Chương 34: Nếu em tức giận, anh cho em hôn lại?...

Làm nũng

Thời Tinh Thảo 11-11-2023 15:59:49

Rời khỏi văn phòng của Giang Hoài Khiêm, Nguyễn Khinh Họa trở lại phòng thiết kế. Sau khi nói chuyện với Thạch Giang, cô liền rời đi trước. Ngay sau khi cô đi, tin đồn từ bộ phận thiết kế bắt đầu dấy lên. Mọi người nói rằng cô đã bị Giang Hoài Khiêm giáo huấn đến tự kỷ rồi mới xin nghỉ phép. Nguyễn Khinh Họa không để ai đi cùng nên tự bắt taxi về. Vừa lên xe được một lúc, Mạnh Dao đã gọi cho cô. "Có chuyện gì vậy? Cậu về nhà sao?" "Ừ." Nguyễn Khinh Họa đang ngắm nhìn bên ngoài cửa kính xe: "Tớ trở về nghỉ ngơi đây." Mạnh Dao nói : "Như vậy cũng tốt, tớ nghe nói cậu đã đến văn phòng của Giang tổng, anh ấy không trách mắng gì cậu chứ?" "Không." Nhưng Nguyễn Khinh Họa cảm thấy thà anh trách mắng vài câu còn tốt hơn. Mạnh Dao ngẩn ra, cười hỏi: "Vậy sao nghe giọng cậu lại buồn vậy, không vui sao?" Nguyễn Khinh Họa "ừ" một tiếng, không phủ nhận: "Ta vừa mới từ chối việc anh ấy muốn đưa tớ về." Mạnh Dao nhướng mày, nghĩ nghĩ: "Tức giận rồi?" Nguyễn Khinh Họa nhìn bầu trời u ám bên ngoài, mím môi: "Không ngoài dự đoán." Mạnh Dao bật cười, trầm ngâm một lát nói: "Hai người các cậu đều có suy nghĩ của riêng mình. Anh ấy lo lắng cho cậu, còn việc cậu từ chối anh ấy đưa về tớ cũng có thể hiểu được." Ở trong cùng công ty, Giang Hoài Khiêm dù sao cũng là sếp lơn. Một khi có chuyện gì xảy ra, trong công ty lan truyền tin đồn, điều này đều không tốt cho bất kỳ ai. Nguyễn Khinh Họa "ừm", nhẹ giọng nói: "Nhưng sắc mặt anh ấy nhìn không được tốt lắm." Mạnh Dao cười: "Bởi vì hai người có thân phận và lập trường khác nhau, nên trong suy nghĩ cũng không giống nhau." Cô ấy chậm rãi nói: "Giang tổng rất coi trọng cậu, cậu rất quan trọng với anh ấy, nhưng cậu thì lại phải cân nhắc, suy xét xem đồng nghiệp sẽ tỏ ra thế nào sau khi biết quan hệ mập mờ của hai người, đối với hai người sẽ săm soi, dò xét." Trên thực tế, nó có thể không đơn giản chỉ là soi mói, bàn tán. Ngoài công việc, sở thích lớn nhất và chiếm nhiều thời gian nhất của dân văn phòng là buôn chuyện. Không ai không thích ngồi lê đôi mách, nhất là những nơi có nhiều phụ nữ. Khi Giang Hoài Khiêm mới tới công ty, các nhân viên không chỉ bình luận về anh từ đầu đến chân, mà thậm chí còn đào ra cả những chuyện trước đây của anh. Đương nhiên, phần lớn đều là những tin tốt. Nhưng cũng có những tin xấu, chẳng hạn như họ đồn anh trong công việc máu lạnh vô tình, thủ đoạn tàn nhẫn, khiến nhiều người phải nể sợ. Nguyễn Khinh Họa không muốn phá hỏng hình tượng của anh với mọi người trong công ty, cũng không muốn người khác hiểu lầm về hai người. Họ đơn giản là quan hệ giữa người đang theo đuổi và người được theo đuổi, nhưng những người khác sẽ không chỉ cho là như vậy. Một người xuất thân hào môn thế