Trời vào cuối thu, vừa đến giờ tan tầm bầu trời liền tối đen. Một cơn gió mùa thổi tới làm con người ta run bần bật.
Sau khi tan sở, Mạnh Dao cùng đồng nghiệp trò chuyện vài câu, sau đó một mình trở về nhà. Nguyễn Khinh Hoạ có một cuộc hẹn vào tối nay, Mạnh Dao lại không có nhiều bạn bè nên cô chỉ có thể thưởng thức bữa tối một mình.
Trên đường về Mạnh Dao ghé vào một siêu thị nhỏ, mua một vài nguyên liệu nấu ăn trước khi về nhà. Nhà cô thuê cách công ty không quá xa, có một phòng ngủ và một phòng khách, tuy nhỏ hẹp nhưng được bố trí rất ấm áp.
Căn nhà này được cô thuê sau khi chia tay bạn trai cũ, chính Nguyễn Khinh Hoạ đã giúp cô sắp xếp, bày biện lại.
Nghĩ đến đây, Mạnh Dao quả thực chua xót mà mỉm cười.
Bước đến bên cửa sổ, cô kéo rèm cửa lại, ngăn cách tiếng ồn ào của phố xá ban đêm, tự đắm chìm trong căn phòng nhỏ của mình.
Đối với đồ ăn, Mạnh Dao không có yêu cầu gì quá cao, cô không kén ăn, nhưng cũng sẽ không để bản thân chịu thiệt, qua loa cho qua bữa.
Cô nấu một nồi thức ăn nhỏ, nhìn qua màu sắc tươi ngon, hương vị cũng không tệ lắm.
Suy nghĩ một hồi, Mạnh Dao liền chụp một tấm ảnh gửi qua cho Nguyễn Khinh Hoạ.
Không lâu sau, Nguyễn Khinh Hoạ nhắn trả lời: " Chà! Nhìn ngon quá, lần sau tớ muốn ăn món này."
Mạnh Dao: " Lần sau tớ làm cho cậu"
Nguyễn Khinh Hoạ: " À lần sau tớ tới, cậu có muốn mua thêm đồ gì không?"
Mạnh Dao:" Không cần đâu, muốn cái gì thì lần tới chúng ta cùng đi dạo phố rồi mua."
Nguyễn Khinh Hoạ:" Được!"
Cùng Nguyễn Khinh Hoạ nói chuyện một lúc, Mạnh Dao tìm mở một bộ phim điện ảnh, quyết định vừa ăn vừa xem phim. Kỳ thật sau khi chia tay, cô rất hưởng thụ cuộc sống của một người độc thân, nhưng đôi lúc vẫn cảm thấy có chút cô đơn.
Sau khi giải quyết xong bữa tối, Mạnh Dao lăn qua lộn lại, xem đi xem lại bộ phim nhiều lần. Mỗi lần xem nó cô đều xúc động.
Xem xong, Mạnh Dao không muốn động đậy, quẳng chuyện tắm rửa dọn dẹp nhà cửa qua một bên, lười nhác dựa lên sô pha nghịch di động.
Trong khi đang lướt điện thoại, bạn học cũ của cô bất ngờ gửi cho cô một lời mời tham gia game.
Mạnh Dao: ?
Bạn học: "Dao Dao, đội chúng tớ đang thiếu 1 người, cậu có rảnh tham gia cùng không?"
Mạnh Dao suy nghĩ một lúc, xác thật việc này cũng không vấn đề gì: "Được, tớ sẽ tham gia."
Mạnh Dao thỉnh thoảng vẫn sẽ chơi game Peace Elite, còn chuyện game này dở hay không thì tùy vào cảm nhận của mỗi người.
Cô và bạn học cũ cũng đã từng chơi với nhau, thỉnh thoảng sẽ thành lập một đội đánh chung, nhưng sau đó do quá bận rộn công việc, cộng thêm những lý do rắc rối khác, nên Mạnh Dao tạm thời gạt nó sang một bên.
Nhưng trong điện thoại của cô, vẫn còn giữ lại trò chơi này.
Mạnh Dao cập nhật tình hình đã bị mình bỏ lỡ, sau một thời gian liền được kéo vào đội.
Đội hình gồm 4 bốn người, sau khi giới thiệu lần lượt các thành viên với nhau, Mạnh Dao phát hiện hoá ra họ đều là người quen, cô mỉm cười chào hỏi rồi rôm rả trò chuyện với mọi người.
