Lời vừa buông xuống, ánh mắt sáng rực của Lục Cảnh Chu nhìn cô chằm chằm.
Mạnh Dao bị cậu nhìn như vậy, có chút mất tự nhiên, "Nhìn tôi như vậy làm gì?"
"Thật ư?" Lục Cảnh Chu hỏi.
Mạnh Dao ngẩn người, ôm lấy hoa nhìn cậu, nói: "Có bao giờ tôi lừa cậu đâu."
Cô cúi đầu ngửi hương thơm của bó hoa trên tay, không nhịn được cười: "Đây là lần đầu tiên tôi nhận được bó hoa lớn như vậy, cảm ơn cậu."
"Chị có thích không." Lục Cảnh Chu không hỏi cô tại sao trước kia chưa từng nhận, cậu chỉ quan tâm cô có thích hay không mà thôi.
"Thích!"
Đôi mắt đen láy của Mạnh Dao sáng ngời, giống như mang theo ánh sáng lấp lánh của những vì sao, bầu trời đêm bỗng trở nên đẹp hơn nhiều so với ngày hôm qua.
Lục Cảnh Chu: "Vậy thì tốt."
Mạnh Dao cười: "Nhưng mà có một chuyện hơi xấu hổ."
"..." Lục Cảnh Chu nhướgn mày, có chút thấp thỏm nhìn cô, "Chuyện gì vậy?"
Cô chỉ chỉ, mỉm cười: "Tôi không thể ôm được bó hoa lớn như vậy lên xe?"
Lục Cảnh Chu: "..." Hình như cũng đúng.
Mạnh Dao cười, "Để tôi đem về nhà trước."
"Được." Lục Cảnh Chu gật đầu.
Cậu không hề giục cô, thấp giọng nói: "Vậy tôi sẽ ở đây đợi chị?"
Hai người đã quen nhau một khoảng thời gian dài, nhưng Lục Cảnh Chu chưa từng đề cập đến chuyện muốn vào nhà Mạnh Dao, mà Mạnh Dao, trước giờ cũng không nhắc đến.
Nghe lời này, Mạnh Dao có chút buồn cười. Cô phát hiện có những lúc Lục Cảnh Chu sẽ được voi đòi tiên, nhưng đối với một số chuyện, cậu lại vô cùng lịch thiệp. Thực ra nếu cậu chỉ cần nói rằng mình muốn vào nhà xem, cô sẽ không từ chối.
Nghĩ đến đây, đôi mắt trong trẻo của cô nhìn Lục Cảnh Chu: "Hửm? Cậu ở đây đợi tôi?"
Cô cố ý nói: "Nhưng bó hoa này nặng quá, hình như tôi ôm không nổi."
Lục Cảnh Chu ngây người, lập tức đón lấy bó hoa: "Vậy tôi đưa nó đến cửa nhà chị?"
"...Được."
Mạnh Dao cười trộm, "Chúng ta đi thôi."
Lục Cảnh Chu bị bó hoa chặn mất một nửa tầm mắt, không bắt được nụ cười kia của cô.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Dao đưa cậu vào tiểu khu. Lục Cảnh Chu nhìn xung quanh, âm thầm ghi nhớ đường vào. Là cố ý để tâm, nhưng cũng không phải. Giống như chỉ cần nhìn một cái, toàn bộ đã có thể khắc sâu vào đáy lòng một cách dễ dàng.
Tầng nhà của Mạnh Dao ở khá cao, trong thang máy không chỉ có hai người. Ánh mắt của những người khác thỉnh thoảng lại lướt qua họ, ý tứ thâm sâu. Mạnh Dao cố nén nụ cười bên môi, nhưng ý cười lại vô cùng rõ ràng trên đôi mắt.
Lục Cảnh Chu không thay đổi sắc mặt, không hề sợ bị người ta nhìn thấy.
Sau khi ra khỏi thang máy, chỉ chỉ: "Đây là chỗ tôi sống."
Lục Cảnh Chu gật đầu, thấp giọng hỏi: "Ở đây có nhiều người thuê nhà hơn sao?"
"Cũng gần như vậy." Mạnh Dao nói: "Hai hộ bên cạnh nhà tôi đều là hai cặp yêu nhau, nhìn rất trẻ, đến đây thuê nhà."