gia, một người chỉ là một nhân viên bình thường tới mức không thể tầm thường hơn được nữa. Sẽ ít ai cho rằng quan hệ giữa hai người là bình đẳng. Nguyễn Khinh Họa không cần động não cũng có thể đoán được mọi người sẽ đồn cái gì. Mà cô lại không hề muốn người khác nói không tốt về Giang Hoài Khiêm... Nguyễn Khinh Họa nghĩ nghĩ, rầu rĩ hỏi: "Có phải tớ lại làm gì ngốc ngếch rồi không?" Mạnh Dao bật cười: "Không có, cậu đừng nghĩ vậy, tớ có thể hiểu được mà." Cô nghiêm túc nói: "Hai người hiện tại suy nghĩ chưa tương thông, cần có thời gian hiểu nhau hơn." Nguyễn Khinh Họa: "..." "Sao cậu lại mệt mỏi như vậy?" "Hả?" Mạnh Dao dở khóc dở cười: "Tớ không có mệt, vẫn ổn mà." Nguyễn Khinh Họa nhếch môi đáp: "Vậy tạm thời cứ như thế đi, khi nào về nhà tớ sẽ nói chuyện với cậu sau." "OK, nhớ đừng nói với Giang tổng, tớ phải đi công tác, vừa lén ra ngoài gọi điện thoại đấy." Nguyễn Khinh Họa cười: "Được." – Tắt máy, cô nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa kính xe. Tầm này có ít xe cộ và người đi lại trên đường, những con đường có vẻ hơi vắng vẻ. Gió lạnh xào xạc khiến lòng người man mác. Nguyễn Khinh Họa nhìn đến thất thần, tới khi tài xế nhắc nhở, mới hồi phục tinh thần rồi xuống xe. Về đến nhà, căn phòng cũng lạnh ngắt. Nguyễn Khinh Họa nhìn căn hộ được trang trí ấm cúng một lúc lâu, mới chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha. Quay đầu lại, cô nhìn những chiếc cốc được đặt trên chiếc tủ cạnh tường. Màu sắc rực rỡ muôn màu, nhưng cô vẫn nhìn ra chiếc cốc đặc biệt đó chỉ trong nháy mắt. Đang ngắm nhìn thì chuông điện thoại reo lên. Nguyễn Khinh Họa giật mình, cúi đầu nhìn, thì ra là điện thoại của bố Nguyễn. "Alo, bố ạ." Nguyễn Khinh Họa kết nối, nhẹ giọng kêu, "Lúc này mới gọi điện thoại cho con, có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Ông Nguyễn ngẩn người, cười nói: "Không có. Xin lỗi xin lỗi, bố quên là con vẫn đang trong giờ làm việc." Nguyễn Khinh Họa bật cười, thấp giọng nói: "Không sao, hôm nay con không bận, có thể nghe điện thoại." Ông Nguyễn trầm giọng nói," Bố cũng vừa được rảnh rỗi mới nhớ ra, nhiệt độ đang giảm dần, Nam Thành lạnh hơn Nam An rất nhiều, con nhớ mặc thêm quần áo, đừng để bị cảm." Kỳ thật ông Nguyễn gọi tới không có chuyện gì nghiêm trọng, chỉ là gọi trò chuyện với con gái một chút. Nguyễn Khinh Họa nghe vậy, trong lòng thấy vô cùng ấm áp. Cô nằm nửa người trên ghế sô pha, khóe môi cong cong cười: "Được, con hiểu rồi, bố cũng vậy." Ông Nguyễn đồng ý. "Gần đây công việc của bố thế nào?" "Vẫn tốt." Ông Nguyễn cười ha hả nói: "Bố quen rồi, cuối năm cũng sẽ tương đối bận." Cứ vào cuối năm có rất nhiều người đặt làm giày da nhỏ, đa số là người quen cũ. Kể từ tháng mười hai, ông Nguyễn cơ bản khá bận rộn với những đôi giày do mọi người đặt đón Tết. Nguyễn Khinh