Chương 62: Không biết xấu hổ

Làm nũng

Thời Tinh Thảo 11-11-2023 16:00:16

Nguyễn Khinh Họa bị sốc. Cảm nhận được sự cứng ngắc của người trong vòng tay mình, Giang Hoài Khiêm hôn lên khóe môi rồi gặm nhẹ sau tai cô. Anh không khỏi thấp giọng cười một tiếng. "..." Ba giây sau, Giang Hoài Khiêm bị đánh một cái. Nguyễn Khinh Họa mặt đỏ tai hồng đẩy anh ra, hung hăng trừng mắt liếc anh một cái: "Về nhà." Giang Hoài Khiêm nhìn dáng vẻ tức giận của cô, sờ sờ chóp mũi. "Đợi đã." Anh kéo cô ngồi xuống đùi mình, trầm giọng nói: "Có nên để tài xế về trước không?" "Không cần đâu." Nguyễn Khinh Họa thực sự không ngờ anh lại lưu manh không biết xấu hổ như vậy. Đến mặt mũi anh cũng không cần, nhưng cô thì cần. Lúc hai người ở trong xe, Nguyễn Khinh Họa cũng không biết tài xế nghĩ như thế nào. Nghĩ đến điều này, cô xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Nguyễn Khinh Họa liếc anh một cái, "Đi thôi." Giang Hoài Khiêm bóp mặt cô, giọng khàn khàn nói: "Em là đồ không có lương tâm." Nguyễn Khinh Họa hơi khựng người, lúc này mới nhận ra điều gì đó. Cô vội cúi đầu xuống. Một lúc sau, khuôn mặt của Nguyễn Khinh Họa càng đỏ hơn. "Anh ... anh ..." Cô mất nửa ngày cũng không thốt ra được tiếng nào. Giang Hoài Khiêm ôm chặt cô, hít sâu một hơi nói: "Đừng nhúc nhích, từ từ anh sẽ đưa em về." "Ồ..." Nguyễn Khinh Họa cảm nhận được hơi thở ấm áp phả vào sau tai, thân thể hơi cứng ngắc, rất muốn tìm một cái hố chui vào. Người đàn ông này thực sự là một tên lưu manh. Một lúc lâu sau, Giang Hoài mới kéo cô ra khỏi xe. Nguyễn Khinh Họa liếc mắt nhìn, áo khoác anh vừa cởi ra, vừa lúc ngăn cản phản ứng thân thể của anh. Tay cô bị người đàn ông giữ chặt, cố gắng thoát ra nhưng vô ích. Nguyễn Khinh Họa liếc mắt nhìn vài cái, Giang Hoài Khiêm đưa cô vào thang máy, hỏi: "Em đang nhìn cái gì vậy?" "..." Nguyễn Khinh Họa rời mắt sang chỗ khác, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Người ngoài có biết Giang Hoài Khiêm anh là người như thế này không?" Giang Hoài Khiêm nhướng mày: "Người khác có biết hay không không quan trọng, em biết là được." Luận về da mặt dày, Nguyễn Khinh Họa không thể nào so sánh với Giang Hoài Khiêm. Hơn nữa qua một khoảng thời gian sống chung với nhau, cô đã thấy được mặt khác của Giang Hoài Khiêm mà bình thường cô chưa từng thấy. Trước chỉ là muộn tao*, hiện đã chuyển sang minh tao*. (*) Giải nghĩa từ muộn tao (闷骚) trước: ý chỉ người mặt ngoài lạnh tanh, bên trong tẩm ngẩm tầm ngầm, biến thái ngầm. (muộn (闷) ở đây là im lìm/ngầm, tao (骚) ở đây là lẳng lơ, cợt nhả.) Vậy minh tao (明骚) sẽ là biến thái lộ luôn . Nguyễn Khinh Họa cứng họng nhìn anh không nói nên lời. Giang Hoài khiêm thấp giọng cười, kéo cô ra khỏi thang máy, đi vào nhà. Ngay khi bước vào nhà, Giang Hoài Khiêm không phụ sự kỳ vọng của cô, bắt đầu lộ rõ bản tính. Nguyễn Khinh Họa nức nở, mọi âm thanh đều bị anh chặn lại, không thể nói được một câu hoàn chỉnh. "Tắm ...