Kiểu chung cư như vậy, bình thường nếu không phải là nhà nghỉ thì cũng được đem đi cho thuê, có rất ít người muốn mua, bởi lẽ hoàn cảnh xung quanh không được tốt lắm, hiệu quả cách âm cũng rất bình thường.
Lục Cảnh Chu khẽ dừng, rũ mắt nhìn cô, "Chỉ có chị độc thân sao?"
"Đúng vậy."
Mạnh Dao cùng vân tay mở khoá cửa, quay mặt nhìn cậu, "Lục Cảnh Chu."
Lục Cảnh Chu nhìn cô.
Mạnh Dao cười cười: "Có muốn vào trong một chút không?"
"...Có được không?"
"Ừ?" Mạnh Dao nghiêng đầu nghĩ ngợi, "Hình như cũng đúng, một cô gái độc thân mời một người con trai độc thân vào phòng mình ở, quả thực không được thích hợp cho lắm."
Lục Cảnh Chu khẽ nghẹn họng, có chút hối hận vì lời vừa rồi của mình.
"Vậy..." Mạnh Dao cố tình dừng lại, "Cậu có muốn chuyển thành chính thức không."
Lục Cảnh Chu sững sờ, choáng váng nhìn cô, "Cái gì?"
"Không nghe rõ ư?"
Bờ mi cô cong cong, đôi mắt có chút giảo hoạt: "Là không nghe rõ hay là không muốn vậy?"
Ánh mắt Lục Cảnh Chu có chút trầm xuống, rũ mi nhìn cô, thấp giọng: "Chị nói xem."
Mạnh Dao còn chưa kịp phản ứng, Lục Cảnh Chu đã vội vã kéo cô vào phòng.
Sau khi đứng vững, Lục Cảnh Chu vẫn đang nắm chặt cổ tay cô.
Mạnh Dao trố mắt ngạc nhiên, sau khi bình tĩnh lại nhìn cậu, "Cậu...có chút vội đấy."
Lục Cảnh Chu trầm ngâm, cúi đầu hỏi: "Chị, bây giờ chị mới phát hiện ra hay sao?"
Cậu đối với cô, trước giờ vẫn luôn ở trong trạng thái vội vã.
Mạnh Dao bị cậu đánh bại, nhìn vào đôi đồng tử đen láy của cậu, đôi môi không tự chủ mà mím lại.
Cũng không biết vì sao, đột nhiên cô cảm thấy căng thẳng.
Đột nhiên Lục Cảnh Chu cất giọng hỏi: "Bây giờ anh là bạn trai của em rồi sao?"
Mạnh Dao lườm cậu, "Anh nói xem."
Lục Cảnh Chu đặt hoa qua một bên, nghiêng người ôm lấy hai má cô, ánh mắt tưoi sáng, còn rực rỡ hơn cả vầng thái dương.
Yết hầu cậu khẽ cuộn, nhỏ giọng nói: "Anh nghĩ là đúng."
Mạnh Dao dương mày, phối hợp với cậu, "Anh nói đúng thì là đúng."
"Vậy nếu như anh làm ra hành động nào đó, liệu em có đá anh ra khỏi cửa không?"
"Hả?" Mạnh Dao có chút căng thẳng, trái tim đập thật nhanh, khẽ liếm môi nói: "Ví dụ như."
Lục Cảnh Chu nhìn đôi môi đỏ mềm mại của cô, bởi vì chuẩn bị đi hẹn hò, Mạnh Dao trang điểm vô cùng xinh đẹp, màu son cũng vô cùng cuốn hút.
Đỏ mọng, kiều diễm.
Lục Cảnh Chu cúi người sát lại gần cô, chiếc mũi cao thẳng của cậu khẽ chạm lên má cô, sau đó chạm lên đầu mũi cô.
Hai đầu mũi chạm chau, hơi thở phả lên gò má, ngưa ngứa. Lục Cảnh Chu chậm chạp không có hành động tiếp theo, khiến Mạnh Dao ngược lại có cảm giác gấp không đợi được.
Mạnh Dao nhìn người ngay trước mặt, cũng không muốn do dự thêm gì, trân trọng giây phút hiện tại, tận hưởng giây phút ấy, còn về những thứ khác, để sau hẵng nói.
Nghĩ đến điều này, Mạnh Dao chủ động ngẩng đầu, khẽ chạm môi lên môi Lục Cảnh Chu.