Họa: "Vậy thì bố cũng nên chú ý đến thân thể của mình, đừng để bản thân quá mệt mỏi. Đơn đặt hàng cứ từ từ mà làm, đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân." "Sẽ không đâu." Ông Nguyễn buồn cười nói: "Có phải con cũng đang chịu áp lực đúng không?" "Dạ?" Nguyễn Khinh Họa giật mình, "Sao ạ?" Ông Nguyễn thở dài, thấp giọng hỏi: "Cảm giác con không mấy vui vẻ, có phải gặp chuyện gì hay không?" Nguyễn Khinh Họa giật mình, sau đó đột nhiên nở nụ cười: "Không phải." Cô im lặng một lát, rồi đột nhiên hỏi: "Bố, bố có hối hận không?" Ông Nguyễn sửng sốt: "Hối hận điều gì?" "Chính là việc...kết hôn với mẹ ấy ạ." Nguyễn Khinh Họa có chút khó nói ra lời, cũng có chút không biết nói thế nào. Ông Nguyễn trầm mặc một lúc lâu, mới nhẹ nhàng nói: "Bố không hối hận." Ông nhẹ nhàng nói: "Kết hôn với mẹ con, có một cô con gái xinh đẹp và chu đáo như con, bố vui mừng hạnh phúc còn không hết, sao lại hối hận chứ." Nguyễn Khinh Họa không nói gì. Mặc dù ông Nguyễn không biết suy nghĩ của cô con gái nhỏ, nhưng ông vẫn hiểu con gái mình. Ông suy nghĩ một chút, nhẹ giọng hỏi: "Con có người mình thích rồi sao?" Nguyễn Khinh Họa lông mi khẽ run lên, vội vàng phủ nhận: "Không có." Ông Nguyễn cười khẽ: "Bố hiểu con mà." Ông cũng không bắt Nguyễn Khinh Họa phải thừa nhận, chỉ ôn tồn nói: "Bố chỉ muốn nói với con rằng, con có yêu ai thì hãy trân trọng họ, còn tương lai thế nào, hãy để tương lai quyết định. Con không cần phải đặt nặng tâm lý cho bản thân, càng không cần vì cuộc hôn nhân không hoàn mỹ của bố mẹ mà mang trách nhiệm tự đổ lỗi lên đầu mình, suy nghĩ ấy của con là hoàn toàn không đúng." Ông nói một cách nghiêm túc: "Nhân sinh ngắn ngủn, sẽ trôi qua trong nháy mắt. Có được hạnh phúc dù chỉ ngắn ngủi còn hơn không bao giờ có được, phải không? Dù kết quả có không tốt thì ít nhất cũng đã từng được nếm trải, từng có một đoạn hồi ức tươi đẹp. Hơn nữa, con gái của bố là một cô gái tốt, xinh đẹp lại tài năng, đương nhiên sẽ có người thích con." Nguyễn Khinh Họa rũ mắt, nhịn không được bật cười: "Bố, bố cũng quá khoa trương rồi." "Nào có khoa trương?" Ông Nguyễn cười hỏi: "Có chàng trai nào theo đuổi con sao? Nếu con cũng thích thì cứ thử xem, bản thân hãy thả lỏng, đừng nghĩ quá nhiều. Hãy trân trọng hiện tại, hơn nữa bố cũng mong rằng tới dịp Lễ Tết nhà ta lại có thêm người trong mâm cơm." "..." Nguyễn Khinh Họa cười, trầm mặc hồi lâu nói: "Được, con hiểu rồi." Ông Nguyễn lại dặn dò vài câu, lúc này mới tắt máy. Nguyễn Khinh Họa đặt điện thoại xuống, nằm trên sô pha nhìn chằm chằm chiếc cốc đặc biệt trên kệ kia. Nhìn nó, trong đầu cô lại hiện lên khuôn mặt anh tuấn của Giang Hoài Khiêm. Gương mặt anh, những lời anh nói với cô, trùng lặp với những gì bố Nguyễn vừa nói ban nãy. Nguyễn Khinh Họa kỳ thật là người rất sợ thất bại, đặc biệt là