Chương 32: Đường về

Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim

Phong Nam Bắc 29-11-2024 09:08:18

Tô Bách tiến vào bên trong cửa hàng, dùng năm mươi tệ tìm ông chủ thuê một căn phòng. Nhà trọ ở đây rõ ràng không nghiêm ngặt gì mấy, đến đăng ký giấy tờ cũng chẳng cần, đưa xong tiền cọc là có thể vào ở ngay. Sau khi vào phòng, Tô Bạch ngồi trên giường. "Vốn dĩ còn lại 722 tệ, cho mèo ăn xong, tiêu mất 1 tệ." Hắn đếm tiền trên tay, thầm thở dài trong lòng. Bây giờ tiền còn quá ít, hắn hận không thể biến một tệ thành hai tệ mà tiêu. Trước khi đến còn hơn 4000 tệ, bây giờ chỉ còn thừa mỗi 721 tệ. 721 tệ này, đến cả tiền để hắn ăn trong một tháng cũng không đủ. Nhưng Tô Bạch cũng không tiếc mà đưa 3000 tệ cho ông bà Chu Oánh Oánh. Ba nghìn tệ kia có thể nói là vô cùng đáng giá, đổi lấy một cái mạng của hắn cùng với nhược điểm chết người của Bành Niệm Từ, kỹ xảo parkour và năng lực dự đoán đường cong cấp thấp. Đây là thứ mà rất nhiều người có tiền cũng không đổi lấy được. Nghĩ đến đây, Tô Bạch cũng nhớ đến chuyện khác. Bây giờ hắn còn chưa biết rõ kỹ năng dự đoán đường cong cấp thấp kia rốt cuộc là thứ gì. "Dự đoán đường cong cấp thấp, chẳng lẽ là dự đoán đáp án môn Toán à?" Nghĩ đến đây, chân mày của hắn hơi cau lại. Tiếp đến, hắn mở điện thoại ra, tìm một đề thi môn Toán trên mạng. Tìm được một lúc, một việc khiến Tô Bạch cảm thấy tiếc nuối đã xảy ra. Dự đoán đường cong cấp thấp này chẳng có chút tác dụng gì với việc giải đề Toán. "Dự đoán đường cong cấp thấp này rốt cuộc là cái gì chứ?" Tô Bạch đặt di động sang một bên, trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái. Hắn hồi tưởng lại giới thiệu về dự đoán đường cong cấp thấp lần nữa. "Dự đoán đường cong cấp thấp: Một loại năng lực kỳ lạ, có hiệu quả dự đoán trước một ít con đường trong tương lai. Nhưng bởi vì đây là kỹ năng sơ cấp nên khả năng dự đoán vô cùng có hạn." "Có hiệu quả dự đoán được vài con đường trong tương lai..." Tô Bạch thầm suy tư. Đề thi đều tự có đáp án riêng của nó, vậy thì không thể nói là tương lai gì cả. Vậy, đường cong này rốt cuộc là có thể dùng làm gì? "Tấn công sao?" Điều đầu tiên Tô Bạch nghĩ đến trong lòng chính là cái này. Tấn công ấy à, cũng có đường cong, hoặc là hình cung, hoặc là đường thẳng. Có lẽ, sau này trong lúc hắn đánh nhau với đối thủ thì có thể dự đoán được hướng tấn công tiếp theo của đối phương. Nghĩ đến đây, trái tim Tô Bạch liền nhảy lên thình thịch. Nếu như mọi chuyện thật sự giống như mình nghĩ, vậy thì tác dụng của loại năng lực này trong trận chiến chẳng khác gì như hổ thêm cánh. Sau này có đánh nhau, hắn có thể đoán trước tiên cơ, tấn công bất ngờ, có thể nói là thần kỹ trong chiến đấu. Chẳng qua chỉ ngay sau đó, Tô Bạch đã bình tĩnh trở lại. Bây giờ hắn còn chưa thử, làm sao biết đây là thật hay giả chứ? Mà nghĩ đến chuyện thử, Tô Bạch lại càng thêm khổ não. Bây giờ quanh hắn chẳng có ai, muốn thử thì rất khó. "Thôi bỏ đi, không nghĩ đến chuyện này nữa." Hắn ghi nhớ chuyện này vào lòng trước, rồi rửa mặt, tắt đèn, chuẩn bị đi ngủ. Nhưng vào lúc Tô Bạch nằm lên giường chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên trong lòng cảm thấy có cảm giác gì đó kỳ quái, giống như là bị thứ gì đó theo dõi. Hắn ngồi dậy, nhìn quanh, cau mày. Căn phòng này thuộc loại rẻ nhất, bày trí trong phòng chỉ liếc mắt là có thể thấy hết rất rõ ràng. Thậm chí chỗ này đến cả cái cửa sổ cũng chẳng có. Theo lý mà nói, ở nơi này không thể nào có người theo dõi hắn mới đúng. Tô Bạch quét mắt nhìn một vòng, chân mày càng cau chặt lại. Mặc dù bây giờ hắn không nhìn thấy có thứ gì đang rình rập mình, nhưng hắn lại cảm thấy cảm giác của mình nhất định không sai. Bởi vì bản thân hắn có thuộc tính cơ bản cảm giác +1, cảm giác với một vài thứ vô cùng nhạy. Đây là thiên