Người Lục Cảnh Chu bỗng trở nên cứng đờ, hoàn hoàn không ngờ được cô sẽ chủ động như vậy.
Nhất thời cậu không chút phản ứng.
Mạnh Dao chạm vào môi cậu hôn một chút, cũng không dám mạnh mẽ hơn.
Rất nhanh sau đó, cô rời khỏi.
"Bị doạ rồi?"
Cô vươn tay ra nhẹ xoa đôi tai đã ửng đỏ của cậu, trêu chọc: "Lục Cảnh Chu, cùng với một chị gái yêu đương, sẽ là kiểu yêu đương như vậy, anh có bằng lòng không?"
Lục Cảnh Chu không mở lời, cậu cúi đầu ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô.
Thực ra Lục Cảnh Chu không biết cách hôn, đây có lẽ là lần đầu tiên cậu hôn ai đó, cũng là lần đầu tiên đối phương chủ động hôn cậu.
Ban đầu, cậu chỉ cẩn thận tỉ mỉ thâm nhập, khẽ ngậm lấy môi Mạnh Dao, không dám làm loạn.
Nhưng Mạnh Dao cứ vậy bị cậu làm cho không được thoải mái lắm, khẽ mở miệng, kéo áo cậu, ánh mắt long lanh nhìn: "Có phải anh không biết hôn hay không?"
Lục Cảnh Chu: "..."
Mạnh Dao bật cười, đồng tử phát sáng: "Để chị dạy anh."
Lời vừa dứt, Mạnh Dao lại nói: "Mở miệng."
"..."
Mạnh Dao không phải là một người thầy tốt, kỳ thực cô cũng không biết hôn lắm, nhưng so với cậu sinh viên non nớt là Lục Cảnh Chu thì vẫn tốt hơn một chút.
Tuy nhiên, Lục Cảnh Chu lại là một học sinh giỏi.
Chỉ mới dạy chưa đến hai phút, cậu đã học được rồi, hơn nữa còn học một biết mười.
Cậu nắm lấy bàn tay Mạnh Dao, dùng lưỡi cạy mở hàm răng.
Ngay sau đó, cậu đem tất cả những gì Mạnh Dao vừa dạy áp dụng lên người cô, cuốn lấy đầu lưỡi cô cùng triền miên.
Đương nhiên cũng có vài lần, răng cậu không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi cô. Mạnh Dao bị đau, Lục Cảnh Chu thấy vậy bèn hơi buông ra, sau đó lại tiếp tục sát lại gần, mút lấy bờ môi cô.
Mùi hương trên người cậu rất dễ ngửi, giống như con người cậu vậy, vô cùng mát lạnh, giống như mùi hương bạc hà.
Không nồng, không hề khiến người bên cạnh nhức mũi.
Hai người đứng ở cửa hôn nhau không biết bao lâu, cùng nhau đáp trả, không ai chịu thua.
Hô hấp dần dần trở nên nặng nề hơn, bên trong căn phòng chung cư nhỏ, chỉ nghe thấy hơi thở của hai người.
Bọn họ trầm luân trong nụ hôn này, trầm luân trong thế giới thuộc về riêng họ.
–
Ánh nắng mặt trời bên ngoài chiếu vào, vô cùng chói mắt.
Mạnh Dao nhìn chằm chằm người phía trước một hồi lâu, đột nhiên nhắm mắt lại.
Cô vừa nhắm mắt, Lục Cảnh Chu hôn càng thuần thục hơn, càng được một tấc, tiến một thước.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Không biết đã qua bao lâu, Lục Cảnh Chu mới không nỡ buông môi cô ra. Môi cô đã bị hôn đến đỏ ửng. Màu son cũng đã trôi hết, mà thay vào đó là màu da môi đỏ hồng, kiều diễm ướt át, như đang đợi người ta đến hái.
Lục Cảnh Chu thấy vậy, càng động lòng hơn.
Mạnh Dao mở mắt theo bản năng, hai người yên lặng nhìn nhau. Lúc này ở trong đồng tử của bọn họ, chỉ có bóng hình của đối phương. Lục Cảnh Chu giương tay ra, khẽ vuốt ve gò má cô.
Giọng cậu khàn khàn, rũ mắt nhìn cô nói: "Mạnh Dao."
Trái tim Mạnh Dao đập mạnh, có một loại cảm giác tê dại truyền khắp người.