đi tắm..." Nguyễn Khinh Họa vỗ bả vai anh nhắc nhở,sau một ngày làm việc cô cảm thấy mình rất bẩn. Giang Hoài Khiêm nặng nề đáp lời, hôn lên khóe miệng cô nói: "Cùng nhau tắm đi." Nguyễn Khinh Họa bị anh đưa vào phòng tắm. Đèn trong phòng thậm chí còn chưa được bật. Sau khi đèn tắm sáng lên, Nguyễn Khinh Họa ngâm mình trong bồn tắm, giống như một chú cá đang nằm trên thớt đợi người ta mổ thịt. Giang Hoài Khiêm cũng không "làm" cô quá nhiều nhưng cũng không nương tay mấy. Vừa rồi ở trong xe, dục vọng bị cô kích thích nên giờ đây anh không có ý định kìm nén một chút nào... Sau khi từ phòng tắm đi ra, Giang Hoài Khiêm hôn lên khóe môi cô, thấp giọng hỏi: "Em đói bụng không?" Cả hai vẫn chưa ăn tối. Nguyễn Khinh Họa "ừm" một tiếng, giọng nói có chút khàn khàn: "Em đói." Cô dụi đầu vào gối, cọ cọ: "Em muốn ăn mì xào." Giang Hoài Khiêm: "..." Anh vô cùng nghi ngờ Nguyễn Khinh Họa là đang cố ý. Anh cười bất lực, cong môi: "Được rồi, anh làm mì xào sốt tương cho em. Em đi ngủ trước đi nhé?" Nguyễn Khinh Họa gật đầu nói nhỏ: "Anh đưa đồ ngủ cho em. Em ra sô pha ngủ." Giang Hoài Khiêm nheo mắt nhìn cô, "Sao cơ?" "Ở cạnh anh." Nguyễn Khinh Họa nói, "Nếu không một mình anh nấu ăn sẽ nhàm chán lắm không phải sao? Dù không muốn động tay động chân, cũng có chút mang thù anh, nhưng cô càng không muốn để Giang Hoài Khiêm nửa đêm bận rộn trong bếp. Món cô đòi hỏi tương đối phức tạp, cô cũng nên biết điều mà ngồi cạnh anh trong lúc anh làm. Giang Hoài Khiêm nhìn chằm chằm cô, lấy bộ đồ ngủ bên cạnh đưa cho cô. Thuận tay anh giúp cô mặc vào, đem người ôm ra ngoài. Giang Hoài Khiêm vào phòng bếp, Nguyễn Khinh Họa nằm ngửa trên ghế sô pha, thỉnh thoảng lại nhìn vào trong bếp. Người đàn ông trên người vẫn còn mặc áo ngủ, tóc hơi rũ xuống, không có cảm giác lạnh lùng xa cách và khí chất cao ngạo như khi còn ở công ty, giờ đây nhìn anh trông rất hiền lành, dễ gần. Nguyễn Khinh Họa nhìn qua, có chút bị mê hoặc. Không biết tại sao, cô lại thích dáng vẻ của Giang Hoài Khiêm như lúc này. Cho dù có đôi khi anh cố ý, ở phương diện kia, thỉnh thoảng anh sẽ nói mấy lời vô sỉ gì đó với cô, ví như kêu cô gọi đàn anh, sư huynh, vân vân ... Nguyễn Khinh Họa cũng vẫn thích. Nghĩ đến đây, Nguyễn Khinh Họa không được tự nhiên mà sờ sờ lỗ tai. Cô đang suy nghĩ cái gì vậy. Đột nhiên, Giang Hoài Khiêm nhướng mi nhìn về phía cô. Ánh mắt của cả hai không kịp tránh đối phương. Giang Hoài Khiêm nhếch môi, cười hỏi: "Em đang nhìn gì vậy?" Nguyễn Khinh Họa không né tránh, trực tiếp nói: "Nhìn anh." Cô cố ý dừng lại: "Khi nào thì mì xào trong tay anh mới ăn được đây?" Vừa mới vận động, tốn nhiều sức nên cô rất đói bụng. "..." Giang Hoài khiêm không nói nên lời. Anh liếc cô một cái rồi nhẹ nhàng nói: "Nhanh thôi, em ăn cái gì khác trước nhé?" Nguyễn Khinh Họa lắc đầu: "Không cần đâu, em chỉ muốn ăn mì xào thôi." Không còn cách nào khác, Giang Hoài Khiêm chỉ có thể tăng tốc độ nấu xong món mì cho cô. Không bao lâu sau, hai tô mì nóng hổi được mang ra. Nguyễn Khinh Họa mới chỉ ngửi thấy mùi, bụng đói đã kêu. Cô mỉm cười nhận lấy đôi đũa từ Giang Hoài Khiêm, "Cảm ơn, Giang tổng đã vất vả rồi." Giang Hoài Khiêm liếc cô một cái, không tiếp lời. "Ăn từ từ thôi, vẫn còn nóng đấy." "Uh-huh." Nguyễn Khinh Họa ăn từng thìa nhỏ, khen ngợi: "Thật ngon." Giang Hoài Khiêm khẽ cười. Nguyễn Khinh Họa nể tình anh đã vất vả nấu mì cho cô nên chỉ một lúc toàn bộ mì trong bát đều được cô ăn sạch. "Để em dọn." Nguyễn Khinh Họa cầm lên và nói: "Em muốn vận động chút cho tiêu cơm, anh cứ để em giúp." Giang Hoài Khiêm chỉ chỉ: "Vậy em cứ đứng lên vận động chút, còn lại để anh." "Ồ..." Nguyễn Khinh Họa ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của anh. Từ phòng bếp thu dọn xong xuôi đi ra, anh nhìn thấy Nguyễn Khinh Họa đang đứng ở góc tường cầm điện thoại di động trong tay, vẻ mặt rất vui vẻ. Giang Hoài Khiêm nghiêng người lại nhìn, "Đang nói chuyện với Mạnh Dao sao?" Nguyễn Khinh Họa gật đầu: "Ừm, cậu ấy hỏi tối mai em có muốn cùng cậu ấy ăn tối không?" Giang Hoài Khiêm nhướng mày. Nguyễn Khinh Họa nhìn anh, "Em hẹn Mạnh Dao đi ăn tối, ngày mai anh tự ăn nhé?" Giang Hoài Khiêm xoa tóc của cô, "Ừ." Anh cũng không bao giờ ngăn cản cô kết giao bạn bè, "Đi đi, khi nào ăn xong, nhớ gọi anh đến đón." Nguyễn Khinh Họa cười, ôm eo anh làm nũng: "Được." Cô nói: "Hôm nay thầy Đỗ Sâm nói với em rằng em và hai nhà thiết kế khác sẽ đại diện cho JA tham gia cuộc thi quốc tế, vì vậy khoảng thời gian tới sẽ rất bận, còn phải tham gia các khóa huấn luyện khác nhau nữa." Cũng chính vì điều này mà cô muốn hẹn Mạnh Dao đi ăn một bữa vào ngày mai. Bởi vì thời gian sau, không chừng cô sẽ rất bận, không có cơ hội để gặp Mạnh Dao. Giang Hoài Khiêm biết cô đang nghĩ gì, "Ừm, khóa huấn luyện sẽ rất nhàm chán, về cơ bản thì toàn là lên lớp học lý thuyết." Nguyễn Khinh Họa gật đầu: "Em biết." Cô tò mò: "Có phải chúng em sẽ được huấn luyện trong công ty đúng không?" Giang Hoài Khiêm lắc đầu: "Không phải." Anh thấp giọng nói: "Có những nơi huấn luyện đặc biệt, đến lúc đó bọn em sẽ được sắp xếp để đến đó." Nguyễn Khinh Họa sửng sốt, có chút kinh ngạc: "Tức là ... Em phải ra ngoài một thời gian, giống như là đi công tác sao?" Giang Hoài Khiêm: "Ừ." Anh cười, thì thầm: "Anh sẽ dành thời gian để đến gặp em." Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa không chút do dự nói: "Vậy anh càng không được tới." Giang Hoài Khiêm: "?" Anh nhìn cô. Nguyễn Khinh Họa nói có sách, mách có chứng: "Anh tới sẽ làm em phân tâm mất." "..." Đáp án này thực sự khiến Giang Hoài Khiêm càng bất lực. Anh dở khóc dở cười, bóp mũi cô, trầm giọng hỏi: "Em có chịu đựng nổi khi không gặp anh trong một tháng không?" Nguyễn Khinh Họa chớp mắt, giao trách nhiệm cho anh: "Đây không phải là quy định của công ty anh sao?" Giang Hoài Khiêm nghẹn không nói nên lời, lần đầu tiên anh nhận ra bản thân đã dùng đá đập vào chân mình. Về việc huấn luyện của Nguyễn Khinh Họa, Giang Hoài Khiêm kỳ thực đã có chuẩn bị tâm lý từ trước. Nói ra đây chỉ là muốn trêu chọc cô, sợ một mình cô sẽ không quen. May mắn thay, khả năng thích ứng của Nguyễn Khinh Họa tốt hơn nhiều so với những gì anh tưởng tượng. Bất luận là đang làm việc trong JA hay phải ra ngoài tiếp nhận huấn luyện đào tạo, cô đều nhanh chóng chấp nhận và thích nghi. Một ngày sau cuộc hẹn với Mạnh Dao, Nguyễn Khinh Họa được yêu cầu đi tập huấn. Nơi tập huấn không