về phương diện tình cảm. Nhưng vừa rồi, cô như được bố Nguyễn đánh thức. Một mối quan hệ, bất luận về sau thế nào, nếu không bắt đầu thì sao có thể trải qua, sao biết được bản thân có hối hận hay không. Ít nhất, đã từng có được một lần. Càng quan trọng là, mối quan hệ này, cũng không phải định sẵn là sẽ thất bại hoàn toàn. Chỉ là so sánh mà nói, xác suất hy vọng có thấp hơn... Nguyễn Khinh Họa suy nghĩ hồi lâu, sau đó cười thỏa hiệp. Qua một năm, cô dường như vẫn không thể thoát khỏi sức ảnh hưởng mà Giang Hoài Khiêm đã mang lại cho cô. Nếu trốn không thoát, chi bằng cứ thử xem. Thật sự mở lòng để đón nhận. – Sau khi nghĩ kỹ xong, Nguyễn Khinh Họa cảm thấy thư thái hơn rất nhiều. Cô gửi một tin nhắn cho Mạnh Dao nói rằng mình đã về nhà, lại gửi thêm một tin nhắn nữa cho Giang Hoài Khiêm. Nhưng cô không rõ Giang Hoài Khiêm đang bận hay đang tức giận mà không hồi đáp lại cho cô ngay. Nguyễn Khinh Họa cũng không giận, nhướng mày, đặt điện thoại ở trên tủ đầu giường, thay đồ ngủ rồi làm một giấc... Bên kia, Giang Hoài Khiêm đang có một cuộc họp trực tuyến với các nhà quản lý JA ở nước ngoài, trong đó có cả Giang Hoài Định. Sau khi anh trở về Trung Quốc, Giang Hoài Định được phái đi nước ngoài. Cân nhắc đến nhiều vấn đề, Giang Hoài Định trực tiếp kéo anh vào cuộc họp này. Chính vì điều này, anh đã không kịp đọc tin nhắn của Nguyễn Khinh Họa. Điện thoại di động của anh thường để chế độ im lặng mỗi khi có cuộc họp nên việc không nghe điện thoại hay đọc tin nhắn là điều bình thường. Cuộc họp kết thúc, Giang Hoài Khiêm mới để ý tới. Anh nhìn chằm chằm dòng tin nhắn của cô gửi đến, thất thần. Giang Hoài Định vẫn chưa tắt màn hình, nhìn thần sắc anh, tò mò hỏi: "Ai nhắn tin vậy?" Giang Hoài Khiêm ngẩng lên nhìn, "Anh không bận?" Giang Hoài Định nhún vai, cười cười nói: "Bận, nhưng vẫn có thời gian quan tâm đến em." Giang Hoài Khiêm lạnh lùng liếc anh ấy một cái, "Bận việc của anh đi." "Đợi đã." Giang Hoài Định cười cười, đôi mắt đào hoa đầy ẩn ý, "Tâm trạng của em hôm nay không được tốt đúng không?" Giang Hoài Khiêm tắt điện thoại, nhìn màn hình máy tính, mặt không biểu cảm nói: "Không có." Giang Hoài Định hơi nghẹn, nhìn anh: "Em không thể nói thêm được vài lời sao?" Giang Hoài Khiêm trầm mặc, vẫn lạnh lùng như cũ: "Không thể." Giang Hoài Định từ bỏ việc giao tiếp với cậu em này: "Được thôi." Anh ấy ghét bỏ nói: "Chuyến bay đã được lên lịch chưa?" Giang Hoài Khiêm "ừm" một tiếng, liếc nhìn lịch trình: "Cuối tháng em sẽ đi công tác một thời gian." Giang Hoài Định gật đầu: "Hiểu rồi." Anh trầm mặc một lát, mới nói thêm: "Em tự mình đi soi gương đi, xem mặt mình đã đen đến mức nào rồi." Giang Hoài Khiêm: "..." Tắt video, anh liếc nhìn chiếc điện thoại đang yên lặng ở một bên của mình, day day thái dương rồi lại tập trung vào xử lý công