mới đứng vững được.
Cô bật cười, "Xin lỗi, bọn chị tới muộn rồi."
Chu Phán không để ý: "Đến là tốt rồi, anh trai em còn nói khả năng hai người còn phải thả bồ câu đưa thư cho chúng em."
Giang Hoài Khiêm: "Anh quả thật là có ý định này."
Chu Phán: "..."
Nguyễn Khinh Họa liếc anh một cái, "Không phải đâu, em đừng nghe anh ấy nói bậy."
Chu Phán gật gật đầu, "Đi thôi, lát nữa đi chúng ta sẽ ăn BBQ."
"Được."
Nhóm Chu Nghiêu chọn nơi này để nướng thịt ngoài trời, ngoài đồ nướng ra, ở đây có rất nhiều chỗ để vui chơi.
Phong cảnh đẹp, có nhiều chỗ để thư giãn, cuối tuần giới trẻ tìm đến đây cũng không ít.
Giang Hoài Khiêm thấy cô có hứng thú với món thịt nướng BBQ, còn nhẹ giọng hỏi : "Em muốn ăn gì?"
"Anh nướng cho em sao?"
Giang Hoài Khiêm liếc cô một cái, không nói gì.
Nguyễn Khinh Họa lúc này mới ý thức được mình đã hỏi câu hỏi ngốc nghếch đến mức nào.
Khoé môi cô cong lên, đứng bên Giang Hoài Khiêm nói: "Anh nướng đi, em phụ giúp cho."
Buổi trưa nắng đẹp, chiếu lên mặt đất rất ấm áp.
Giang Hoài Khiêm đáp lời, cùng cô phối hợp nướng đồ.
Sau một lúc, Nguyễn Khinh Họa nếm thử món thịt nướng của anh trước.
"Hương vị thế nào?"
"Rất ngon." Nguyễn Khinh Họa hai mắt sáng ngời, chân thành khen ngợi: "Siêu ngon, anh có thể mở nhà hàng thịt nướng được đấy."
"..."
Giang Hoài Khiêm liếc cô một cái, không tiếp lời.
Nguyễn Khinh Họa đưa đến bên miệng anh, dịu dàng nói: "Anh cũng thử một miếng đi."
Giang Hoài Khiêm cắn một miếng , hương vị thật sự rất ngon.
"Cũng không tồi."
Anh cúi đầu nhìn, nhéo nhéo má cô: "Còn muốn ăn gì nữa?"
"Cánh gà đi."
Nguyễn Khinh Họa bắt đầu gọi món: "Còn cả ngô nướng nữa."
Giang Hoài Khiêm đáp lời, "Đừng ăn quá nhiều, lát nữa còn có bữa trưa."
"..."
Nướng BBQ chỉ là bữa ăn nhẹ.
Nguyễn Khinh Họa ở bên cạnh Giang Hoài Khiêm ăn một chút, liền bị mấy người đám Chu Nghiêu nhìn với ánh mắt ghét bỏ.
"Hai người tới chỗ này show ân ái à?" Chu Nghiêu tức giận nói: "Có thể bớt bớt lại không."
Giang Hoài Khiêm ném cho anh ta một ánh nhìn, "Ghen tị sao?"
Chu Nghiêu: "... Ai thèm ghen tị chứ."
Anh ta hừ lạnh: "Tôi muốn hai người tém tém lại."
Nguyễn Khinh Họa cười: "Được thôi."
Cô chọc chọc vào cánh tay Giang Hoài Khiêm, chỉ vào nói: "Phán Phán nói bên kia có thể hái trái cây, em qua đó với em ấy."
Giang Hoài Khiêm gật đầu: "Đừng đi quá xa."
"Vâng."
Nguyễn Khinh Họa cùng Chu Phán vừa đi, Chu Nghiêu nhịn không được phàn nàn với Triệu Hoa Cảnh: "Giang Hoài Khiêm đây là đang chăm bạn gái sao?"
Triệu Hoa Cảnh: "Hả?"
Chu Nghiêu: "Tôi thấy như đang chăm con gái thì có."
Triệu Hoa Cảnh cố nhịn cười, "Hình như thế."
Giang Hoài Khiêm không bận tâm nghe hai người kia giễu cợt, hai tên đó đang đố kỵ, anh chẳng thèm để trong lòng.
"Giang tổng."
Chu Nghiêu hô một tiếng: "Đang nói cậu đó, sao lại im lặng vậy?."
Giang Hoài Khiêm nhướng mày, nhàn nhạt hỏi: "Nói cái gì?"
Chu Nghiêu: "Cậu và học muội, khi nào thì kết hôn?"
Giang Hoài Khiêm nhướng mày, "Cậu chuẩn bị xong tiền mừng rồi sao?"
Chu Nghiêu: "...?"
Anh ta nghẹn họng, cạn lời nói: "Sao, chuẩn bị lừa tôi một vố hả?"
Giang Hoài Khiêm cười, nhàn nhạt nói: "Vẫn chưa nghĩ ra."
Chu Nghiêu lại nghẹn lời.
