Hai người nhìn nhau không nói gì.
Giang Hoài Khiêm cứ như vậy nhìn cô, cũng không nói lời nào.
Ánh mắt của Nguyễn Khinh Hoạ lạc đi vài giây, nhìn qua chỗ khác, tự tìm cho mình chiếc bậc để đi xuống: "Nếu không có thì, cho em xin lỗi?"
"..."
Giang Hoài Khiêm bị cô chọc giận đến bật cười.
Anh đưa tay véo má cô, "Em đang nói gì vậy?"
Nguyễn Khinh Hoạ chớp chớp mắt, "Không có gì."
Cô lập tức nhận thua, cười tủm tỉm hỏi: "Tối nay anh ăn gì? Em mời anh ăn cơm nhé."
Giang Hoài Khiêm nhìn cô, vẫn không nói gì.
Nguyễn Khinh Hoạ đưa tay nắm lấy tay anh, đung đưa làm nũng: "Giang Tổng."
Cô vô cùng dính người, nói: "Đàn anh, em đói rồi."
"..."
Bây giờ, Nguyễn Khinh Hoạ có thể xem như vô cùng hiểu rõ Giang Hoài Khiêm. Cô hỏi Giang Hoài Khiêm có đói hay không, có lẽ anh cũng sẽ không có phản ứng gì, nhưng chỉ cần cô nói bản thân mình đói rồi, nhất định Giang Hoài Khiêm sẽ làm gì đó.
Giang Hoài Khiêm hoàn toàn hết cách với cô, thấp giọng hỏi, "Em muốn ăn gì?"
Nguyễn Khinh Hoạ lập tức nở nụ cười tươi, "Đều nghe anh."
Hôm nay là ngày đầu tiên cô đến JA làm việc, tất nhiên anh phải chúc mừng cô rồi.
Nghĩ đến việc hôm nay là thứ hai, Giang Hoài Khiêm bèn đưa cô đến tiệm của dì Dương.
Sau khi ăn cơm xong, hai người về nhà.
Nguyễn Khinh Hoạ vội vã đọc sách tìm nội dung chính, cũng không thúc giục Giang Hoài Khiêm.
Sau khi về đến nhà, cô lập tức đi vào thư phòng, bá đạo chiếm lấy vị trí vốn dĩ thuộc về Giang Hoài Khiêm.
Giang Hoài Khiêm nhìn thấy vậy, nhướng mi, bật cười một tiếng. Mặc dù có chút ghen, nhưng anh phải thừa nhận, Nguyễn Khinh Hoạ như vậy, là hình ảnh anh vô cùng quen thuộc, bởi khi còn ở nước ngoài, anh thay giáo sư hướng dẫn cô, cô giống hệt với lúc này đây.
Cô vô cùng yêu thích ngành thiết kế, Giang Hoài Khiêm biết rất rõ điều ấy, anh cũng không định làm phiền, để tuỳ ý cô.
Đến mười một giờ tối, Giang Hoài Khiêm mới gõ cửa phòng, nhắc cô nghỉ ngơi.
Nguyễn Khinh Hoạ nhìn anh, "Đợi em xem nốt phần cuối này đã."
Giang Hoài Khiêm: "Ngày mai sẽ mệt đấy, mau đi đánh răng rồi đi ngủ."
Tính tình anh luôn ôn hoà, cũng không tức giận: "Không thiếu chút thời gian này."
Nguyễn Khinh Hoạ nghĩ ngợi, cảm thấy Giang Hoài Khiêm nói cũng đúng. Cô luyến tiếc buông xuống cuốn sách, khẽ 'ừm' một tiếng, "Được thôi."
Nguyễn Khinh Hoạ cười, đừng dậy đi đến trước mặt Giang Hoài Khiêm, ánh mắt cô đột nhiên sáng lên, nhìn anh chằm chằm: "Giang tổng, đợi em một chút."
Giang Hoài Khiêm: "..."
Anh đặt tay lên ót đầu cô, cúi đầu hôn hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, giọng khẽ trầm xuống: "Là em trêu chọc anh."
"..."
Nguyễn Kinh Hoạ lập tức chối bỏ.
"Em không."
Cô ôm Giang Hoài Khiêm làm nũng: "Mùi trên người anh thật thơm nha."
Giang Hoài Khiêm dở khóc dở cười, "Mau đi đi."
"Ỏ..."
Nguyễn Khinh Hoạ bĩu bĩu môi, giả bộ tức giận: "Anh đang ghét bỏ em đúng không."