việc. – Giang Hoài Khiêm bận rộn, không hề chú ý đến thời gian. Đến khi định thần lại, bên ngoài trời đã tối đen như mực, các văn phòng trong tòa nhà gần như đã tắt hết đèn. Có tiếng gõ cửa vang lên, là Lưu Tuấn. Lưu Tuấn trong tay cầm một xấp tài liệu, đặt trên bàn Giang Hoài Khiêm: "Giang tổng, đây là những đề án được bên dưới trình lên." Giang Hoài Khiêm liếc nhìn, "Tôi biết rồi." Anh lại nhìn đồng hồ, nói với Lưu Tuấn: "Cậu cứ về trước đi." Lưu Tuấn sửng sốt, "Còn anh thì sao?" "Tôi không sao, cứ để chỗ đề án này ở đây." Giang Hoài Khiêm thản nhiên nói: "Mau về đi." Lưu Tuấn thấy anh nói như vậy, cũng không cố ở lại nữa. Anh ta gật gật đầu, hỏi: "Anh có cần tôi gọi giao đồ ăn tới không?" "Không cần." Lưu Tuấn đi rồi, Giang Hoài Khiêm mới lướt qua đống tài liệu trên bàn. Hầu hết là các đề xuất cho kế hoạch năm tới được trình lên, liên quan đến nhiều khía cạnh khác nhau. Thời gian lặng lẽ trôi qua, ánh đèn trong văn phòng vẫn sáng rực. Giang Hoài Khiêm xem đến chuyên chú, cũng không chú ý tới màn hình di động ở bên canh đang sáng lên. Không biết qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh. Anh cũng không nhìn màn hình xem ai gọi tới, tiện tay bấm máy nghe. "Alo." Giọng nói vẫn lạnh lùng lãnh đạm như cũ, không nghe ra được chút ấm áp nào. Nguyễn Khinh Họa đứng ở dưới lầu, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy ánh đền sáng phía trên văn phòng ở tầng cao nhất. Cô im lặng một lúc, mới thấp giọng hỏi: "Anh còn bận à?" Giang Hoài Khiêm ngây người giây lát, mới nhìn tên người gọi đến: "Còn ở công ty." Anh thấp giọng hỏi: "Tay không thoải mái sao?" Nguyễn Khinh Họa: "?" "Hả?" Cô mờ mịt vài giây, "Cái gì tay không thoải mái?" Giang Hoài Khiêm dừng một chút, cười cười: "Không có gì. Sao đột nhiên lại gọi điện cho anh, ăn cơm chưa?" "..." Nguyễn Khinh Họa lại yên lặng một lát, rồi hỏi lại: "Không có việc gì thì không thể gọi điện thoại cho anh sao?" Giang Hoài Khiêm bật cười: "Anh không có ý đó." Nhưng nói thật, Nguyễn Khinh Họa rất ít khi gọi điện thoại cho anh, trừ phi có việc gấp. Đây cũng là lý do vì sao, ban nãy nghe được điện thoại của cô anh lại kinh ngạc. Nguyễn Khinh Họa "ồ" một tiếng: "Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi ban nãy của em." "Câu hỏi gì?" "Mấy giờ anh tan làm?" Giang Hoài Khiêm nhìn đồng hồ, đã tám giờ rưỡi. Anh trầm ngâm một hồi, "Có lẽ sẽ muộn một chút, có chuyện gì muốn nói với anh sao?" Nguyễn Khinh Họa: "..." "Không có gì." "..." Giang Hoài Khiêm bất lực, nhẹ giọng nói: "Sao còn chưa ăn cơm, Mạnh Dao không ở cùng em sao?" Buổi chiều lúc Nguyễn Khinh Họa từ văn phòng của anh rời đi có nói cô đã có Mạnh Dao chăm sóc, nên Giang Hoài Khiêm cũng yên tâm hơn. Nguyễn Khinh Họa rầu rĩ nói: "Cậu ấy còn có việc." Nghe vậy, Giang Hoài Khiêm lập tức nói: "Để anh gọi người