Giọng điệu này của Lục Cảnh Chu...cũng quá gợi cảm rồi. Gợi cảm đến độ Mạnh Dao muốn hôn cậu thêm một lần nữa.
Mạnh Dao thuộc phái hành động, một khi nghĩ đến là sẽ làm.
Cô nghĩ vậy, theo bản năng nhón chân hôn lên đôi môi Lục Cảnh Chu, vừa hôn, vừa mơ hồ nói: "Ngồi xuống hôn."
–
Hai người tìm một chiếc ghế ngồi xuống.
Mạnh Dao đột nhiên bị Lục Cảnh Chu ôm lấy, ngồi lên người cậu.
Rõ ràng hai người vừa mới xác định quan hệ, nhưng cảm giác lập tức đã bỏ qua giai đoạn ngượng ngùng, trực tiếp rơi vào tình yêu cuồng nhiệt.
Một giây một phút, đều không muốn tách rời.
Qua một hồi thật lâu, đến khi môi đã tê dại, hai người mới dừng lại.
Mạnh Dao vùi đầu vào vai Lục Cảnh Chu, còn Lục Cảnh Chu cũng đang dán mặt bên tai cô, hơi thở nặng nề.
Khi mới bắt đầu, Mạnh Dao cũng có chút ngượng ngùng. Ngượng rồi ngượng, cô đột nhiên không nhịn được mà bật cười.
Lục Cảnh Chu không hiểu gì cả đặt tay lên bàn tay cô, có chút câu nệ, "Cười gì vậy?"
"...Không có gì."
Mạnh Dao ngẩng đầu nhìn cậu, chọc chọc má đối phương, "Năng lực học tập của anh không tồi."
Lục Cảnh Chu khẽ ngẩn người, nâng mi nói, "Anh sẽ coi như đây là một lời khen ngợi."
"Vốn là đang khen ngợi anh mà." Mạnh Dao khẽ liếm môi, gò mà ửng đỏ, "Còn học một biết mười nữa chứ."
Lục Cảnh Chu: "..."
Trong giây phút hai người nhìn nhau, Lục Cảnh Chu đột nhiên hỏi: "Anh như vậy...Có phải có chút quá đáng hay không?"
"Sao vậy?"
Lục Cảnh Chu khẽ yên lặng, nói: "Người khác yêu đương, hình như không có nhanh như vậy."
"Cũng đúng."
Mạnh Dao nói: "Nhưng bạn cùng phòng của anh đều là cùng bạn học cùng tuổi yêu đương."
Lục Cảnh Chu nghẹn họng.
Mạnh Dao còn rất kiêu ngạo nói: "Cùng chị đây yêu đương tất nhiên không giống rồi, anh đừng để bị em doạ sợ là được."
Lục Cảnh Chu nghe vậy, hiếu kì hỏi: "Em sao lại dọa đến anh được?"
Mạnh Dao dương mày, "Anh đoán xem?"
Cô nhìn lên nhìn xuống đánh giá cậu: "Kiểu 'tiểu thịt tươi' trẻ trung như anh, chị đây bắt được rồi sẽ không buông ra, hiểu không?"
"..." Lục Cảnh Chu lặng yên một hồi, sau đó kéo eo cô lại gần mình hơn, nắm tay cô đặt lên người mình, giọng điệu đầy mê hoặc: "Như vậy sao?"
Mạnh Dao ý thức được mình đang đụng phải cái gì, ngón tay phát bỏng.
Cô không khỏi tránh mắt đi, "Anh còn có cơ bụng?"
"...Có một chút."
"Cố ý tập à?"
"Không phải." Lục Cảnh Chu nói: "Mỗi tuần đều chạy bộ đánh bóng."
Bởi vì người cậu hơi gầy, lại thường xuyên tập luyện, cơ bụng rất dễ hiện ra.
Nghe vậy, thực ra Mạnh Dao có chút 'thèm thuồng'. Nhưng cô lại sợ sẽ doạ đến Lục Cảnh Chu, quyến định đẩy lùi kế hoạch.
Tương lai còn dài. Cô cũng không vội chút thời gian này.
Hai người yên lặng ôm nhau một lúc, hơi thở cũng bình tĩnh trở lại, đè dục vọng trong lòng xuống.
Ngày đầu tiên yêu đương, hôn nhau gần một tiếng đồng hồ, như vậy đã là đủ rồi. Không thể quá độ được.