Cô cúi đầu ngửi ngửi, "Cũng không có mùi lắm mà, nhất định là do anh ghi thù rồi."
Cô nhắc đến chính là trước kia có nói trên người anh toàn mùi khói dầu.
Căn bản Giang Hoài Khiêm không nhớ đến chuyện này, cô nhắc lại mới đáp một tiếng: "Ừm."
Nguyễn Khinh Hoạ: "?"
Cô nhướn mày: "Anh còn 'ừm'?"
Giang Hoài Khiêm gật đầu, xoa xoa đầu cô, cười nói: "Mau đi tắm."
Nguyễn Khinh Hoạ dùng cách khác dỗ anh một lúc, rồi mới đi vào phòng tắm.
Âm thanh tiếng nước vang lên trong phòng tắm, Giang Hoài Khiêm nhìn vào cánh cửa thuỷ tinh một hồi, đột nhiên bật cười, sau đó bước vào thư phòng.
Trong thư phòng, sách của Nguyễn Khinh Hoạ vẫn được bày trên mặt bàn. Anh cúi đầu nhìn, cô đã đánh dấu được không ít ý chính, thực sự vô cùng nghiêm túc đọc. Trước giờ cô đều như vậy, cho dù là làm gì, đều vô cùng nghiêm túc. Cho dù bản thân đã là một nhà thiết kế rồi, bị sắp xếp cho đọc những cuốn cách về kiến thức cơ bản, cũng không có bất kì ý kiến gì.
Giang Hoài Khiêm lật sách nhìn qua nội dung, sau đó chụp ảnh gửi cho Đỗ Sâm.
Đỗ Sâm: [? Bạn gái cậu đã tìm cậu nói đến chuyện này rồi sao?]
Giang Hoài Khiêm: [Đừng có quá nhiều, cô ấy đều đã đem hết mấy cuốn này về nhà đọc rồi.]
Đỗ Sâm: [Hôm nay mới là ngày đầu tiên.]
Giang Hoài Khiêm: [Tôi chỉ là nhắc anh một chút.]
Đỗ Sâm: [Đã biết.]...
Giang Hoài Khiêm không muốn để Nguyễn Khinh Hoạ đi cửa sau, nhưng lại đau lòng cho bạn gái mình. Mặc dù Nguyễn Khinh Hoạ không nói, nhưng Giang Hoài Khiêm lại biết, cô muốn học những thứ khác, muốn được tiếp thu những nội dung khác sớm hơn một chút.
–
Sau khi tắm xong, Nguyễn Khinh Hoạ nhìn người kia đang ở trên giường đợi mình.
Cô không nhịn được mà cười lên, "Anh có thấy vị trí của chúng ta bây giờ đã thay đổi rồi không?"
Giang Hoài Khiêm ngẩng đầu nhìn cô, "Không có."
Anh đứng dậy đi về phía cô, nhàn nhạt nói, "Sấy khô tóc rồi?"
"Vâng."
Nguyễn Khinh Hoạ ôm anh, "Không tin thì anh sờ thử xem."
Giang Hoài Khiêm bật cười, thực sự đưa tay ra sờ tóc cô. Anh 'Ừm' một tiếng, giọng nói mang theo ý cười, "Quả thực đã khô rồi."
Đuôi mắt Nguyễn Khinh Hoạ cong lên, sau đó lùi lại về phía sau một bước, "Có phần thưởng không anh?"
"..."
Giang Hoài Khiêm nhìn cô một hồi, ngậm lấy đôi môi cô, rồi nói, "Em muốn phần thưởng gì?"
Đột nhiên, Nguyễn Khinh Hoạ hối hận rồi, nhưng chỉ là, Giang Hoài Khiêm không cho cô cơ hội hối hận.
Một giây sau, người anh ập đến, tay nắm tay cho cô phần thưởng.
Đôi môi Nguyễn Khinh Hoạ bị chặn lại, chẳng nói rõ nổi một câu.
Đến lúc sau, cô đem lời anh nói trả lại cho anh, anh mới thu liễm lại một chút, không có quá đáng.
Ngày mai bọn họ còn phải đi làm, không thể vận động quá kịch liệt được...
Ba ngày đầu đến JA, Nguyễn Khinh Hoạ đều đọc sách.
Đỗ Sâm mỗi ngày đều hỏi tiến độ của cô, chưa đọc xong bảo cô tiếp tục đọc, đọc xong rồi sẽ cho cô mượn cuốn sách khác, khiến Nguyễn Khinh Hoạ không biết nói gì.