mang cơm đến cho em? Muốn ăn cái gì?" Nguyễn Khinh Họa vừa định nói, bên cạnh đã vang lên giọng của một người đàn ông. "Cô Nguyễn, sao giờ này còn đứng một mình ở đây?" Nguyễn Khinh Họa quay đầu, là bảo vệ của công ty. Cô ngượng ngùng cười cười: "Tôi đang đợi một người." Người bảo vệ chỉ chỉ: "Muốn đợi thì cô vào bên trong mà đợi, ở ngoài đây lạnh lắm." Nguyễn Khinh Họa từ chối: "Không cần đâu. Anh ấy sắp xuống rồi." Vừa trả lời bảo vệ xong, điện thoại liền truyền đến giọng nói: "Em đang ở dưới lầu?" Nguyễn Khinh Họa: "Vâng." Giang Hoài Khiêm nhíu mày, không hỏi nhiều: "Muốn đợi anh ở bãi đậu xe hay chỗ nào?" Nguyễn Khinh Họa nghĩ nghĩ: "Bãi đậu xe đi." – Bãi đậu xe vô cùng yên tĩnh. Nguyễn Khinh Họa trực tiếp đi từ lầu một xuống, thuận lợi không bị cản trở. Cô biết Giang Hoài Khiêm hay đậu xe ở chỗ nào, không khó đã tìm ra. Bãi đậu xe yên lặng nhưng gió rất lớn. Gió gào thét mà thổi qua, khiến người cô run bần bật. Ngay khi Giang Hoài Khiêm đi tới, anh đã thấy Nguyễn Khinh Họa đang cúi đầu nghịch điện thoại di động. Cô dựa vào bên xe, mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu vàng nhạt, khuôn mặt bị chiếc cổ áo che kín hơn phân nửa, trông cực kỳ ngoan ngoãn. Anh nhìn về phía trước, sải bước lại gần. Nghe thấy tiếng bước chân, Nguyễn Khinh Họa ngẩng đầu lên. Hai người im lặng nhìn nhau. Sau một lúc lâu, Nguyễn Khinh Họa lên tiếng trước: "Giang tổng." Giang Hoài Khiêm hoàn hồn, nhìn thấy khuôn mặt của cô đỏ ửng vì gió, thấp giọng hỏi: "Đợi bao lâu rồi?" Nguyễn Khinh Họa nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Em không nhớ nữa." "Xin lỗi." Anh nói: "Anh không để ý đọc tin nhắn." Trước khi đến công ty, Nguyễn Khinh Họa đã gửi hai tin nhắn cho Giang Hoài Khiêm. Nhưng anh vẫn chưa hồi đáp lại. Nguyễn Khinh Họa nhướng mày, chậm rãi nói: "Ồ." Cô nhìn cửa xe mà Giang Hoài Khiêm đã mở giúp mình, đi vào rồi ngồi xuống. Chờ người bên cạnh cũng bước vào, cô mới nói: "Em còn tưởng anh vẫn đang tức giận, không muốn trả lời tin nhắn của em." Giang Hoài Khiêm: "..." Anh dở khóc dở cười, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô: "Không có." Mà dù có tức giận đi chăng nữa, anh cũng sẽ không nhìn thấy tin nhắn của cô mà không trả lời. Nguyễn Khinh Họa nhìn thẳng anh, đôi mắt sáng ngời, "Thật sao?" Trong màn đêm, ánh mắt ấy rực rỡ tựa như dải ngân hà. Giang Hoài Khiêm ánh mắt dần tối sầm lại, thấp thỏm nhìn cô. Anh hơi dừng lại, rồi hỏi: "Có đói bụng không?" "Có chút." "Muốn ăn cái gì?" Nguyễn Khinh Họa nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Em không biết." Giang Hoài Khiêm mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Vậy để anh quyết?" "Được." Trả lời xong, bên trong xe lại yên lặng một lúc. Nguyễn Khinh Họa hồ nghi nhìn anh, "Anh không đi sao?" Giang Hoài Khiêm bật cười, nghiêng