phải ở Nam Thành, mà là ở một thành phố bên cạnh. Thời điểm nhận được tin báo, Nguyễn Khinh Họa cũng không quá ngạc nhiên. Nghe nói là bên kia yên tĩnh hơn, càng thích hợp cho việc sáng tạo và học tập. Vào ngày Nguyễn Khinh Họa đi, Giang Hoài Khiêm cũng trở về JA làm việc. Anh còn cố ý—— đến chào tạm biệt họ. Nguyễn Khinh Họa nhìn anh, dưới ánh mắt của các đồng nghiệp lén cau mày lại. Đương nhiên, có chút phóng đại, nhưng quả thực ánh mắt hai người vẫn vô tình chạm nhau. Khi cô chuẩn bị lên xe buýt, Giang Hoài Khiêm còn dặn dò mấy điều. Đỗ Sâm biết rõ, cười cười, nhìn về phía những người khác: "Giang tổng và Nguyễn Khinh Họa đều từ SU qua đây, hiện tại muốn nói chuyện riêng một chút, chúng ta đi qua đó trước đi." Mọi người đều không có ý kiến. Nguyễn Khinh Họa là từ SU đến, Giang Hoài Khiêm có gì cần trao đổi với cô, cũng là điều bình thường. Ngay khi mọi người rời đi, Nguyễn Khinh Họa đã bị Giang Hoài Khiêm kéo vào trong lòng ngực. Anh định cúi đầu hôn cô, nhưng Nguyễn Khinh Họa đã dùng tay chặn anh lại. Cô nhìn Giang Hoài Khiêm với vẻ mặt vô tội, nhắc nhở: " Lát nữa không kịp trang điểm lại mất." "..." Giang Hoài khiêm không còn cách nào khác là nhéo nhéo vành tai của cô như một hình phạt. "Đến nơi thì gọi cho anh." Nguyễn Khinh Họa cười: "Được rồi, đừng lo lắng, em là người trưởng thành rồi, sẽ không có chuyện gì đâu." Giang Hoài Khiêm "ừm", vẫn như cũ không an tâm cho lắm. "Lúc em tập huấn xong, tình cờ là sinh nhật của mẹ anh." Anh xoa chóp mũi của cô, nhỏ giọng nói: "Khi nào trở về, anh đến đón em." Nguyễn Khinh Họa không nói gì, dở khóc dở cười, "Không đợi được lúc em trở về rồi hẵng nói sao?" "Căng thẳng sao?" Nguyễn Khinh Họa ừm một tiếng. Giang Hoài Khiêm cười: "Không sao, anh chỉ là nhắc nhở em đừng quên chuyện này là được." "..." Nguyễn Khinh Họa có chút nghẹn ngào, đại khái là biết anh muốn nói gì với mình. Anh sợ cô đổi ý. Cô không nói gì, bắt đầu nghi ngờ về độ tin cậy của mình. Trước đây cô có nói dối Giang Hoài Khiêm không? Không có. Nguyễn Khinh Họa liếc mắt một cái: "Em sẽ không quên." Giang Hoài Khiêm đáp lời, nhấn mạnh: "Đừng thức khuya, cũng đừng tạo cho bản thân mình áp lực quá lớn. Dù tanhg hay thua cũng không quá quan trọng". Nguyễn Khinh Họa biết anh đang lo lắng điều gì, nhẹ cười, hứa: "Được, em biết rồi." Cô chỉ chỉ: "Em ở đây lâu quá thì không tốt, thật sự phải đi rồi." Giang Hoài Khiêm gật đầu. Nguyễn Khinh Họa đang định xoay người rời đi, Giang Hoài Khiêm không kìm lòng được, siết chặt cổ tay cô, vẫn là nhẹ nhàng cúi người xuống cắn môi cô, nhưng cẩn thận không làm nhòe đi lớp son. "..." – Nguyễn Khinh Họa cùng các đồng nghiệp đi tham gia huấn luyện. Cô phát hiện, các đồng nghiệp ở JA khá thú vị. Mỗi người đều rất bận rộn, tuy rằng thỉnh thoảng cũng nói mấy chuyện bát quái, nhưng đa số đều không phải nói xấu hay soi mói. Mỗi ngày đều hoà thuận vui vẻ, bầu không khí đặc biệt tốt. Ngay khi Nguyễn Khinh Họa đi tới, một đồng nghiệp hỏi: "Khinh Họa, Giang tổng không phải người huấn luyện cô, có phải anh ấy lại gây áp lực cho cô đúng không, cô không cần nghe anh ấy nói đâu." Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, cười hỏi: "Giang tổng lúc trước có gây áp lực với mọi người sao?" "Tất nhiên." Một đồng nghiệp cho biết: "Mặc dù Giang tổng chưa quản lý tổng bộ trong nước, nhưng lúc ở nước ngoài, anh ấy có tiếng là cuồng công việc, áp bức nhân viên cực kỳ tàn nhẫn." Nguyễn Khinh Họa bật cười. "Ở SU có như vậy không?" Đồng nghiệp tò mò. Nguyễn Khinh Họa gật gật đầu, "Có." Kỳ thật, Giang Hoài Khiêm đối với công việc xưa nay đã như vậy, anh hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi, thậm chí cuối tuần còn ở nhà xử lý công việc. Đến nỗi những nhân viên dưới quyền anh cảm thấy, sếp còn tăng ca thì mình có lý do gì để không tăng ca? Đương nhiên là không có rồi. Chính vì thế mà chỉ trong sáu tháng, Giang Hoài Khiêm đã giúp cho SU như được hồi sinh trở lại. Không chỉ cuồng công việc, thích tăng ca mà thủ đoạn của anh cũng vượt xa người thường. Ở phương diện này, anh có đủ tố chất của một ông chủ đích thực. Anh bạn đồng nghiệp nghe xong, cảm khái nói: "Hôm nay anh ấy về JA rồi, không biết sau này sẽ áp bức chúng ta như thế nào nữa." Đỗ Sâm cười: "Cậu ta áp bức các cậu, nhưng tiền thưởng và lương đều gấp đôi, không tốt sao?" Các đồng nghiệp im lặng. Tốt thì tốt, nhưng oán giận cũng vẫn là muốn oán giận. Nguyễn Khinh Họa lắng nghe họ trò chuyện, nỗi buồn phải chia xa với Giang Hoài Khiêm đã giảm đi rất nhiều... Việc huấn luyện quả thực khó hơn Nguyễn Khinh Họa tưởng tượng một chút. Mỗi ngày đều là các chương trình học buồn tẻ, trừ cái này ra, còn có mấy nhiệm vụ yêu cầu thiết kế khác. Có đôi khi các bản thiết kế được giao sau buổi học ngày hôm trước thì phải được hoàn thành vào sáng hôm sau. Nguyễn Khinh Họa nhận thấy rằng việc huấn luyện này bận rộn hơn làm việc trong công ty nhiều. Ngày nào cô cũng rất bận, đến lúc về phòng nghỉ ngơi thì đã mười một, mười hai giờ đêm, có khi phải thức đến hai, ba giờ sáng. Giang Hoài Khiêm mỗi ngày gọi điện cho cô, vừa nói vài câu Nguyễn Khinh Họa đã ngủ rồi. Cô đã quá mệt mỏi. Huấn luyện không phải chuyện đơn giản. Cũng may thời gian bận rộn cũng trôi qua nhanh chóng. Nháy mắt, một tháng đã trôi qua. Cuộc thi quốc tế mà Nguyễn Khinh Họa tham gia diễn ra vào đầu tháng 5. Thời gian kết thúc huấn luyện là cuối tháng 4. Công ty rất hào phóng, sợ bọn họ bị áp lực tâm lý do quá áp bức, nên cố ý cho họ nghỉ vài ngày trước khi trực tiếp ra nước ngoài tham gia cuộc thi. Nguyễn Khinh Họa nhẩm tính, trước khi xuất ngoại, bọn họ có năm ngày để nghỉ ngơi. Nhưng thực tế, vẫn là bị áp bức. Bởi vì trong suốt quá trình huấn luyện, ngoài thời gian nghỉ buổi chiều họ vẫn không có thời giờ để thở, không có một ngày nghỉ nào trọn vẹn. Nguyễn Khinh Họa có thể nghĩ đến điểm này, các đồng nghiệp khác đương nhiên cũng có thể. Trên đường về, đồng nghiệp của cô bắt đầu đang phàn nàn. "Haizz, Giang tổng cũng quá độc ác rồi. Chúng ta huấn luyện một tháng liền, sao không được tám ngày nghỉ, ít nhất cũng phải sáu ngày chứ, kết quả là chỉ cho chúng ta có năm ngày. Thế này không phải là hơi quá đáng sao." Một đồng nghiệp khác phụ họa: "Không phải chỉ là quá đáng, mà còn là bóc