"Mạnh Dao, gần đây bận việc gì sao, đã lâu rồi không thấy cậu chơi game."
Mạnh Dao cười nói: "Tớ bận đi làm, hiện công ty hơi nhiều việc."
"Công ty của cậu thực sự rất tuyệt đó. Tớ nghe nói rằng nó được JA thu mua, sau này nếu có thể được chuyển đến JA làm việc thì quả thật là tiền đồ vô hạn.
Mạnh Dao: "Hy vọng tớ có cơ hội này."
Một vài người trêu chọc, mọi người đều là bạn học cũ, cũng không ai hỏi đến chuyện cô và bạn trai cũ chia tay nên Mạnh Dao cảm thấy khá là thoải mái.
Đối với đoạn tình cảm kia, nói như thế nào cũng đã là chuyện quá khứ, cô đã công khai nó ra từ lâu , nhưng nếu thỉnh thoảng bị nhắc đến, cô sẽ nhớ lại bản thân mình đã từng đem tấm lòng cho chó ăn, nên Mạnh Dao không muốn nói về vấn đề này thêm một lần nào nữa.
Ván thứ nhất, Mạnh Dao vẫn còn một chút bối rối.
Lâu lắm rồi không chơi nên cô vẫn chưa tìm được cảm giác.
Đương nhiên không lâu sau, Mạnh Dao liền bị loại.
Cô đau lòng ở một bên nghe ba người đồng đội kia nói chuyện phiếm, cảm thấy cực kỳ nhàm chán. Đánh thêm mấy ván nữa, Mạnh Dao mới dần dần quen tay.
Nhưng thời gian không còn sớm, các đồng đội của cô đều đã muốn kết thúc để nghỉ ngơi.
Mạnh Dao suy nghĩ một lúc, nhưng không đề xuất ý tưởng muốn chơi tiếp thêm một trận. Đợi mọi người thoát game, Mạnh Dao quyết định kết hợp ngẫu nhiên với một đội khác, đánh thêm 2 trận nữa rồi mới đi ngủ.
Bản thân Mạnh Dao chính là một con cú đêm, nên chơi thêm một chút cũng là chuyện bình thường.
Cô tìm được một đội 3 người khác , những người bên trong đội lên tiếng: Là một cô gái."
Mạnh Dao đáp: "Ừ, để ý sao?"
Ngay khi giọng nói của cô phát ra, tức khắc ba người còn lại trong đội liền trầm mặc trong giây lát.
Người chơi số 1 lên tiếng: "Còn phải xem lão đại của chúng ta có để ý hay không."
Mạnh Dao hơi nghẹn, dở khóc dở cười nói: Vậy tôi rút đây, xin lỗi mọi người.
"Không cần đâu." Cô đang muốn nhấn nút thoát, liền nghe được một giọng nam trầm lạnh, còn đặc biệt rất dễ nghe.
Ngón tay Mạnh Dao ngừng lại, theo bản năng nhướng nhướng mày.
Cô là một thanh khống (người mê giọng nói), hằng ngày đi ngủ đều sẽ nghe kịch truyền thanh cho nên đối với thanh âm cô có độ nhạy bén rất cao.
Nháy mắt, Mạnh Dao cũng không muốn rời đi.
Một giọng nói dễ nghe như vậy làm sao nỡ bỏ lỡ được.
Cô trố mắt một lát, sau đó cười nói: "Được rồi, nhưng kỹ năng của tôi hơi kém, đã lâu rồi không chơi."
"Không có gì, không có gì." Số 3 nói: "Chúng ta có vua súng số 2 ở đây rồi, bảo đảm cân được em gái...?"
Mạnh Dao suy nghĩ một lúc: "Tôi chắc là chị gái đó."
Nghe giọng của bọn họ, cô cảm giác này nhóm người này tuổi còn rất trẻ.
Cô thuận miệng hỏi: "Các cậu là bạn học của nhau à?"
Số 1: "Đúng vậy, chúng tôi là bạn cùng lớp."
Không hiểu sao, Mạnh Dao lại chợt nghĩ đến lời nói trước đây của mình, là cô muốn tìm một người nhỏ tuổi hơn để yêu đương.
Mạnh Dao bị chính suy nghĩ này của mình làm cho sặc.
Cô ho nhẹ một tiếng, kéo dài âm cuối nói: "Là vậy à, chắc là sinh viên đại học nhỉ."
Bọn họ đại khái cũng cảm thấy không có gì không thể nói, trực tiếp thừa nhận.