Một hồi lâu, Mạnh Dao mới ngồi dậy, nhìn Lục Cảnh Chu, "Giờ này chúng ta có thể trực tiếp đi ăn trưa được rồi."
"Ừm." Lục Cảnh Chu nhìn cô, "Vậy bây giờ chúng ta đi luôn chứ?"
Mạnh Dao trầm mặc, liếc cậu, "Em đi trang điểm lại đã."
Lục Cảnh Chu nhìn cô, nhìn thấy môi cô đã bị mình hôn đến đỏ ửng, hơn nữa còn hơi sưng lên.
Lúc này mới cảm thấy có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Được."
–
Trang điểm lại xong, hai người cùng ra ngoài.
Lúc này, hai người cùng nằm tay nhau, thậm chí có lúc lại đắm chìm nhìn đối phương.
Vừa nhìn đã biết được mối quan hệ của hai người. Bởi lẽ, tình yêu trong đáy mắt không thể giấu diếm được.
Sau khi ăn trưa, Lục Cảnh Chu đưa Mạnh Dao ra ngoài sưởi nắng.
Ánh mặt trời ấm áp ngày đông, khiến con người ta cảm thấy thật thoải mái.
Nhân tiện Mạnh Dao đưa cậu cùng đi mua chút đồ, ngày mai cô về nhà rồi, nên muốn mua chút quà cho bố mẹ Mạnh.
Vốn dĩ Lục Cảnh Chu muốn thanh toán, nhưng lại bị Mạnh Dao từ chối.
Đây vẫn chưa phải là lúc.
Cô cười trêu chọc Lục Cảnh Chu, "Đợi anh tốt nghiệp rồi, em đưa anh về nhà thì mua."
Lời này, là Mạnh Dao tiện miệng nói ra.
Nhưng nghe vậy Lục Cảnh Chu lại vô cùng nghiêm túc, gật đầu nói: "Còn hơn một năm nữa thôi, sẽ rất nhanh."
Mạnh Dao giật mình, không nhịn được bật cười: "Ừm, rất nhanh."
Cô nhìn Lục Cảnh Chu, ôn nhu nói: "Em vô cùng chờ mong ngày anh tốt nghiệp."
Lục Cảnh Chu khẽ gãi lòng bàn tay của cô, đồng ý.
Vô hình hai người cùng đưa ra một lời ước hẹn.
Mua đồ đạc xong, hai người lại đi dạo phố.
Đến tối, Mạnh Dao không muốn ăn ở ngoài, Lục Cảnh Chu cũng muốn cùng cô ở nhà để dính lấy nhau.
Hai người có cùng suy nghĩ, sau đó về nhà.
Chỉ là sau khi về nhà, hai người đều không quan tâm đến việc nấu cơm.
Một lần nữa lại dính vào nhau, một phút cũng không muốn tách rời.
Náo loạn một hồi lâu, Lục Cảnh Chu mới hỏi cô muốn ăn gì.
Cuối cùng, Mạnh Dao bảo cậu đặt một nồi lẩu về nhà. Hai người cùng nhau ở nhà ăn lẩu, tuy rằng không khí không được như ở nhà hàng, nhưng cũng không khác biệt lắm.
Khi Lục Cảnh Chu sắp phải rời đi, còn dính lấy cô không muốn rời.
Cuối cùng của cuối cùng, Mạnh Dao cảm thấy bản thân vẫn nên làm người, nếu để Lục Cảnh Chu ở lại đây, sợ rằng cô sẽ không nhịn được mà ăn sinh viên đại học mất.
Suy nghĩ cho đối phương, tạm thời phân cách một chút sẽ tốt hơn.
–
Sau khi chính thức yêu đương với Lục Cảnh Chu, Mạnh Dao phát hiện cậu còn chín chắn hơn cả so với suy nghĩ của mình. Mặc dù thỉnh thoảng cũng có chút hành động suy nghĩ trẻ con, nhưng trong một số việc, lại vô cùng trưởng thành.
Mạnh Dao hoài nghi, chỉ khi ở bên cạnh cô cậu mới bộc lộ tính khí trẻ con kia.
Dịp tết này, Mạnh Dao vô cùng vui vẻ, cũng vô cùng hạnh phúc.