lột, năm ngày nghỉ, còn bao gồm cả ngày Quốc tế Lao động nữa." "Đệch." Đồng nghiệp bắt đầu văng ra những câu chửi thề: "Giang tổng đúng là không phải người nữa rồi." Nguyễn Khinh Họa nghe xong ngầm đồng ý: "Là diêm vương." Cô cũng cảm thấy Giang Hoài Khiêm hơi quá đáng, ít ra cũng phải cho bọn họ nghỉ nửa tháng chứ. Cả ba người họ nhìn nhau và than thở. "Aizzz, sớm biết thì tôi đã không tham gia cuộc thi này." "Tôi cũng vậy, thi đấu thì có ích lợi gì chứ.." "..." "Lời này đừng bị thầy Đỗ nghe thấy, bằng không sẽ lại nói rằng chúng ta không có tiền đồ." Một người khác nói: "Anh ấy hiện tại không ở trong xe, không nghe thấy đâu." Đỗ Sâm ở chỗ huấn luyện mấy ngày, rồi về công ty trước. Anh ta đã dạy ở đó mấy ngày với tư cách là một giáo viên, nhưng không cần phải ở lại đó cả quá trình. Công ty vẫn cần anh ta, và anh ta cũng có những công việc khác cần giải quyết. Chính vì điều này mà ba người họ ở đây mới có thể không kiêng nể gì mà phàn nàn, lên án cấp trên. Trên đường trở về, Nguyễn Khinh Họa nghe hai vị tiền bối than thở, yên lặng phụ họa. Nói xong mấy lời cuối cùng, cô bất giác mà phát hiện, hình như mình đã nói xấu không ít về Giang Hoài Khiêm. Cũng không biết ngày nào đó bị Giang Hoài Khiêm phát hiện, anh sẽ trừng trị cô như thế nào. Sau khi xuống xe, Nguyễn Khinh Họa thở phào một hơi, cuối cùng cũng đã về rồi. Dù bên ngoài có đẹp đến đâu, vẫn là thành phố quen thuộc này mới khiến cô trở nên hạnh phúc. "Khinh Họa, cô có về luôn không?" "Phải rồi, chúng tôi đang định bắt taxi, cô có tiện đường với chúng tôi không? Có muốn cùng về không?" Nguyễn Khinh Họa cười: "Không cần đâu, tôi có người tới đón rồi." "Bạn trai à?" "Ừm." Cô bạn đồng nghiệp mỉm cười, quan tâm cô như thể chị em: "Vậy thì được rồi, về đến nhà thì lên group báo một tiếng, hôm nào tiện mang bạn trai tới cho mọi người gặp nhé." Nguyễn Khinh Họa khóe môi cong lên, dịu dàng nói: "Không thành vấn đề." Sau khi tiễn đồng nghiệp lên xe, Nguyễn Khinh Họa lấy điện thoại di động ra và gọi cho Giang Hoài Khiêm. Điện thoại còn chưa nối máy, mũ áo cô đã bị một người phía sau giật xuống. Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, vừa quay đầu lại nhìn, là Giang Hoài Khiêm. Hai người đã một tháng không gặp, bây giờ nhìn đối phương, cảm giác rất khác lạ. Nguyễn Khinh Họa lẳng lặng nhìn chằm chằm anh. Giang Hoài Khiêm trái tim khẽ động, nặng nề nói: "Không nhận ra anh sao?" Nguyễn Khinh Họa lắc đầu. Giang Hoài Khiêm cúi xuống, nắm tay cô: "Sao em không nói lời nào." Nguyễn Khinh Họa chớp mắt, có như vậy có mới ý thức được mình nhớ Giang Hoài Khiêm đến nhường nào. Khi huấn luyện ở bên kia, vì xa cách cộng thêm hàng ngày cô cũng rất bận rộn, không có thời gian rảnh để nghĩ đến anh. Nhưng bây giờ thì khác. "Không biết phải nói cái gì." Nguyễn Khinh Họa trầm mặc vài giây, chủ động vươn tay ôm lấy anh: "Em nhớ anh." Giang Hoài Khiêm hơi giật mình, nhìn thẳng cô, thấp giọng hỏi: "Đợi thêm một chút nữa, hẳn là không cần đi găọ mọi người nữa." Nguyễn Khinh Họa: "Hả?" Giang Hoài Khiêm một tay kéo vali của cô, một tay nâng cằm cô lên, thì thầm nói: "Anh muốn