Mạnh Dao mỉm cười: "Vậy thì xác thật tôi là chị rồi."
Nói xong câu này, cô không hỏi thêm gì nhiều nữa.
Khi chơi game, bạn cũng cần phải giữ đúng mực, cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi, cái gì hỏi thì phải hỏi ở một mức độ nhất định, không nên vượt quá.
Hỏi nhiều làm người khác phiền, hỏi đến chuyện riêng tư càng làm cho người khác khó chịu hơn.
Mạnh Dao liếc mắt, kể từ câu nói đầu tiên, người số 2 tới giờ không có thêm bất cứ âm thanh nào nữa.
Trò chơi bắt đầu, cô nhìn vào dấu ngắt câu.
Ồ, số 2 đánh dấu địa điểm là một căn cứ huấn luyện.
Mạnh Dao xem xét kỹ năng của chính mình, đoán nên tới nơi rồi hẵng nhảy xuống.
Sau khi nhảy dù xuống, Mạnh Dao vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Bỗng chốc, bên tai truyền đến giọng nói của số 1: "Bên trái căn nhà kia có người, chị gái chạy mau đi."
Mạnh Dao sửng sốt trong giây lát, không thể không nói các cậu sinh viên này thật sự rất nhiệt tình.
Cô cong môi dưới, cao hứng mà đáp lời: "Được."
Mạnh Dao bắt đầu ở trong phòng lục soát đồ vật, căn cứ huấn luyện có rất nhiều vật tư, nhưng đồng thời tốc độ chết cũng rất nhanh.
Một lúc sau, cô nghe được hai bên trái phải truyền đến âm thanh chiến đấu kịch liệt.
Mạnh Dao nhặt hai khẩu súng bình thường xong liền lập tức chạy ra ngoài. Vừa chạy ra, đập vào mắt cô là cảnh số 2 đang nổ súng tiêu diệt kẻ địch.
Một phát, lại một phát nữa...
Mạnh Dao sững sờ trong ba giây, thấy cảnh chiến đấu kịch liệt như vậy, cô cũng nhanh chóng bắn phá về phía đối thủ.
Cũng may không quá mất mặt, Mạnh Dao âm thầm triệt hạ được một người.
Một phen chiến đấu qua đi, số 3 nói: "Tôi diệt được hai người, các cậu thì sao."
Số 1: "Ba."
Mạnh Dao: "... Một."
Số 3: "Thương vương mấy."
Lục Cảnh Chu: "... Sáu."
Ba đội kia đều bị diệt sạch.
Mạnh Dao tính nhẩm, tổng kết lại, cô cảm thấy số 2 được gọi là thương vương quả thật không sai.
Rời khỏi căn cứ huấn luyện, cả đội hướng vào vòng trong.
Mạnh Dao đi theo sau ba người, cô nhận thấy bản thân mình hơi vụng về.
Cô chỉ quanh quẩn phòng thủ, thỉnh thoảng sẽ quẹo vào trong các phòng lục soát.
Trong khi tìm kiếm, giọng nói từ số 2 truyền đến.
"Số 4."
Phải một lúc sau, Mạnh Dao mới nhận ra là cậu ta đang gọi mình, cô ngẩn người một lúc rồi đáp: A, có chuyện gì vậy?"
Số 2: "Đang dùng súng loại nào? Muốn nâng cấp cái gì?"
Mạnh Dao nhìn nhìn, nhỏ giọng nói: "M762 cùng SKS, muốn nhanh chóng mở rộng thêm chức năng và siết chặt phòng vệ lại."
Số 2 "Ừm" một tiếng, nói: "Trước mắt cứ hướng về phía trong mà đi, đợi lát nữa tôi tìm cho."
Mạnh Dao: "..."
Cô không lên tiếng.
Số 1 lớn tiếng trêu chọc: "Ây da, thương vương của chúng ta phụ trách tìm đồ giúp mọi người từ khi nào vậy?"
Số 2 không nói lời nào.
Số 3 phụ họa: "Đây là chị gái, đương nhiên phải giúp đỡ người ta rồi, cậu xem đổi lại là cậu, cậu ta chỉ cho cậu được vài quả lựu đạn thôi."
Nói đến đây, số 3 nhớ tới một chuyện rất là buồn cười, cậu ta cũng không kiêng kỵ gì Mạnh Dao, nói thẳng: "Tôi chưa nói cho chị gái nghe, có một lần, mấy người chúng tôi đang diệt đối phương, trong tay cậu ta không có viên đạn nào, hỏi tôi có bao nhiêu, tôi nói tôi cũng chỉ còn hai mươi viên đạn, chị biết cậu ta nói cái gì không?"