Đêm giao thừa, lúc hơn mười một giờ cô nhận được điện thoại của Lục Cảnh Chu, sau đó nhanh chóng thay quần áo rồi rón rén chạy ra ngoài.
Lục Cảnh Chu đưa cô lên một đỉnh núi, cùng ngắm nhìn vẻ đẹp của Nam Thành.
Tết năm nay, cô không còn cô đơn một mình nữa, bên cạnh cô, đã có thêm một người.
Khi trở về, Lục Cảnh Chu ở trong xe ôm cô hôn một hồi lâu. Nếu như không phải vì thời gian và địa điểm không cho phép, thực sự Mạnh Dao cũng không muốn về nhà.
Chớp mắt, kì nghỉ đã kết thúc.
Mạnh Dao bắt đầu phải đi làm lại, quay về căn nhà nhỏ của mình.
Mà Lục Cảnh Chu, cũng vô cùng dính người mà đến đây.
Mạnh Dao rất thích bạn trai dính người như vậy. Trước đây cô không hề ngờ rằng bản thân mình khi yêu đương lại có thể ngọt ngấy như vậy
–
Ngày đầu tiên đi làm, vào thời gian ăn trưa, khi Mạnh Dao vừa gửi tin nhắn cho Lục Cảnh Chu, đồng nghiệp sát lại gần, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cô.
Mạnh Dao ngẩn người, theo bản năng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Đồng nghiệp nhìn cô, thấp giọng hỏi: "Có phải cậu đang yêu đương rồi không?"
"...?"
Cô ngạc nhiên, cũng không phủ nhận: "Rõ ràng như vậy sao?"
Ánh mắt của người đồng nghiệp lập tức sáng lên, 'Wow' một tiếng: "Thật đấy à, là ai đã cướp mất Mạnh đại mỹ nữ của chúng ta rồi?"
"Một soái ca." Mạnh Dao cười, "Sao lại nhìn ra được vậy?"
Đồng nghiệp 'hừ' một tiếng, không chút do dự: "Trong buổi sáng nay không biết cậu đã cười ngốc bao nhiêu lần rồi, như vậy có ai không nhìn ra được chứ."
Đồng nghiệp cảm khái: "Quá lộ liễu rồi, hơn nữa cậu lúc lúc lại nhìn điện thoại, vừa nhìn đã biết đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, đang đợi tin nhắn của đối phương."
"..."
Mạnh Dao cạn lời, ngạc nhiên bởi cô ấy có thể đoán chuẩn đến vậy.
Cô cười cười, thừa nhận: "Không nhịn được."
Đồng nghiệp không biết nói gì, nhìn cô nói: "Thật đúng ngạc nhiên, nụ cười này của cậu, vô cùng hạnh phúc đấy."
Cô ấy tò mò, "Soái ca đẹp trai đến mức độ nào vậy?"
"Rất đẹp trai, rất đẹp trai." Mạnh Dao khiến đối phương càng tò mò hơn: "Mọi mặt đều tốt vô cùng."
Đồng nghiệp: "Ồ, phương diện kia cũng rất mạnh mẽ sao?"
Chủ đề nói chuyện của người trưởng thành, thường sẽ luôn có chút sắc màu, huống hồ là những người có đặc thù công việc như bọn họ.
Yêu đương hẹn hò, có đến chín mười chủ đề, nhưng đều không thoát được chủ đề này.
Mạnh Dao nghẹn họng: "Cái này sao."
Ánh mắt cô chợt loé, nhìn đồng nghiệp: "Không nói cho cậu biết."
Thực ra cô cũng chưa từng trải qua loại chuyện này, nhất thời cũng không biết ra sao.
Tuy nhiên nhìn Lục Cảnh Chu có vẻ không tồi.
Đồng nghiệp lườm cô một cái, đồng thời giọng điệu có chút chua: "Khi nào tôi mới có thể tìm được một soái ca để yêu đương đây."
Mạnh Dao lắc đầu: "Sẽ nhanh thôi, duyên đến ắt sẽ có."
"Cũng đúng."
Hai người luyên thuyên một hồi, sau khi về lại văn phòng Mạnh Dao nhìn thấy tin nhắn của Nguyễn Khinh Hoạ gửi đến, hẹn cô cùng đi ăn.
Từ đầu năm mới đến giờ hai người chưa có gặp mặt nhau, bây giờ muốn tụ tập một chút.