Trưa ngày hôm sau, cô tình cờ gặp Từ Tử Vi, hai người cùng ngồi ăn trưa.
Từ Tử Vi cười chào hỏi: "Khinh Hoạ."
Nguyễn Khinh Hoạ khẽ gật đầu đáp lại, cũng không trốn tránh.
Từ Tử Vi nhìn cô, nhàn nhạt hỏi, "Mất ngày nay cô đã học những gì vậy?"
Nguyễn Khinh Hoạ: "Tôi chỉ đọc sách."
Từ Tử Vi mắt sáng lên, ngạc nhiên nói, "Sách gì vậy, có tiện nói cho tôi biết được không?"
"Có thể."
Nguyễn Khinh Hoạ cũng không dấu diếm, nói ra tên những cuốn sách Đỗ Sâm đưa cho cô đọc.
Nghe xong, sắc mặt Từ Tử Vi không được tốt lắm. Cô ta liếc nhìn Nguyễn Khinh Hoạ, bĩu bĩu môi, "Khinh Hoạ, cô không muốn nói thì thôi, cũng không cần thiết phải dùng cách này để đối phó tôi."
Nguyễn Khinh Hoạ: "Tôi không..."
Còn chưa nói xong, Từ Tử Vi đã chặn lời: "Mấy cuốn mà cô nói, hồi đại học tôi đều đã học qua rồi, có mất cuồn đều là giáo trình cơ bản thời đi học, Đỗ Sâm bảo cô đọc mấy cuốn này?"
"..."
Nguyễn Khinh Hoạ cạn lời, nhàn nhạt nói: "Chính là mấy cuốn này, nếu cô không tin có thể đi hỏi Đỗ Sâm."
Từ Tử Vi hiển nhiên là không tin, cô ta 'ồ' một tiếng, thấp giọng nói, "Tôi vốn còn nghĩ rằng hai người chúng ta đều là từ SU đến, sẽ có chủ đề chung, không ngờ rằng lại không có."
Nghe vậy, ngược lại Nguyễn Khinh Hoạ lại có chút buồn cười.
Cô nhìn về phía Từ Tử Vi, nhẹ giọng nói, "Tử Vi, cô nói là có ý gì?"
Nguyễn Khinh Hoạ không đổi sắc mặt nói: "Cô hỏi, tôi trả lời, tôi nói xong thì cô lại bảo tôi lừa cô." Cô cố ý dừng lại một chút, nhàn nhạt nói tiếp: "Nói thật thì, nếu như tôi thực sự muốn lừa cô, tôi đã không nói rồi."
Từ Tử Vi nghe những lời này của cô, giống như thực sự đã tức giận rồi.
Cô ta hơi sững người, sau đó vội vàng nói: "Xin lỗi nhé Khinh Hoạ, tôi không phải có ý như vậy, chỉ là tôi không ngờ rằng..." Cô ta trộm liếc sắc mặt của Nguyễn Khinh Hoạ lúc này, thấp giọng, "Chỉ là tôi không ngờ rằng thầy Đỗ sẽ cho cô đọc những cuốn này."
Cô ta cho rằng, Đỗ Sâm là nhà thiết kế chính của JA, những gì anh ấy sẽ dạy cho Nguyễn Khinh Hoạ, nhất định sẽ là những kĩ thuật bí mật riêng, mà không phải là những thứ cơ bản như vậy.
Nguyễn Khinh Hoạ dừng lại, rất 'trà xanh' đáp lại: "Ừm, không sao cả."
Từ Tử Vi cười cười, cũng không tiếp tục lên tiếng.
Bữa cơm trưa của hai người kết thúc không vui vẻ gì cho cam.
Nguyễn Khinh Hoạ cũng không để ý lắm, bởi trong lòng cô, từ lâu đã không coi Từ Tử Vi là bạn bè nữa rồi.
Trở lại văn phòng, Nguyễn Khinh Hoạ lại bị Đỗ Sâm đưa cho hai cuốn sách khác.
Cô nhắm mắt, suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn đứng dậy đi vào văn phòng của Đỗ Sâm.
Đỗ Sâm nhìn cô: "Có chuyện gì sao?"
Nguyễn Khinh Hoạ 'Vâng' một tiếng, lại hỏi: "Tôi muốn hỏi xem, khi nào tôi mới có thể học những thứ khác vậy?"
Đỗ Sâm nhướn mày: "Muốn học những thứ khác ư?"