Triệu Hoa Cảnh ở bên cạnh cười: "Giang tổng, đừng tàn nhẫn quá."
Giang Hoài Khiêm: "Tôi sẽ cố gắng hết sức."
Ba người nói chuyện phiếm vài câu, Chu Nghiêu tò mò: "Cậu thật sự định kết hôn?"
Giang Hoài Khiêm dừng lại, suy nghĩ nói: "Còn xem cô ấy thế nào."
Anh thì lúc nào cũng sẵn sàng.
Chu Nghiêu thầm tán dương bạn mình, lẩm bẩm nói: "Cậu thật sự đã... Nguyện ý đi vào 'nấm mồ tình yêu'."
*Người ta vẫn có câu: "Hôn nhân là nấm mồ tình yêu" 😊)
Giang Hoài Khiêm liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi nghiêm mặt nói: "Đối với tôi mà nói, đó không phải nấm mồ."
Kết hôn với Nguyễn Khinh Họa là điều anh đã nghĩ đến từ rất lâu. Quan điểm về nấm mồ gì đó, Giang Hoài Khiêm không đồng ý với nhận định này.
Chu Nghiêu chưa gặp được người mình thích nên mới có suy nghĩ như vậy. Anh ta ham chơi, từ trước đến nay cũng chưa bao giờ chịu sự trói buộc.
Chu Nghiêu nhìn thấy vẻ nghiêm túc của anh, cảm khái nói: "Aizzz, về sau chỉ còn tôi cùng Hoa Cảnh là cẩu độc thân thôi."
Triệu Hoa Cảnh: "Tôi có bạn gái rồi, đừng đem tôi gộp chung với cậu."
Chu Nghiêu tức giận, hùng hổ rời khỏi chỗ của hai người này...
–
Nguyễn Khinh Họa và Chu Phán hái được ít trái cây liền trở về.
Ăn cơm và tráng miệng với trái cây xong, Giang Hoài Khiêm đưa cô đi dạo một vòng.
Có rất nhiều người đến đây để nướng thịt và dã ngoại, trong đó có rất nhiều bạn trẻ.
Nguyễn Khinh Họa nhìn, quơ quơ tay Giang Hoài Khiêm: "Anh có cảm thấy bầu không khí hôm nay rất ngọt ngào không."
Giang Hoài Khiêm không hiểu sao cô đột nhiên nói một câu như vậy.
Anh nhướng mày: "Hả?"
Nguyễn Khinh Họa nén cười, nói: "Nhưng không thể ngọt ngào bằng anh."
"..."
Giang Hoài Khiêm trầm mặc.
Nguyễn Khinh Họa nói xong, cũng cảm thấy một cảm giác xấu hổ khó gọi tên.
Cô vừa nói mấy lời ngọt ngào âu yếm nhảm nhí gì thế.
Giang Hoài Khiêm vẫn kiên trì, nắm tay cô rồi hỏi: "Em vừa mới nói cái gì?"
Nguyễn Khinh Họa dựa vào vai anh: "Anh cứ coi như bị mất trí nhớ đi, vừa rồi em cũng chưa nói gì."
Thật ra là ban nãy lúc đi hái trái cây, có một cặp vợ chồng ở bên cạnh Nguyễn Khinh Họa và Chu Phán.
Không hiểu có chuyện gì mà hai người đó cứ nói mấy lời tâm tình sến súa. Nguyễn Khinh Họa nghe và ghi nhớ một câu, muốn trêu Giang Hoài Khiêm một chút.
Không nghĩ tới Giang Hoài Khiêm lại không biết đùa, thành ra là cô tự đào hố chôn mình.
Xấu hổ.
Giang Hoài Khiêm mỉm cười, "Không phải vậy."
Nguyễn Khinh Họa nhìn anh.
Giang Hoài Khiêm cúi đầu, hôn hôn khóe môi cô, cười nói: "Cái này càng ngọt hơn."
"..."
Nháy mắt, Nguyễn Khinh Họa lại đỏ bừng mặt.
Cô mím môi dưới, hờn dỗi liếc anh: "Son môi của em đã bị anh làm trôi hết rồi."
Giang Hoài Khiêm nghiêm túc nhìn nhìn, "Không có."
Anh nói: "Nhưng nếu em đã nói vậy, anh làm thật nhé?"
Nguyễn Khinh Họa: "..."
Cô không kịp ngăn cản, Giang Hoài Khiêm dường như đã lún sâu vào, đứng ở ven đường hôn cô say đắm.
Ánh mặt trời chói chang, Nguyễn Khinh Họa bị anh hôn đến bất giác nhắm mắt lại.
Giữa thanh thiên bạch nhật hôn nhau ngoài trời, hai người này quả thật là càng ngày càng táo bạo.
Hôn một hồi lâu, Giang Hoài Khiêm mới buông cô ra.
Trên môi anh còn dính vết son của Nguyễn Khinh Hoạ, giọng anh nặng nề: "Bây giờ thì trôi thật rồi."