Nguyễn Khinh Hoạ: [Có thích hợp đem sinh viên đại học đến gặp bọn tớ không?]
Mạnh Dao: [...Tớ sợ các cậu doạ đến anh ấy.]
Nguyễn Khinh Hoạ: [Nhìn tớ có vẻ doạ người đến vậy sao?]
Mạnh Dao cười: [Để tớ hỏi anh ấy xem, chủ yếu là hào quang của Giang tổng quá mức mạnh mẽ rồi.]
Nguyễn Khinh Hoạ: [Được.]
Mạnh Dao suy tư một hồi, sau đó gửi cho Lục Cảnh Chu một tin nhắn.
Mạnh Dao: [Tối nay anh có rảnh không?]
Lục Cảnh Chu: [Có.]
Mạnh Dao: [Anh có nhớ trước đây em có nói với anh rằng em có một người bạn rất thân hay không, là người anh thấy khi lần đầu tiên chúng ta ở quán bar ấy.]
Lục Cảnh Chu: [Anh có chút ấn tượng.]
Mạnh Dao: [Anh có ấn tượng hay không không quan trọng, cậu ấy nói muốn hẹn chúng ta cùng ăn cơm? Anh có muốn đi không? Còn có bạn trai của cậu ấy nữa.]
Lục Cảnh Chu: [Được.]
Thực ra việc đi gặp bạn bè của đối phương, cảm giác tốc độ phát triển có chút nhanh.
Nhưng Mạnh Dao và Lục Cảnh Chu đều không cảm thấy vậy.
Hai người rất thích tốc độ phát triển trong tình cảm hiện tại, vốn dĩ cũng đã ở bên nhau rồi, chẳng có gì phải giấu người khác cả.
–
Vừa bước ra khỏi chung cư, Mạnh Dao đã nhìn thấy một người đang đợi mình ở phía xa xa.
Lục Cảnh Chu lái xe đến.
Mạnh Dao đột nhiên bật cười, rảo bước đến, "Anh đến bao lâu rồi?"
"Cũng không lâu."
Lục Cảnh Chu rũ mắt nhìn câu: "Ngày đầu tiên đi làm lại sao rồi."
"Có chút không quen." Mạnh Dao cùng cậu lên xe, tiện miệng nói: "Tuy nhiên cũng không có việc gì, nên rảnh rang cả ngày."
Lục Cảnh Chu cũng bật cười.
Sau khi lên xe, Mạnh Dao quay đầu nhìn cậu: "Anh có căng thẳng không?"
Cũng không biết là do hôm nay cùng cô đi gặp Nguyễn Khinh Hoạ hay vì lý do nào khác, hôm nay Lục Cảnh Chu mặc một chiếc áo khoác lớn máu xám, rất có khí chất, nhưng nhìn cũng rất lạnh lùng.
Có một chút, không giống 'em trai' nữa rồi.
Lục Cảnh Chu: "Có một chút."
Mạnh Dao cười: "Bọn họ đều rất tốt, không cần phải lo lắng."
Cô chớp chớp mắt, nhìn Lục Cảnh Chu nói: "Bạn thân của em vô cùng tò mò về anh."
Lục Cảnh Chu: "Là người lần trước cùng chơi game sao?"
"Đúng vậy."
Hai người trò chuyện vui vẻ, dần dần, Lục Cảnh Chu cũng không còn căng thẳng nữa rồi. Thực ra đi gặp bạn của Mạnh Dao, cậu không có gì quá lo lắng, nhưng vẫn có một chút.
Nói thế nào đây, Lục Cảnh Chu vẫn còn đang đi học, nhưng Mạnh Dao và bạn cô đều đã bước chân vào xã hội rồi, nhất định ưu tú, thành thục hơn cậu.
Cậu sợ rằng bạn thân của Mạnh Dao có cái nhìn không tốt về mình.
Trước đây, Lục Cảnh Chu chưa từng suy nghĩ đến những việc này, mặc dù cậu không phải là con cưng của trời, nhưng hoàn cảnh gia đình rất tốt, bố mẹ ân ái. Từ nhỏ đến lớn, hoàn cảnh trưởng thành không phải là tốt nhất, nhưng cũng không hề tệ.
Tóm lại, cậu là người có năng lực và tài hoa, bản lĩnh tự tin cũng không thiếu.