"Đúng vậy."
Đỗ Sâm chỉ chỉ: "Đọc xong hai cuốn kia đi, tuần sau tôi sẽ dạy cho cô cái mới."
Nguyễn Khinh Hoạ không có phản ứng.
Đỗ Sâm nhìn cô, nhàn nhạt nói: "Làm ngành này của chúng ta, có rất nhiều thứ nhìn có vẻ không quan trọng, nhất là những thứ căn bản nhất, nhưng có những thứ căn bản nhất lại là những thứ sau này có thể giúp chúng ta nhiều nhất, đạo lý này, tôi hy vọng cô hiểu được. Thiết kế, không thể bỏ qua nền móng được.
Nguyễn Khinh Hoạ nghe vậy, đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Thực ra trước đây cô cũng đã biết tại sao Đỗ Sâm lại cho cô đọc sách. Nhưng con người ấy mà, sẽ có những lúc không cam tâm tình nguyện, cô không muốn cứ mãi đọc sách như vậy, cũng muốn chủ động đi tìm cơ hội cho chính mình.
"Tôi đã biết."
Nguyễn Khinh Hoạ định thần lại, thấp giọng đáp: "Cảm ơn anh."
Đỗ Sâm vẫy vẫy tay, "Đi xem sách đi."
Nguyễn Khinh Hoạ đang định rời đi, Đỗ Sâm lại gọi cô lại: "Đúng rồi, nửa tháng sau nội bộ JA sẽ có cuộc bình chọn nhà thiết kế, tối nay tôi sẽ gửi đề cho cô."
Nguyễn Khinh Hoạ gật gật đầu: "Được."
Đỗ Sâm nhìn cô, "Cuộc bình chọn lần này, sẽ chọn ra đại diện của công ty đi tham gia cuộc thi quốc tế, cô để ý một chút."
Nguyễn Khinh Hoạ biết chuyện này, cười tươi, "Tôi sẽ cố gắng."
Sau khi đối phương rời đi, Đỗ Sâm gửi cho Giang Hoài Khiêm một tin nhắn.
Đỗ Sâm: [Tính nhẫn nại của bạn gái cậu không tồi.]
Giang Hoài Khiêm: [Không cần anh phải nói, trước giờ cô ấy luôn rất linh hoạt, cũng rất kiên trì.]
Đỗ Sâm: [...Tôi khen cô ấy, sao biến thành cậu tự hào vậy?]
Giang Hoài Khiêm: [Bởi vì cô ấy là bạn gái của tôi.]
Đỗ Sâm: [...]
Hết lời để nói.
Nguyễn Khinh Hoạ không hề biết hai người đàn ông 'âm thầm liên lạc', thỉnh thoảng lại thảo luận về bản thân mình.
Đọc sách xong, cô bắt đầu suy nghĩ về bản thiết kế của mình.
Nguyễn Khinh Hoạ phát hiện, Đỗ Sâm bảo cô đọc những cuốn sách ấy, có vẻ là phí công, nhưng trong những thời khắc quan trọng, lại có thể phát huy công dụng không nhỏ.
Là nền móng căn bản, cũng là những quan niệm về thiết kế.
–
Chớp mắt, nửa tháng đã trôi qua.
Nguyễn Khinh Hoạ cũng từ một học sinh tiểu học chỉ có thể đọc sách, biến thành trợ lý hỗ trợ thiết kế cho Đỗ Sâm. Thỉnh thoảng cô cũng sẽ giúp Đỗ Sâm lên màu, sau đó cũng động tay thiết kế.
Những chuyện này, trước đây đều là tiểu Huyên giúp cô làm.
Nhưng bây giờ do chính bản thân động tay, Nguyễn Khinh Hoạ cũng chẳng cảm thấy uất ức. Hơn nữa cô còn làm trong tâm trạng rất vui vẻ, cô phát hiện nhà thiết kế phải thường động tay, thỉnh thoảng học tập thêm điều gì đó, như vậy sẽ khiến cho bản thân tiến bộ không ít.
Trong lúc bận rộn, Nguyễn Khinh Hoạ cũng đã vẽ xong bản thảo để tham gia cuộc thi, rồi nộp lên cho cấp trên.
Cuộc bình chọn không diễn ra ngay, mà là do vài vị thiết kế chính của nội bộ JA cùng thảo luận, sau đó mới đưa ra kết quả chính thức.
Nộp xong, vừa lúc đến cuối tuần.
Giang Hoài Khiêm đến đón bạn gái tan làm.