Số 1 không chút nghĩ ngợi, "Cậu ta có thể nói cái gì, nhất định cậu ta sẽ nói cậu đưa cho cậu ta đi, cậu cầm cũng vô dụng thôi."
Số 3: "... Fuck.
Mọi người cùng phì cười.
Hai người trò chuyện sôi nổi, Mạnh Dao đi theo sau số 2, nghe cậu ta không nhanh không chậm nói: "Hai mươi phát đều đánh không chết một người, cậu cầm có ích lợi gì?"
Số 3: "Fuck! Cậu đừng hòng sỉ nhục người khác, là do sơ suất thôi."
Số 2 ngữ điệu nhàn nhạt, lại mang theo một tí xíu cao ngạo: "Ồ."...
Ít ra thì Mạnh Dao cũng nghĩ như vậy.
Cô nghe, đặc biệt muốn cười. Nhưng lại cảm thấy nếu bản thân mình cười ra tiếng thì không được hay cho lắm, nên Mạnh Dao cố gắng hết sức kìm chế.
Đột nhiên, số 2 nói: "Nếu muốn cười thì cứ cười đi."
Mạnh Dao: "... Xin lỗi."
Cô ngượng ngùng: "Không phải cố ý đâu."
Số 1 cùng số 3 bắt đầu cười, như thể họ đang trêu chọc Mạnh Dao.
Mạnh Dao phát hiện, cùng sinh viên chơi game khá là thoải mái, không bị gò bó.
Họ thỉnh thoảng vẫn sẽ nói vài lời thô tục, nhưng đều không ảnh hưởng gì nhiều đến người xung quanh, sẽ nói giỡn với nhau, nhưng sẽ không quá giới hạn.
Cũng có thể vì cô là thành viên nữ duy nhất trong đội, nên ít ra họ nói chuyện cũng chừng mực hơn.
Sau khi chơi vài hiệp, Mạnh Dao càng ngày càng lên tinh thần. Chút buồn ngủ tích trữ trước đó đã không cánh mà bay.
Đánh thêm một giờ nữa, một đám người mới hỏi cô: "Chị gái à, ngày mai chị có đi làm không?"
Mạnh Dao sửng sốt, "Ừ có."
Cô cười một cái, niềm nở nói: "Tôi đánh xong trận này sẽ đi ngủ."
Xong trận cuối cùng, Mạnh Dao cùng ba người chào nhau một tiếng, sau đó nằm xuống nghỉ ngơi.
Nhưng không hiểu vì sao, cả đêm cô đều nằm mơ thấy bản thân mình đang chơi game, nổ súng giết địch.
–
Hôm sau, Mạnh Dao xuất hiện ở công ty.
Nhìn thấy vẻ mặt chán nản của cô, đồng nghiệp đều nhịn không được trêu chọc: "Dao Dao, tối hôm qua cô làm gì vậy?"
Mạnh Dao đương nhiên có thể nghe ra ý trong lời nói của các cô ấy, liền mỉm cười phối hợp: "Chơi game cả đêm, tiêu hao quá nhiều năng lượng."
Đồng nghiệp mỉm cười, kinh ngạc nói: "Cô còn chơi game?"
Mạnh Dao gật đầu: "Đã lâu không chơi, ngày hôm qua đột nhiên chơi lại, cảm thấy rất thú vị."
"Đúng rồi." Đồng nghiệp phụ họa nói: "Hơn nữa chơi game còn có thể cùng nhiều người nói chuyện phiếm, đương nhiên gặp được đồng đội vui vẻ thì rất thú vị, nhưng nếu gặp trúng đồng đội heo thì khổ rồi."
Mạnh Dao lắng nghe suy nghĩ của đồng nghiệp, trong lúc nhất thời cũng không hiểu rõ... Bản thân mình có phải là đồng đội heo theo lời cô ấy nói hay không.
Rốt cuộc mấy trận đấu tối hôm qua, cô dường như là người chết đầu tiên, nếu không chết thì cũng là người tiêu diệt đối thủ ít nhất đội, chưa kể là cô luôn được họ cứu.
Nghĩ vậy, Mạnh Dao rất là cảm khái mà đăng một dòng trạng thái lên vòng bạn bè.