Nhưng chỉ cần liên quan đến Mạnh Dao, sẽ không khỏi căng thẳng.
Mạnh Dao nhìn phản ứng của người bên cạnh, khoé môi cong lên.
Cô có thể cảm nhận được cảm xúc của Lục Cảnh Chu, nhưng loại căng thẳng này, vẫn nằm trong tầm kiểm soát của anh.
Quả nhiên sau đó khi gặp Nguyễn Khinh Hoạ và Giang Hoài Khiêm, cậu thể hiện rất tốt.
Trước đó Mạnh Dao còn lo lắng cậu và Giang Hoài Khiêm không có chủ đề chung, nào ngờ hai người lại nói chuyện rất hợp. Những chủ đề mà Giang Hoài Khiêm nhắc đến, Lục Cảnh Chu đều có thể tiếp chuyện được, mà Lục Cảnh Chu có chút căng thẳng, Giang Hoài khiêm cũng biết.
Hai người này, vốn không quen biết, nhưng giờ lại rất hợp nhịp.
Nguyễn Khinh Hoạ và Mạnh Dao nhìn mắt nhau, ngầm nhắn tin.
Nguyễn Khinh Hoạ: [Sinh viên đại học thực sự không tồi, cảm giác lại đẹp trai hơn một chút.]
Mạnh Dao: [Chút nữa Giang tổng nhìn thấy lại ăn giấm đấy.]
Nguyễn Khinh Hoại: [...Vậy tớ thu hồi tin nhắn lại đây, sinh viên đại học thực sự không tồi, cảm giác cậu ấy còn rất uyên bác.]
Mạnh Dao: [Hình như anh ấy chính là...trạng nguyên kì thi đại học khoá ấy.]
Nguyễn Khinh Hoạ: [Cậu thực sự có được bảo bối rồi, cậu ấy còn không hề ấu trĩ.]
Mạnh Dao: [Đúng vậy, vô cùng đáng yêu.]
Nguyễn Khinh Hoạ tò mò: [Cậu ấy là chó con, hay là sói con vậy.]
Mạnh Dao: [Đều phải.]
Lục Cảnh Chu ở bên cô, lúc thì ngây thơ như 'cún con', lúc lại mạnh mẽ như 'sói con'.
Thỉnh thoảng ngoan ngoãn, nhưng có những lúc lại vô cùng bá đạo. Nhưng dù cho như thế nào, đều vô cùng đáng yêu.
Nguyễn Khinh Hoạ: [Ôi trời, em trai được đấy.]
Mạnh Dao: [Đừng có ngưỡng mộ tớ, Giang tổng cũng không tồi.]
Hai người nói chuyện tựa như chốn không người, Lục Cảnh Chu vô tình nhìn thấy, khẽ nhướng mày.
Bữa cơm này, cả bốn người đều vô cùng vui vẻ.
Giang Hoài Khiêm còn nói hai người có thể liên lạc nhiều hơn, mặc dù bây giờ cậu mới chỉ là sinh viên đại học, nhưng có rất nhiều ý tưởng, là một nhân tài đáng để bồi dưỡng.
Lời này, là sau này Nguyễn Khinh Hoạ nói cho Mạnh Dao nghe.
Trên đường trở về, Mạnh Dao quay sang nhìn người bên cạnh: "Cảm giác như thế nào vậy anh?"
Lục Cảnh Chu suy nghĩ: "Bạn của em và bạn trai cô ấy đều rất tốt."
Mạnh Dao giương mày, đắc ý nói: "Đương nhiên rồi."
Bạn thân của cô sao có thể tệ được chứ.
Lục Cảnh Chu bật cười.
Cậu khẽ im lặng, rũ mắt nhìn cô: "Đợi sau khi khai giảng, em có thời gian rảnh không, cùng đi ăn một bữa với bạn cùng phòng anh? Bọn họ đều muốn gặp em."
"...Được chứ."
Mạnh Dao cười: "Không có vấn đề gì."
"Ừm."
Lục Cảnh Chu nhìn cô đáp một tiếng, chuyển sang chủ đề khác: "Cái gì là 'chó con' vậy?"
Nụ cười trên gương mặt Mạnh Dao bỗng cứng đờ, còn chưa kịp trả lời, Lục Cảnh Chu lại tiếp tục hỏi: "Còn 'sói con' là gì nữa vậy?"
Mạnh Dao: "..."