Vừa lên xe, Nguyễn Khinh Hoạ đã kích động nói: "Em đã nộp bản thảo rồi, thầy Đỗ Sâm không giữ em lại nữa."
Giang Hoài Khiêm: "..."
Gần nửa tháng nay, cái tên mà anh nghe được nhiều nhất từ bạn gái mình chính là Đỗ Sâm.
Giang Hoài Khiêm nắm lấy vô lăng, liếc nhìn cô: "Ừm."
Nguyễn Khinh Hoạ: "Sáng nay thầy Đỗ Sâm còn nói, dạo này em tiến bộ rất nhanh."
Giang Hoài Khiêm: "Ừm."
Nguyễn Khinh Hoạ: "?"
Cô ngơ ngác, quay qua nhìn anh: "Có phải anh đang không vui hay không?"
Giang Hoài Khiêm: "Anh không."
"Ồ..." Nguyễn Khinh Hoạ cũng không nghĩ nhiều, "Chúng ta về nhà ăn hay là ăn ở ngoài vậy anh?"
"..."
Giang Hoài Khiêm nhìn bộ dạng không để ý kia, không nhịn được mà xoa xoa đầu cô, "Gần đây em nhắc đến Đỗ Sâm bao nhiêu lần rồi?"
Nguyễn Khinh Hoạ nén lại ý cười bên môi, "Em không đếm, anh có đếm giúp em hay sao?"
Giang Hoài Khiêm nghẹn họng.
Nguyễn Khinh Hoạ cười: "Giang tổng, có phải là anh ghen tỵ với thầy Đỗ Sâm hay không?"
Cô cười: "Rõ ràng là hai người thân hơn, sao anh lại ăn dấm chứ, theo lý mà nói, người ghen là em mới phải."
Không biết dạo gần đây Nguyễn Khinh Hoạ làm sao, còn rất hay nói lý lẽ. Nếu không phải Giang Hoài Khiêm hiểu rõ cô, còn thực sự bị mấy lời này của cô dắt mũi.
Anh im lặng một hồi, không muốn lên tiếng.
Nguyễn Khinh Hoạ lưỡng lự, quay đầu nhìn đèn đường trôi qua bên ngoài cửa sổ xe, nhìn cảnh đêm bên ngoài kia, tâm tình khá tốt, "Sao anh không nói gì vậy?"
Giang Hoài Khiêm: "Nói gì?"
Nguyễn Khinh Hoạ: "Nói cái gì anh muốn nói ấy."
Giang Hoài Khiêm: "Anh muốn về nhà."
Cô ngạc nhiên nói: "Về nhà ăn cơm sao? Chúng ta tự nấu?"
Cô xoa xoa bụng, đang định nói mình có chút đói, giọng của Giang Hoài Khiêm lập tức truyền đến, không mặn không nhạt, ngữ khí ôn hoà: "Không, về nhà thu thập em."
"..."
Nguyễn Khinh Hoạ nghẹn lời, chột dạ xoa xoa sống mũi: "Muốn thu thập cũng được, nhưng anh phải cho em ăn no trước đã."
Nghe vậy, Giang Hoài Khiêm dần cong mày vui vẻ.
Một giây sau, anh lập tức xoay vô lăng, sau đó gọi điện cho dì Dương.
Ở ngoài cho cô ăn no, về nhà cô mới có thể cho anh ăn no được.
Cuộc sống của các cặp đôi, quả thực mấy ngày nay bọn họ đã không được trải qua rồi. Dạo gần đây Nguyễn Khinh Hoạ bận vẽ bản thảo thiết kế, mỗi ngày khi được nghỉ ngơi đã là nửa đêm, cho dù Giang Hoài Khiêm có muốn, cũng phải suy nghĩ đến thân thể, sức khoẻ của cô.
Đến tiệm của dì Dương, đợi vài phút sau, dì đã bưng đồ ăn lên cho hai người.
"Nửa tháng không gặp, Khinh Hoạ lại xinh đẹp thêm rồi."
Nguyễn Khinh Hoạ cười, ngọt ngào đáp lại: "Dì Dương cũng ngày càng trẻ ra đấy ạ."
"Dì Dương bị cô chọc cười: "Biết ngay là con thích chọc dì mà."
Nguyễn Khinh Hoạ cong môi, nghiêm túc nói: "Con nói lời thật lòng mà, dì Dương, sao dì lại nói như vậy chứ," Cô nhìn Giang Hoài Khiêm: "Nếu không tin, dì có thể hỏi Giang Hoài Khiêm ạ."