【 Tôi Mạnh Dao, từ hôm nay trở đi, sẽ trở về chuyên tâm luyện súng. 】
Dòng trạng thái ngay sau khi được đăng tải, không ít bạn học lẫn đồng nghiệp để lại cho cô một dấu chấm hỏi.
Mạnh Dao xem qua, phát hiện lời nói này ý nghĩa có chút không rõ ràng lắm, liền âm thầm vào phần bình luận bổ sung: 【 Ý tôi là luyện súng giết địch trong game. 】
Nguyễn Khinh Họa nhìn cô giấu đầu lòi đuôi, không chút khách khí mà gửi cho cô nàng một loạt ha ha ha ha ha.
Mạnh Dao: 【 Cười thêm lần nữa đi rồi chúng ta chia tay. 】
Nguyễn Khinh Họa: 【 vậy thì cậu sẽ luyến tiếc tớ lắm. 】
Mạnh Dao: 【Không đâu. 】
Nguyễn Khinh Họa: 【 Sao đột nhiên lại mạnh miệng như vậy? Tối hôm qua cậu chơi game sao? 】
Mạnh Dao: 【 Đúng, lại còn gặp được mấy em trai nhỏ, hehehehe, giọng nói thật là dễ nghe. 】
Nguyễn Khinh Họa: 【??? 】
Mạnh Dao: 【 Nhưng tớ cũng không biết có còn cơ hội nào để cùng chơi với họ nữa không. 】
Nguyễn Khinh Họa: 【 Bị mê hoặc rồi hả? 】
Mạnh Dao: 【 Cậu đừng nói, quan trọng nhất chính là mấy em trai đó khá là dễ thương. 】
Nguyễn Khinh Họa: 【. 】
Hai người trò chuyện một lúc, Mạnh Dao cũng không nhiều lời.
Rốt cuộc cô cũng không biết nhiều về họ, chỉ là cùng nhau đánh một trận mà thôi.
Buổi tối tan tầm, Mạnh Dao ban đầu nghĩ muốn kết hợp ngẫu nhiên. Kết quả khi mở game ra, liền thấy được yêu cầu kết bạn từ người chơi số 1 đêm qua.
Cô nhướng mày, nhanh chóng nhấn nút đồng ý.
Chỉ là sau khi đã đồng ý thêm bạn tốt, đối phương không online, cũng không gửi bất cứ tin nhắn nào cho cô.
Trong lúc nhất thời, Mạnh Dao bỗng cảm thấy có một chút phiền muộn.
Đêm nay, trải nghiệm chơi game của Mạnh Dao quả thực rất bình thường, mấy đồng đội mà cô kết hợp không chỉ nói rất nhiều, mà còn chửi bới nhau loạn cả lên, hơn nữa còn thô tục, tất cả lọt vào tai đều rất khó nghe.
Chơi qua hai trận, cô liền ném điện thoại qua một bên rồi đi ngủ...
Bên kia, Lục Cảnh Chu mới vừa trở về ký túc xá sau giờ làm, bạn cùng phòng đột nhiên hô lên: "Chết tiệt! Chị gái kia đã đồng ý thêm bạn tốt với tớ."
"Chị gái nào?" Một người bạn cùng phòng khác hỏi.
"Là người đã chơi game với chúng tớ tối hôm qua, giọng nói ngọt ngào, người cũng thật đáng yêu." Người số 1 ồn ào nói.
Một người bạn cùng phòng khác không tham gia trò chơi đã huýt sáo, lúc đi học đã nghe cậu ta nói qua chuyện này: "Là chị gái tối hôm qua làm Lục Cảnh Chu một ván cứu tận bốn lần?"
Lục Cảnh Chu: "..."
Người số 1 nói: "Đúng vậy."
Cậu ta nhìn mắt Lục Cảnh Chu, nhướng mày cười hỏi: "Đêm nay có chơi nữa không?"
Lục Cảnh Chu có chút luộm thuộm, trên người còn mặc quần jean cùng chiếc áo hoodie, nhàn nhạt nói: "Không chơi."
Cậu hôm nay đi làm gia sư, cả ngày không được nghỉ ngơi nhiều, có chút mệt mỏi.
"Không thú vị."
Bạn cùng phòng ghét bỏ nhìn, "Cậu không sợ chị gái trong game đang đợi cậu hay sao?"
Nghe vậy, Lục Cảnh Chu hờ hững nhìn về phía cậu ta, "Cậu đừng suy nghĩ nhiều quá."
Bạn cùng phòng nghẹn lại.