Nguyễn Khinh Họa không nói nên lời: "Anh ——"
Giang Hoài Khiêm ánh mắt tràn đầy ý cười, dùng lòng bàn tay nhẹ xoa xoa cánh môi mềm mại ấy, khàn khàn nói: "Anh lau cho em."
"..."
Hai người ở bên ngoài dây dưa một lúc, đến khi chuẩn bị trở về, son môi của Nguyễn Khinh Họa hoàn toàn không còn nữa.
Cô hơi xấu hổ, sợ mọi người nhìn thấy, cầm lấy túi xách để ở chỗ cũ, vào nhà vệ sinh trang điểm lại.
Giang Hoài Khiêm nhìn cô chạy đi, lông mày nhướng lên, khóe miệng nhếch lên ý cười.
Chu Nghiêu: "Chậc chậc."
Không thể chịu đựng được nữa, đôi tình nhân này thể hiện quá mức cho phép rồi, anh ta muốn đi báo cảnh sát.
–
Hai ngày cuối tuần trôi qua thật nhanh, lại đến thời gian làm việc.
Buổi sáng thứ hai khi phải rời giường, Nguyễn Khinh Họa vẫn nằm như một học sinh tiểu học, không muốn dậy.
Giang Hoài Khiêm nhìn người trốn trong chăn bông, trong mắt hiện lên ý cười: "Không muốn dậy sao?"
"Vâng." Thanh âm rầu rĩ của Nguyễn Khinh Họa truyền ra, "Em buồn ngủ quá."
Tối hôm qua vốn dĩ muốn ngủ sớm, kết quả là chính mình tìm đường chết, bị Giang Hoài Khiêm trừng trị một phen.
Nguyễn Khinh Họa thật sự là dậy không được.
Giang Hoài Khiêm không nhịn được mà bật cười, thấy cô thật sự bất động, liền đề nghị: "Vậy anh giúp em xin nghỉ phép?"
Nguyễn Khinh Họa: "..."
Giọng nói rơi xuống vài giây, cô liền xốc chăn lên.
Đối mặt với biểu hiện của Giang Hoài Khiêm, Nguyễn Khinh Họa rất không nói nên lời.
Cô hừ nhẹ, "Anh xin nghỉ giúp em khác nào muốn cho cả công ty biết em là bạn gái của anh?"
Giang Hoài Khiêm thẳng thắn nói: "Anh thực sự có ý nghĩ này."
Anh vẫn biết mọi tin tức ở bên đó do Đỗ Sâm truyền cho anh, Nguyễn Khinh Họa mới vừa đến JA được nửa tháng, bên kia đã có không ít nam nhân viên độc thân để ý tới cô.
Mặc dù là biết cô đã có bạn trai, hàng ngày vẫn có rất nhiều người mời cô đi uống cà phê.
Tuy rằng Nguyễn Khinh Họa cũng không có ý gì, nhưng Giang Hoài Khiêm vẫn cảm thấy anh có nguy cơ bị đe doạ.
Nguyễn Khinh Họa cười liếc anh một cái: "Chờ một thời gian nữa."
Cô nghiêm túc nói: "Chờ em đoạt giải, chúng ta liền công khai?"
Giang Hoài Khiêm: "Được."
Nói đến đây, Nguyễn Khinh Họa vẫn là hơi lo lắng: "Kết quả của cuộc tuyển chọn nội bộ sẽ được thông báo qua email ngày hôm nay, em không biết liệu mình có thể vượt qua hay không."
Giang Hoài Khiêm xoa xoa đầu cô, mỉm cười hỏi: "Không tin tưởng vào bản thân sao?"
"Không phải."
Nguyễn Khinh Họa đối với thiết kế của mình vẫn luôn có lòng tin, chỉ là cô có chút căng thẳng lo lắng.
Giang Hoài Khiêm cười, thấp giọng trấn an: "Không được cũng không sao, còn có cơ hội lần sau."
Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa vẻ mặt vô tội nói: "Nếu em không lấy được vé vào cửa, chẳng phải chúng ta còn phải "lén lút yêu đương" thêm một năm nữa mới có thể công khai sao?"
Cuộc thi quốc tế, mỗi năm chỉ có một lần.
Nếu cô không thể đại diện cho JA đi dự thi lần này, thì nhanh nhất cũng chỉ có thể chờ đến sang năm.
Giang Hoài Khiêm: "..."
Anh nghĩ nghĩ, chủ động nói: "Anh giúp em đi cửa sau?"
"Không được." Nguyễn Khinh Họa nói đùa với anh: "Em có thể lấy được, anh không cần cho em đi cửa sau."
Cô ngửa đầu, vui vẻ nhìn anh: "Nhưng mà, anh có thể giúp em một việc."
Giang Hoài Khiêm nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của cô, phối hợp hỏi: "Là việc gì?"
Nguyễn Khinh Họa chỉ vào điện thoại di động trên chiếc bàn ở đầu giường, "Anh có thể gọi cho thầy Đỗ Sâm, cho em biết trước kết quả được không?"
Giang Hoài Khiêm: "..."