Giang Hoài Khiêm phối hợp với cô, gật đầu nói: "Đúng vậy, quả thực dì Dương ngày càng trẻ ra."
Dì Dương không nói lại hai người, cười đáp lại: "Hai đứa cứ ăn, không đủ lại bảo dì."
"Được ạ, cảm ơn dì Dương!"
Thỉnh thoảng Nguyễn Khinh Hoạ và Giang Hoài Khiêm sẽ đến đây ăn cơm, ngày càng thân với dì Dương hơn.
Hai người đang ăn, đột nhiên Giang Hoài Khiêm bảo: "Ngày mai em có muốn đi chơi không?"
Nguyễn Khinh Hoạ ngạc nhiên, "Đi đâu ạ?"
Giang Hoài Khiêm: "Chu Nghiêu nói bọn họ muốn đi dã ngoại."
"..." Nguyễn Khinh Hoạ ngạc nhiên: "Dã ngoại?"
Giang Hoài Khiêm gật đầu.
"Được ạ." Nguyễn Khinh Hoạ nghĩ ngợi, nhỏ giọng hỏi: "Vậy em có thể gọi Mạnh Dao đi cùng được không?"
Giang Hoài Khiêm gật đầu: "Em cứ hỏi cô ấy xem".
Nguyễn Khinh Hoạ lập tức gửi tin nhắn cho Mạnh Dao.
Mạnh Dao: [Tớ không đi đâu.]
Nguyễn Khinh Hoạ: [Tại sao chứ, cậu không yêu tớ nữa rồi sao?]
Mạnh Dao: [Giang tổng yêu cậu là được, cậu đã không còn cần đến tớ nữa rồi.]
Mạnh Dao: [...Ngày mai tớ có chút việc bận, không đi được.]
Nguyễn Khinh Hoạ: [Cậu muốn từ chối, phải cho tớ mười lý do.]
Mạnh Dao: [Hẹn hò với vị sinh viên đại học kia, một lý do này đã đủ chưa?]
Nguyễn Khinh Hoạ: [OK.]
Nhất thời cô không thể phản bác.
Cô có thể ngăn cấm Mạnh Dao hẹn hò với sinh viên đại học sao? Ồ, tất nhiên là không.
Giang Hoài Khiêm nhìn bộ dạng ỉu xìu của cô, bật cười: "Mạnh Dao từ chối em rồi sao?"
"Đúng vậy." Nguyễn Khinh Hoạ vô cùng đau lòng: "Bọn em đã nửa tháng không gặp rồi, vậy mà cô ấy lại nỡ từ chối lời mời của em."
Giang Hoài Khiêm khẽ xoa đầu cô, "Em nói nghiêm túc chút."
Nguyễn Khinh Hoạ bĩu bĩu môi: "Nhưng mà em có thể chấp nhận lý do không đi cùng chúng ta của cậu ấy."
Giang Hoài Khiêm nhìn cô.
Nguyễn Khinh Hoạ nhỏ giọng nói: "Cậu ấy đi hẹn hò với sinh viên đại học, em cũng không thể chen ngang được."
"..."
–
Ăn cơm xong, Giang Hoài Khiêm không đưa cô đi dạo xung quanh.
Nhìn dáng vẻ không chờ đợi nổi của anh, Nguyễn Khinh Hoạ không biết nói gì, nhưng cũng có chút buồn cười.
Chỉ là Nguyễn Khinh Hoạ không ngờ rằng, vừa về đến nhà, Giang Hoài Khiêm đã nhận được cuộc gọi do Giản Thục Vân gọi đến, không thể lập tức thu thập cô được.
Cô bật cười, nhỏ giọng nói: "Em đi tắm trước đây."
Giang Hoài Khiêm gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Đi đi."
Giản Thục Vân nghe cuộc đối thoại của hai người, ồ một tiếng, "Giang Hoài Khiêm, rốt cuộc khi nào con mới đem bạn gái về gặp mẹ?"
Giang Hoài Khiêm: "..."
Anh xoa xoa mi, thấp giọng nói: "Mẹ, không phải mẹ đã có cháu gái yêu rồi sao?"
Giản Thục Vân, "À, hôm qua Quyển Quyển và mẹ con bé ra nước ngoài rồi, con không biết sao?"
Giang Hoài Khiêm không biết nói gì, anh đi đâu biết được chứ, cũng không phải ngày nào cũng gọi cho bọn họ.