Lục Cảnh Chu không bàn tán về những người đồng đội cùng chơi game với mình, ngày hôm qua sở dĩ cậu không chán ghét Mạnh Dao, một phần là do giọng cô nghe rất thoải mái, một phần khác là do Mạnh Dao nói không nhiều lắm, rất có chừng mực.
Lục Cảnh Chu ghét đồng đội nói nhiều, thay vì tìm một người khác, chi bằng cùng đánh với cô, vốn dĩ cũng chả cản đường anh là bao.
Ít nhất trước mắt, Lục Cảnh Chu thật sự không nghĩ gì nhiều.
–
Mấy ngày sau, Mạnh Dao đều đăng nhập vào game, nhưng cô cũng không gặp lại đám người Lục Cảnh Chu thêm lần nào nữa. Bên cạnh đó, công ty tạm thời có việc, Mạnh Dao bận rộn gần nửa tháng.
Một ngày cuối tuần rảnh rỗi, cô đột nhiên nhớ tới cái game mà mình đã tạm gác lại.
Mạnh Dao nhàm chán dạo quanh vài địa điểm trong game, định vừa chơi vừa xem phim.
Vừa mới vào trận, hệ thống thông báo cô nhận được một lời mời kết đội.
Mạnh Dao sửng sốt, phát hiện là người số 1 lần trước.
Cô không nghĩ nhiều, trực tiếp nhấn nút đồng ý.
Vừa bước vào, số 1 nhiệt tình cùng cô chào hỏi: "Chị gái đã lâu không gặp."
Mạnh Dao: "Đã lâu không gặp."
Số 1 cười: "Nhưng chúng ta gặp nhau khi vừa vào game thế này, quả đúng là duyên phận."
Mạnh Dao cười khẽ, "Ừ."
Một vài người trò chuyện một lát, trò chơi bắt đầu.
Mạnh Dao nửa tháng không đánh, lại lần nữa trở về trạng thái của một lính mới.
Cô choáng váng, bị đối phương đánh cũng tìm không thấy người.
Ngay lúc đang gặp khó khăn, đồng đội của cô đã xuất hiện ngay bên cạnh.
Lục Cảnh Chu nhân tiện giải quyết dùm cô vài người, Mạnh Dao liếc nhìn, không nói gì, sau đó chạy tới nhặt túi thưởng.
Lục Cảnh Chu nhìn thấy, nhất thời không nói nên lời.
Sau hai hiệp, số 1 bắt đầu nói chuyện phiếm.
"Chị gái à, chị làm nghề gì vậy?" Mạnh Dao: "Về thị trường."
"Oa." số 1 hô lên: "Vậy chắc tài hùng biện của chị phải tốt lắm."
Mạnh Dao: "Sai rồi, tài ăn nói của tôi không được tốt."
Ban đầu cô chọn chuyên ngành này, hoàn toàn không nằm trong suy nghĩ của cô.
Chẳng qua sau khi tốt nghiệp, cô phát hiện ngành này cũng khá ổn.
Làm lâu rồi cũng thành thói quen.
Số 1 " Ồ" lên hai tiếng, đùa nói: "Chị nhất định là khiêm tốn quá rồi."
Mạnh Dao: "Không có đâu, vậy còn các cậu học chuyên ngành gì."
"Máy tính." Số 1 vội đáp: "Chúng tôi đều là sinh viên năm ba."
Mạnh Dao kinh ngạc, tính tính: "Vậy thì thời điểm này năm sau là các cậu sẽ đi thực tập rồi."
"Đúng vậy." Số 3 nói tiếp, "Chị thấy công việc của chị như thế nào?"
Mạnh Dao suy nghĩ, nói: "Có cái tốt có cái xấu, so với thời đi học không giống nhau."
Cô nghiêm túc ở trong phòng nhặt đồ vật, nói: "Người bình thường đối xử tốt với nhau là được."
Vài người thuận miệng tán gẫu, nội dung cuộc nói chuyện càng ngày càng nhiều, Mạnh Dao cùng bọn họ cũng dần dần trở nên thân thiết hơn.
Sau này, Mạnh Dao mỗi buổi tối đều bị bọn họ lôi kéo cùng nhau chơi game.
Cô cũng hơi ngạc nhiên, hỏi bọn họ rằng lúc trước cũng ghép đồng đội ngẫu nhiên như vậy sao.
Số 1 không chút do dự nói: "Trước đây thì không, lúc trước cả 4 người chúng tôi trong ký túc xá đều chơi trò này."