hôn em." Khi giọng nói vừa rơi xuống, anh đứng bên cạnh lối ra đông đúc, chặn đôi môi Nguyễn Khinh Họa lại. Không kiêng nể gì. Hai người đứng ở ven đường hôn một hồi, Nguyễn Khinh Họa cũng không ngại ngùng, chủ động đáp lại anh. Sau khi hôn một lúc, Giang Hoài Khiêm mới buông cô ra. Anh đưa tay lau vết son môi bị lem của cô, giọng nói khàn khàn: "Về nhà thôi." "..." – Vừa đến nhà, Nguyễn Khinh Họa còn chưa kịp làm gì, liền bị người đàn ông đè ở trên tường. Cô bị anh giữ chặt hai tay, không thể nhúc nhích, thân thể cũng bị anh chế trụ, chỉ có thể để mặc anh làm càn... Đã lâu không gặp. Hai người cảm xúc cuồn cuộn như nước thủy triều, không khống chế được mà quay cuồng, dâng trào. Sau giờ ngọ, nắng chiều đã dần tàn, có chút nóng bức. Tấm rèm trong phòng được kéo xuống từ lúc nào không rõ, bóng tối bao trùm. Đèn được bật lên, Nguyễn Khinh Họa cảm thấy có hơi khó chịu. Cô ôm cổ Giang Hoài Khiêm, nhỏ giọng tỏ vẻ tội nghiệp: "Tắt đèn..." Hai người đã một thời gian không gần gũi, cô có chút thẹn thùng. Giang Hoài Khiêm giọng nói khàn khàn mà đáp lời, từ trên xuống dưới hôn cô: "Không sao." Anh nói: "Anh muốn nhìn em." "..." Đến lúc trận chiến kịch liệt kết thúc, đã là chạng vạng tối. Khi mặt trời lặn, Giang Hoài Khiêm ôm cô đi tắm rửa, mặc quần áo cho cô rồi tiện tay mở rèm cửa ra. Bên ngoài ánh hoàng hôn chiếu vào, thật đẹp. Nguyễn Khinh Họa đuôi mắt hồng hồng, trên xương quai xanh không được quần áo che lại kia, vẫn còn lưu lại dấu vết của người đàn ông. Cô nhìn, bộ dạng mình bây giờ giống như là vừa bị bắt nạt vậy. Giang Hoài Khiêm nhìn cô chằm chằm, yết hầu lại khẽ chuyển động. Anh xoay người tiến lại gần cô, xốc chăn lên và chui vào trong. Nguyễn Khinh Họa cũng không sợ anh làm càn, tự giác mà cuộn người vào vòng tay của anh. Giang Hoài Khiêm rũ mắt nhìn cô, cảm nhận được cô đang trong vòng tay mình. "Có mệt không?" "Có một chút." Nguyễn Khinh Họa ngáp một cái: "Em không muốn ăn cơm." Giang Hoài Khiêm không nhịn được mà bật cười, ôn nhu nói: "Vậy tạm thời không ăn, ngủ một giấc rồi tính." Nguyễn Khinh Họa "ừm" một tiếng, nhắm hai mắt lại lẩm bẩm: "Em mua cho anh một món quà, ở trong vali đó." Nhưng về được mấy tiếng rồi, chiếc vali đáng thương của cô vẫn nằm ở ngay cửa, chẳng ai thèm đoái hoài. Giang Hoài Khiêm: "Ồ." Anh dỗ dành người trong lòng ngực, ấm áp nói: "Em ngủ trước đi." "Ừm..." Nguyễn Khinh Họa mí mắt có chút nặng nề, trước khi đi ngủ còn không quên hỏi: "Ngày mai là sinh nhật mẹ anh sao?" Giang Hoài Khiêm bất lực, không nói nên lời, "Ừ, em cứ ngủ trước đi, đằng nào ngày mai chúng ta cũng đến gặp bà ấy mà." Nguyễn Khinh Họa muốn nói gì đó, nhưng cô đã quá buồn ngủ rồi. Cô mấp máy môi rồi chìm vào giấc ngủ sâu. Giang Hoài Khiêm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô một lúc, nhớ tới công việc còn đang dang dở, nhưng cũng lại dừng lại. Đột nhiên, anh không muốn động đậy. Chỉ muốn cùng Nguyễn Khinh Họa lười biếng nằm ở trên giường nghỉ ngơi. Không bao lâu sau, Giang Hoài Khiêm cũng chìm vào giấc ngủ. Trong khoảng thời gian này anh đã trở lại JA, công việc cũng không hề nhẹ nhàng. Phần lớn