Giản Thục Vân: "Nếu không phải Quyển Quyển ra nước ngoài rồi, mẹ cũng chẳng nhớ đến con."
Giang Hoài Khiêm trầm mặc một hồi, mặt không biểu cảm nói: "Vậy là con phải cảm ơn Quyển Quyển sao?"
"Đúng thế."
Giang Hoài Khiêm nghẹn họng.
Giản Thục Vân khẽ hừ: "Nói nghiêm túc đây, khi nào thì con đem bạn gái về ra mắt? Mẹ vô cùng tò mò về bạn gái của con đấy."
Giang Hoài Khiêm: "Vậy đợi mẹ thu hết lại lòng hiếu kì đã, sau đó con sẽ dẫn cô ấy về."
"..."
Giản Thục Vân nghe thấy lời này, mắng anh một tiếng: "Đồ bất hiếu."
Giang Hoài Khiêm cười cười, nhẹ nhàng nói: "Để tháng sau đi."
Giản Thục Vân nhướn mày: "Hả?"
"Đợi đến sinh nhật mẹ con sẽ đưa cô ấy về, mẹ thấy sao?"
Nghe vậy, Giản Thục Vân hài lòng nói: "Được chứ, nhưng con phải hỏi con bé trước, nếu như con bé không muốn, cũng có thể đổi sang lúc khác, mẹ cũng không gấp."
Giang Hoài Khiêm: "..."
Cũng không biết người vừa mắng anh kia là ai nữa.
"Được." Giang Hoài Khiêm đáp: "Con biết rồi."
Giản Thục Vân "ừm" một tiếng, "Dạo này con bé đến JA làm rồi sao?"
"Vâng." Chuyện này Giang Hoài Khiêm cũng không giấu diếm.
Giản Thục Vân nhướn mày: "Được, mẹ biết rồi. Không có chuyện gì nên cũng không làm phiền hai đứa nữa, rảnh thì nhớ về nhà ăn cơm."
"Vâng."
Giang Hoài Khiêm cúp điện thoại, đi về phía phòng tắm.
Nguyễn Khinh Hoạ vừa gội đầu xong, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.
Cô không kịp đề phòng, còn chưa kịp làm cái gì đó, Giang Hoài Khiêm đã đi thẳng đến.
Cánh tay Nguyễn Khinh Hoạ bị anh nắm lấy, kéo vào lòng.
Hơi nước nóng lan toả khắp phòng tắm. Cằm cô bị người đàn ông nắm lấy, ngẩng đầu lên đón nhận nụ hôn của anh.
Ánh đèn trong phòng tắm rất sáng, có chút chói mắt. Nguyễn Khinh Hoạ bị anh hôn, có chút không bình tĩnh. Rõ ràng hai người đã hôn vô số lần, nhưng mỗi lần hôn anh, cô đều không khống chế được nhịp tim đập, cũng như không khống chế được cảm giác thẹn thùng.
Nguyễn Khinh Hoạ cảm thấy toàn thân nóng bừng, còn nóng hơn cả với nước từ vòi hoa sẽ chảy xuống.
Cô có chút đứng không vững.
Giang Hoài Khiêm đưa tay ra đỡ cô, kéo cô lại gần rồi ôm lên, dán sát vào người mình.
Miệng cô bị tách ra, theo bản năng đáp lại anh. Hai người môi lưỡi triền miên, Nguyễn Khinh Hoạ có chút thất thần nghĩ, có lẽ Giang Hoài Khiêm đây là đang muốn thu thập mình rồi.
Ăn dấm chua cả một tuần, cuối cùng hôm nay cũng được giải toả. Cô đang nghĩ ngợi, đầu lưỡi đột nhiên bị người kia khẽ cắn lấy. Nguyễn Khinh Hoạ bị đau, 'ưm' một tiếng rồi mở mắt nhìn người đàn ông ngay trước mặt.
Ánh mắt Giang Hoài Khiêm trầm mặc nhìn, sau đó khẽ mút đôi môi cô, thấp giọng nói: "Em đang nghĩ gì vậy?"
"..."
"Anh..." Giọng của Nguyễn Khinh Hoạ nhẹ như lông vũ, giống như ngậm kẹo vậy, cô cùng ngọt ngào.
"Nghĩ về anh."
Lời vừa buông xuống, Giang Hoài Khiêm hôn càng mãnh liệt hơn. Trong phòng tắm, hơi thở của hai người dồn dập. Ánh đèn như khẽ vụt qua, nhưng lại hình như không phải.