Mạnh Dao: "Vậy tại sao bây giờ lại thiếu người?"
Số 3: "Chúng tôi bị một tên cùng phòng phản bội, tiễn vong hắn đi rồi."
Mạnh Dao hiểu được một chút ý tứ trong lời nói này: "Yêu đương?"
"Đúng vậy." số 1 nói: "Chỉ có chị là hiểu rõ."
Mạnh Dao cong môi cười, không giấu giếm nói: "Ừm, do thời đại học có yêu đương, người khác cũng nói như vậy về bạn trai cũ của tôi."
Mọi người đột nhiên im bặt.
Số 1 dường như muốn nói điều gì đó, lại không biết nên nói cái gì.
Lục Cảnh Chu vốn là người ít nói, bỗng nhiên lên tiếng: " Thời đại học có yêu đương là tốt rồi."
Lời vừa nói ra, Mạnh Dao còn chưa kịp nói gì, số 1 cùng số 3 động tác nhất trí tát vào mặt: "Tốt tốt, vậy tại sao cậu lại từ chối mấy cô bé trong trường tỏ tình với cậu?"
"Chính nó! Thương vương, lương tâm cậu có cắn rứt khi nói ra mấy lời này không."
Lục Cảnh Chu quả thực không sai, trầm giọng nói: "Tại sao tớ phải cảm thấy có lỗi?"
Số 1: "Có cần tớ nhắc lại cho cậu nhớ không, nữ sinh khoa Tiếng Anh lần trước tỏ tình với cậu, cậu đã nói như thế nào, lấy việc học làm trọng, yêu đương dễ làm bản thân bị phân tâm."
Càng nói về sau, cậu ta vẫn còn rất tức giận: "Con mẹ nó đó là nữ thần của tớ, cứ như vậy mà bị cậu từ chối."
Lục Cảnh Chu: "Ồ, tớ đang cho cậu một cơ hội đó chứ."
Số 1: "???"
Lục Cảnh Chu chậm rãi nói: "Tớ từ chối, cô ấy đau khổ, không phải vừa đúng lúc cho cậu cơ hội đi an ủi người ta sao?"
Số 1 không còn lời nào để nói.
Vì cái gì có người có thể chó má đến như này, vì cái gì!!
Mạnh Dao nghe cuộc đối thoại của mọi người, không nhịn được cười.
Cô không tiếng động mà cong cong môi, giỡn nói: "Nói chuyện với các cậu rất thú vị."
"Cùng chị gái chơi game cũng rất thú vị nha."
Mạnh Dao nhướng mày, không thể không thừa nhận hiện tại đám trẻ này thực sự có thể khiến cho mọi người đều cười nói vui vẻ.
Không ai là không thích được khen như vậy.
Nhưng Mạnh Dao cũng từ cách nói chuyện của vài người trong nhóm đại khái hiểu được tính cách của bọn họ cũng như nắm được một vài thông tin tin tức.
Số 1 nghiện game, có nữ thần, nói nhiều, trước mắt còn đang độc thân.
Số 3 kiệm lời, nhưng thỉnh thoảng lại phát ngôn những câu rất buồn cười, cũng thuộc dạng độc thân, có vẻ chiều cao không được lý tưởng lắm nên thường bị số 1 phàn nàn.
Mà người ít nói nhất chính là số 2, hẳn là ngoại hình tương đối đẹp trai, làm cho các em gái tranh nhau tỏ tình đều bị từ chối thế kia, chắc chắn là trai đẹp. Kỹ năng chơi game tốt, tính cách hơi lạnh lùng, nhưng không tệ, cách nói chuyện cũng rất thú vị.
Mạnh Dao cùng nhóm người này liên tục chơi game hơn nửa tháng, có một ngày bỗng nhiên họ đề nghị thêm WeChat của nhau, về sau có thể rủ rê cô cùng chơi, cô cũng không cự tuyệt.
Vòng bạn bè của Mạnh Dao ở chế độ công khai, của ba người họ cũng vậy.
Số 1 cùng số 3 thỉnh thoảng sẽ đăng vài thứ lên vòng bạn bè, có ăn cũng có chơi game chiến tích gì đó, duy chỉ có mỗi số 2 là để trống, còn để hình đại diện là một con mèo con rất dễ thương.
Mạnh Dao suy đoán, kia hẳn là vật nuôi của cậu ấy.