phú của hắn. Sau đó, Tô Bạch đứng bật dậy, tìm kiếm vòng quanh căn phòng. Hắn tìm kiếm một lượt từ ngăn tủ, gầm giường, từng nơi một, không tìm thấy. Đợi đến lúc tìm đến chỗ bàn. Tay Tô Bạch khựng lại. Hắn dời một chiếc hộp giấy sang bên cạnh, lộ ra một cái ổ điện. Cái ổ điện này vô cùng khó phát hiện, nằm ngay bên dưới ti vi, lại có thêm cái hộp giấy che mất, nếu như không nhìn kỹ thì hoàn toàn không thể nào phát hiện. Nhưng hộp giấy vừa rồi lại trùng hợp chừa lại một khe hở cho cái ổ điện kia, khiến vị trí ổ điện vừa khớp đối diện với giường. "Đúng là có cái gì này." Tô Bạch nhìn vào bên trong ổ điện, có thứ gì đó lóe lên ánh đỏ, chân mày hắn hơi cau lại. Ở bên trong ổ điện là một cái camera. Tô Bạch quan sát ổ điện này, dừng lại một chút rồi sau đó vươn tay ra, bất ngờ vặn một cái, ổ điện bị vặn rơi xuống. Ngay sau ổ điện bị rơi ra là một chiếc camera bị lộ nguyên hình. Bên trong camera có nối dây, đang phát ra ánh sáng đỏ. Sau đó, Tô Bạch giật chiếc camera đó xuống, xem xét kỹ lưỡng, phát hiện thứ đồ này có thẻ nhớ, có lẽ cứ qua một khoảng thời gian là sẽ có người đến lấy. Trước đó hắn có hỏi ông chủ, trong nhà trọ này không có mạng không dây nên chắc hẳn cũng không có internet. Hắn trông thấy camera này là biết đại khái có chuyện gì rồi. Trước đây hắn từng nhìn thấy trên báo có một số người thường cài camera quay lén trong khách sạn, sau đó lấy video quay lén này đem lên mạng bán lấy tiền. Có lẽ, chiếc camera trước mắt đây dùng để phục vụ cho mục đích đó. Chỉ là Tô Bạch có nghĩ kiểu gì cũng không ngờ là chính mình thế mà cũng dính phải loại chuyện thế này. Nếu không có điểm thuộc tính cảm giác, chắc là hắn đã bị quay lén mà không hay biết. Tô Bạch ngẫm nghĩ, gỡ cây búa nhổ đinh từ bên đùi xuống, đập nát camera và thẻ nhớ đi. Sau khi làm xong xuôi, hắn nhìn vào ổ điện lộ dây điện trần trụi, lâm vào trầm tư. Sau đó, khóe miệng Tô Bạch hơi cong lên. Hắn cầm lấy búa nhổ đinh, chậm rãi tiến đến gần ổ điện. Không bao lâu sau, ổ điện đã được lắp lại cẩn thận. Chẳng qua, lần này ổ điện là một cái ổ điện thật sự, mà dây điện trần lộ ra còn khá nhiều. Nếu có ai tới tháo ổ điện, nhắm mắt vươn tay vào trong là có thể phải chịu xui xẻo. Tô Bạch làm xong xuôi mấy chuyện này là lên giường nằm, yên tâm ngủ thiếp đi. Ngày mai hắn còn phải quay về thành phố Tây Giang. Với số tiền hiện giờ của hắn, dù có ở lại cái nhà trọ bé xíu này cũng chẳng được bao lâu. Nghèo, cản trở chuyến đi của hắn. Lần này, hắn không phải phí khoản tiền vô nghĩa nào. Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Bạch thức dậy, tùy tiện ăn một bữa sáng ở gần đó rồi vào bến xe mua vé. Bây giờ hắn nhẹ nhàng thoải mái hơn lúc đến nhiều, ba lô quần áo đã vứt đi, thậm chí cả sạc pin cũng vứt nốt. Cũng có nghĩa là hắn không nghịch điện thoại mấy, nếu không bây giờ điện thoại đã chẳng còn pin. Sau khi vào bến xe, Tô Bạch mua vé xe quay về thành phố Tây Giang. 8:30 xuất phát, 12:30 đến nơi. Tô Bạch xem thời gian, phát hiện ra bây giờ vẫn còn sớm, cũng mới có bảy giờ rưỡi, còn hơn một tiếng đồng hồ nữa. Sau đó, hắn ngồi trong phòng chờ bến xe chờ xe. Cũng vào chính lúc này, có một người hấp dẫn sự chú ý của hắn. Đó là một người trông nhỏ hơn hắn một chút, thoạt nhìn dáng vẻ cũng chỉ cỡ mười lăm mười sáu tuổi. Người này mặc một chiếc áo phông cũ kỹ, trên áo còn rách lỗ chỗ, quần cũng là loại quần vải bình thường, trên quần còn dính bụi bẩn, dáng vẻ rất là quê mùa. Nhưng thứ khiến Tô Bạch càng chú ý đến chính là giày của đối phương. Giày mà đối phương mang là một đôi giày thể thao, chỉ là lớp sơn trắng trên đôi giày thể thao này đã bong tróc kha khá, thậm chí còn rách một lỗ, có thể nhìn thấy bàn chân. Nói thật, hồi Tô Bạch ở trong thôn Xuyên Trạch trước đây cũng chưa từng nhìn thấy ai ăn mặc te tua như vậy.