Tiếng nước cũng không biết ngừng lại từ lúc nào, thay vào đó là âm thanh ái muội vang lên.
Khiến người ta mặt đỏ tai hồng, ngượng ngùng không thôi.
–
Sau khi kết thúc trận chiến đấu, cả người Nguyễn Khinh Hoạ đều trở nên hồng hồng.
Từ nhà tắm đi ra, cô không còn chút sức lực nào, giọng nói cũng vô cùng yếu ớt.
Giang Hoài Khiêm nhìn bộ dáng cô cuộn tròn trong chăn, hôn hôn lên má cô, dịu dàng hỏi: "Em có muốn uống nước không?"
"Có."
Giang Hoài Khiêm: "Anh đi lấy cho em."
Nguyễn Khinh Hoạ cũng không đáp lại, vùi người vào chăn, toàn thân vô cùng đau nhức.
Giang Hoài Khiêm nói muốn thu thập cô, chẳng khoa trương chút nào. Quả thực là đã thu thập cô, trên người cô lúc này, đều là những vết ửng đỏ do anh để lại.
Hôn có, ngậm có, cắn cũng có.
Nguyễn Khinh Hoạ vừa nhớ đến cảnh tượng trong phòng tắm vừa rồi, mặt lập tức ửng đỏ, bắt đầu nóng lên.
Quá là xấu hổ.
So với những lần trước, lần này cô càng muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống hơn.
Giang Hoài Khiêm không chỉ 'quen tay hay việc', thậm chí còn học một biết mười.
Khi Giang Hoài Khiêm cầm ly nước bước vào phòng, Nguyễn Khinh Hoạ đã chui vào chăn rồi.
Anh đột nhiên bật cười, nhỏ giọng nói: "Uống nước đi em."
Nguyễn Khinh Hoạ lúc này mới thò đầu ra nhận lấy.
Anh nhìn gương mặt đỏ bừng kia của cô một hồi, thấp giọng hỏi: "Vừa rồi em làm gì vậy?"
"Không..."
"Mặt đỏ ửng hết lên rồi kìa."
Nguyễn Khinh Hoạ vỗ lên cánh tay anh, nghe ra được ý cười trong câu nói kia: "Nào có, là do vừa nãy ở trong phòng tắm lâu quá."
Giang Hoài Khiêm: "Vậy ư? Lúc anh ôm em ra, cũng không có đỏ như vậy."
"..."
Nguyễn Khinh Hoạ không nhịn được, quay qua lườm anh một cái.
Giang Hoài Khiêm nhìn bộ dạng tức giận của cô, nên cũng không tiếp tục chọc ghẹo nữa.
Còn trêu chọc nữa, nhất định cô sẽ cho anh ra sô pha ngủ mất.
Hai người ngọt ngào ôm nhau, vô cùng ấm áp.
Nguyễn Khinh Hoạ im lặng một hồi, chọc chọc tay anh: "Ngày mai mấy giờ dậy vậy anh?"
"Ngày mai?"
Giang Hoài Khiêm nhướng mày.
Nguyễn Khinh Hoạ: "..."
Cô im lặng một hồi, quay qua nhìn đồng hồ phía bên tường, "Hôm nay."
"Ngủ đến lúc tự tỉnh dậy."
Giang Hoài Khiêm đáp: "Địa điểm không xa, bọn họ đến đó chuẩn bị trước, chúng ta kịp thời gian qua đó ăn trưa là được."
Nguyễn Khinh Hoạ bật cười: "Chu Nghiêu có biết được anh quá đáng như vậy không?"
"Cậu ấy có biết hay không không quan trọng." Anh hôn hôn lên môi cô, đem theo ý cười nói: "Em không ghét bỏ là được."
"..."
Nguyễn Khinh Hoạ cười, nhẹ giọng đáp: "Ừm, bây giờ không ghét bỏ."
Giang Hoài Khiêm 'ừm' một tiếng. Nguyễn Khinh Hoạ cười tươi như hoa nhìn anh: "Nhưng sau này thì em không chắc nha."
Hai người trêu chọc một hồi, Nguyễn Khinh Hoạ mới nhớ ra chuyện chính.
"Sao mẹ anh đột nhiên gọi cho anh vậy?"
Giang Hoài Khiêm nhìn cô: "Bà ấy bảo anh đem em về nhà, em có bằng lòng đến gặp bà ấy không?"
Nguyễn Khinh Hoạ ngạc nhiên một lúc, không hề do dự: "Được ạ."