Dần dần, mọi người ngày càng hiểu nhau hơn, Mạnh Dao tuy chưa nghe bọn họ nhắc qua tên trường, nhưng cũng từ vài cuộc nói chuyện mà đoán ra, là một trường đại học nổi tiếng ở Nam thành, khoa học và máy tính là chuyên ngành xuất sắc nhất của ngôi trường này.
Về phần cô, cô cũng không có điều gì giấu giếm. Vòng bạn bè công khai, nếu muốn thì đều có thể vào xem.
–
Hôm nay, Mạnh Dao cùng Nguyễn Khinh Họa hẹn cùng nhau đi ăn tối.
Hai người đã một thời gian không tụ hội, thật vất vả mới có được bữa hẹn, ăn xong thì cùng nhau đi dạo phố một lúc, đến trung tâm thương mại check in một vài địa điểm chụp được không ít ảnh.
Về đến nhà, Mạnh Dao không nghĩ nhiều mà đăng lên vòng bạn bè.
Cô có thói quen hay chia sẻ cuộc sống sinh hoạt của mình, cho dù có hay không có ai xem thì cô vẫn muốn để lại vài kỷ niệm, tương lại còn có thể ngồi xem lại.
Bài mới vừa đăng lên, Mạnh Dao đã nhận được hàng loạt lượt thích.
Đa phần đều khen cô cùng Nguyễn Khinh Họa càng ngày càng xinh đẹp.
Mạnh Dao mỉm cười, chọn vài câu bình luận để trả lời, đang định thoát ra thì thấy có một lượt thích mới.
Là Lục Cảnh Chu.
Mạnh Dao còn không biết họ tên đầy đủ của cậu ấy, chỉ biết cậu họ Lục.
Cô nhướng mi, cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Hai lần trước đó cô cũng đăng trạng thái lên vòng bạn bè, nhưng Lục Cảnh Chu chưa từng nhấn like.
Mạnh Dao nhướng mày, rời khỏi vòng bạn bè, bỗng thấy tin nhắn của cậu.
Lục: 【 Chơi game không? 】
Mạnh Dao: 【... Hai người kia thì sao? 】
Đây là trò chuyện riêng.
Lục: 【 Bọn họ buổi tối có chút việc, đánh đôi, đến không? 】
Mạnh Dao: 【... Có, nhưng cậu chờ tôi một lát, tôi đi tẩy trang. 】
Lục: 【 Được. 】
Mạnh Dao bay nhanh đến phòng tắm tháo trang sức rửa mặt, sảng khoái click mở trò chơi.
Hai người đánh đôi, quá yên tĩnh làm không khí trở nên hơi kỳ quái, nhưng Lục Cảnh Chu không thích nói chuyện, cho nên người bắt chuyện đương nhiên sẽ là Mạnh Dao.
Cô muốn làm cho bầu không khí sôi nổi hơn một chút.
"Bọn họ đêm nay đi chơi ở đâu?" Mạnh Dao thuận miệng hỏi.
Lục Cảnh Chu: "Ăn cơm."
Mạnh Dao "Ồ" một tiếng, cười hỏi: "Sao cậu không đi?"
"Không thú vị." Lục Cảnh Chu nhàn nhạt giải thích.
Mạnh Dao nghĩ về tính tình của cậu ấy, nói: "Sẽ tốt hơn nếu cậu tham gia nhiều hoạt động của trường. Tốt nghiệp ra trường rồi sẽ không còn cơ hội đâu."
Nghe vậy, Lục Cảnh Chu cười nói: "Ừm, đây là tâm trạng của người từng trải sao?"
Mạnh Dao: "Đúng vậy."
Cô nói: "Các cậu còn nhỏ, ra xã hội thì sẽ hiểu."
Nghe vậy, Lục Cảnh Chu không biết chuyện gì đang xảy ra, bỗng nhiên nói: "Chị."
Mạnh Dao sửng sốt, luôn cảm thấy từ ' chị ' phát ra từ miệng cậu lại nghe hay như vậy.
Cô cẩn thận nhớ lại, đã gần hai tháng trôi qua, hai người kia đều gọi cô là chị, nhưng Lục Cảnh Chu là lần đầu tiên gọi.
Mạnh Dao mím môi dưới, chột dạ nói: "Cái gì."
Lục Cảnh Chu: "Chúng ta chỉ kém nhau ba, bốn tuổi."
Mạnh Dao nghẹn lại.
Lục Cảnh Chu: "Còn nữa, tôi cũng không còn nhỏ."
Mạnh Dao: "...?"