người về phía cô. Nguyễn Khinh Họa trong lòng căng thẳng, hô hấp trở nên nhẹ hơn rất nhiều. Lông mi cô khẽ run lên, ngửi được mùi hương của gỗ tuyết tùng, nhàn nhạt, không nồng không gắt mà rất dễ chịu của anh đang đến gần. Giang Hoài Khiêm càng ngày càng tiến gần. Nguyễn Khinh Họa theo bản năng hô hấp gấp gáp hơn, mím môi dưới. Bỗng, bên đai an toàn ở bên bị anh kéo ra. Cô ngơ ngẩn, đập vào mắt chính là hình ảnh Giang Hoài Khiêm đang thắt đai an toàn cho cô. Đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp. Nguyễn Khinh Họa: "..." Cô mím chặt môi, lén liếc sang nhìn anh. "Anh cười cái gì?" Giang Hoài Khiêm nhướng mày, cong môi nói: "Vừa rồi em ——" Anh ra vẻ trầm tư nghĩ nghĩ: "Có phải em cho rằng anh muốn..." Lời nói còn chưa nói xong, Nguyễn Khinh Họa đã nhanh tay lẹ mắt mà giơ tay che miệng anh lại. Tay trái cô đang đè lên môi anh, có thể cảm nhận được cánh môi mềm mại. Nguyễn Khinh Họa sửng sốt, Giang Hoài Khiêm cũng có chút kinh ngạc. Hai người lặng lẽ nhìn nhau, nhất thời quên mất động tác của mình. Cũng không biết qua bao lâu, Nguyễn Khinh Họa mới nhận ra rồi vôi vàng buông tay. Ngay khi cô vừa di chuyển lòng bàn tay, Giang Hoài Khiêm liền thuận thế nắm lấy cổ tay cô. "Anh làm gì vậy?" Nguyễn Khinh Họa hơi xấu hổ. Giang Hoài Khiêm ánh mắt sáng rực nhìn cô, yết hầu chuyển động theo từng lời nói thốt ra, tiếng nói trầm ấm: "Quên không hỏi em, sao đột nhiên lại tới công ty?" Nguyễn Khinh Họa vừa định nói là cô muốn tới thì tới, nhưng lời vừa đến đầu môi, lại thu trở về. Cô im lặng một lát, lẩm bẩm: "Anh nói, muốn đưa em về mà." Giang Hoài Khiêm sửng sốt, hiểu ý cô. Cô đang cho anh một cơ hội. Giang Hoài Khiêm không nói lời nào. Nguyễn Khinh Họa ngẩng lên, "Giang tổng." Giang Hoài Khiêm vẫn không lên tiếng. Nguyễn Khinh Họa lúng túng mà giãy giụa, ủy khuất nói: "Anh có thể buông tay em ra được không?" Cô nhỏ giọng nói: "Vừa rồi không phải em cố ý vậy." Tiếng nói vừa dứt, lòng bàn tay Nguyễn Khinh Họa truyền đến một cảm giác hơi ươn ướt. Cô hoàn toàn ngây người. Nhìn người đàn ông vừa đặt lên tay mình một nụ hôn, khuôn mặt lập tức đỏ bừng. "Anh..." "Anh cái gì?" Giang Hoài Khiêm hôn tay cô, thấp giọng nói: "Muốn nữa sao?" Nguyễn Khinh Họa tức giận nói: "...Quên đi." Nghe được câu trả lời của cô, Giang Hoài Khiêm khẽ cười, thấp giọng nói: "Làm sao bây giờ?" Nguyễn Khinh Họa nhìn anh qua ánh đèn trong bãi đậu xe, không rõ anh đang định làm gì. Môi cô mấp máy, hồi lâu vẫn không nghĩ ra câu trả lời. Giang Hoài Khiêm dường như cũng không hề có ý định đợi câu trả lời của cô, ánh mắt anh ôn nhu: "Anh đã hôn rồi." Nguyễn Khinh Họa: "..." Cô đang thầm nói trong đầu, anh đúng là không biết xấu hổ. Giang Hoài Khiêm quan sát vẻ mặt của cô, giọng nói trầm hơn, mang theo chút mê hoặc: "Nếu em tức giận, anh cho em hôn lại?" "..."