thời gian, anh đều ở lại công ty, tương đối mệt mỏi. Khi tỉnh dậy, Giang Hoài Khiêm là bị điện thoại của Giản Thục Vân đánh thức. Nghe thấy giọng anh, Giản Thục Vân sửng sốt hỏi: "Con bây giờ là đang ngủ sao?" Hỏi xong, Giản Thục Vân mới bất giác phản ứng lại, nhận thức ra điều gì đó, ngượng ngùng nói: "Vậy mẹ cúp máy nhé?" "..." Giang Hoài Khiêm: "Không cần đâu." Anh thận trọng đứng dậy và rời khỏi phòng, "Mẹ, có chuyện gì vậy?" Giản Thục Vân nhìn thời gian, lẩm bẩm: "9 giờ, mẹ còn tưởng các con vừa ăn tối." Giang Hoài Khiêm hơi nghẹn lời. Giản Thục Vân cũng không xoáy sâu vào chủ đề này, nói nhỏ: "Mẹ chỉ là gọi để nhắc nhở con một lần nữa, ngày mai nhớ mang bạn gái về nhà." Giang Hoài Khiêm dở khóc dở cười, thấp giọng nói: "Con biết rồi, sẽ mang cô ấy đến." Giản Thục Vân: "Ừ ừ, con bé thích ăn cái gì? Để mẹ kêu dì giúp việc chuẩn bị trước." Giang Hoài Khiêm nghĩ nghĩ, "Cô ấy thích ăn cay, cũng rất thích ăn thịt." Giản Thục Vân: "Được. Còn điều gì cần chú ý nữa không?" Giang Hoài Khiêm trầm mặc, lên tiếng: "Bố mẹ cô ấy ly hôn khi cô ấy còn rất nhỏ. Ngày mai bố mẹ cố gắng đừng hỏi mấy chuyện nhạy cảm này." Nghe vậy, Giản Thục Vân ngẩn ra: "Vậy à." Bà đồng ý: "Yên tâm yên tâm, mẹ sẽ không hỏi đâu." "Vâng." "Vậy con bé ở với ai?" "Bố cô ấy." Giang Hoài Khiêm nói: "Mẹ cô ấy tái hôn ở đây và có thêm một em trai." Giản Thục Vân không nói gì, rõ ràng: "Mẹ hiểu rồi, không cần lo lắng. Bố con và mẹ sẽ không hỏi nhiều." Giang Hoài Khiêm cười một cái, nói: "Cảm ơn mẹ." Giản Thục Vân hừ lạnh: "Mẹ anh cũng không phải người không biết điều." Bà nhấn mạnh: "Nhớ đưa con bé về sớm, mẹ cúp máy đây." "Vâng." Sau khi cúp điện thoại, Giang Hoài Khiêm hít thở chút gió ở ban công rồi mới trở về phòng. Khi quay lại, Nguyễn Khinh Họa vẫn đang ngủ. Anh đang có ý đồ muốn hôn trộm cô một cái, liền bị Nguyễn Khinh Họa cho một cái tát. Giang Hoài Khiêm bất lực, đành để yên cho cô ngủ. Mà Nguyễn Khinh Họa ngủ một giấc này, từ 6, 7 giờ chiều hôm nay đến tận 8 giờ sáng ngày hôm sau. Có thể nói, cô thật sự đã quá mệt. Khi tỉnh lại, Nguyễn Khinh Họa vẫn còn đang mơ hồ. Cô trốn trong vòng tay của người bên cạnh, nhắm mắt hỏi: "Mấy giờ rồi anh?" Giang Hoài Khiêm đã tỉnh từ lâu, đang nằm ở bên cạnh cô xem văn kiện. Nghe thấy âm thanh, Giang Hoài Khiêm cười: "8 giờ." Nguyễn Khinh Họa: "Ồ." Cô nói: "Em đói bụng, em muốn ăn tối." Giang Hoài Khiêm: "..." Trong mắt anh mang theo ý cười, khóe môi nhếch lên: "Ăn cái gì?" Nguyễn Khinh Họa không mở mắt ra, lẩm bẩm nói: "Cơm tối, em đói bụng." "..." Cô thực sự rất đói. Giang Hoài Khiêm xoa xoa mái tóc rối bù của cô, lại cười nói: "Em mở mắt ra nhìn xem, bây giờ là ngày hay đêm." Nguyễn Khinh Họa: "?" Cô sững sờ, rồi từ từ mở mắt. Vài giây sau, Nguyễn Khinh Họa ngây ra. Cô chớp chớp mắt, không thể tin được hỏi: "Em ngủ... mười mấy tiếng rồi sao?" Giang Hoài Khiêm gật đầu. Nguyễn Khinh Họa: "..." Cô im lặng một lúc, kéo chăn trốn tránh: "Em là heo sao." Giang Hoài Khiêm: "Không phải đâu." Anh mở chăn bông của cô ra, chạm vào môi cô, cười nói: "Dậy thôi, đưa em đi gặp mẹ chồng tương lai." Nguyễn Khinh Họa: "..."