Chương 42: Nhận biết vật liệu

Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim

Phong Nam Bắc 29-11-2024 09:17:46

Sau khi mua đồ ăn sáng Tô Bạch đầu tiên mua sách học thêm trong hiệu sách, sau đó lên xe trở về khu Thiên Lôi. Khi đến đây hắn thấy cửa hàng bán quan tài mở cửa từ sớm. Trong cửa hàng quan tài Thu Diệp đang dọn dẹp vệ sinh. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn Tô Bạch thật sự cảm thấy mình cần phải dạy Thu Diệp một vài điều nếu không sẽ hơi phí thời gian khi đối phương chỉ ở đây dọn dẹp. "Ông chủ ngươi đến rồi à?" Thu Diệp dừng lại ngay lập tức khi thấy Tô Bạch đang đi tới. Tô Bạch gật đầu nhìn thoáng qua cửa hàng sau đó cười nói: "Ngươi đến rất sớm." Cửa hàng đã được dọn dẹp sạch sẽ hoàn toàn, cửa hàng này không mất hai tiếng là không thể dọn sạch được. Vì vậy Thu Diệp chắc là thức dậy vào khoảng sáu giờ. "Ta cũng không có việc gì để làm nên ta đến sớm hơn." Thu Diệp lắc đầu nói. "Được rồi hôm nay ta sẽ dạy ngươi cách nhận biết gỗ và cách xử lý gỗ để ngươi ở đây đỡ phải không có việc gì làm." Tô Bạch gật đầu đặt sách học thêm trong tay sang một bên, đi theo hướng nhà kho. Thu Diệp thấy thế ngay lập tức đi theo. Nhà kho nằm ở sân sau của cửa hàng quan tài và được bọc bằng gỗ và bao vải đi mưa ba màu. Gỗ bên trong đều được lột vỏ xử lý và xếp chồng lên nhau, từng lớp rõ ràng, có khe hở trống bên trong. Đi vào bên trong nhà kho sẽ có một làn gió nhẹ xuyên qua. Nhà kho ở đây do cha của Tô Bạch xây dựng, vải che mưa được xếp thành ba lớp, có tác dụng che mưa rất tốt và giữ cho kho hàng bên trong luôn khô ráo. Ở đây cũng rất thoáng mát, có những khe trống giữa gỗ để giữ cho nơi này khô ráo. "Đây là gỗ thông, loại gỗ thường được sử dụng phổ biến..." "Đây là gỗ cây bách và cũng giống như gỗ thông nó cũng là một loại gỗ được sử dụng phổ biến. Ngươi có thể cảm nhận chất liệu và hương vị của loại gỗ này. Trong số các loại gỗ, có một loại tên là nhai bách, vì chất liệu nó áp vào tay, mùi thơm, nên được con người dùng để tạo ra các loại trang sức vòng tay, loại cây bách này có mùi hương đặc biệt..." "Đây là gỗ sam..." "..." Tô Bạch ở trong kho hàng miêu tả chất liệu gỗ của các cây gỗ đã quen thuộc như lòng bàn tay hắn. Ở đây hầu hết là gỗ thông, gỗ bách. Vì quan tài sử dụng chất liệu gỗ này nhiều hơn. Đối với các loại gỗ trắc đỏ, gỗ tử đàn, hắc đàn còn lại chúng đều là các loại gỗ có kích thước tương đối nhỏ. Loại gỗ này tương đối đắt tiền, ít người có đủ khả năng sử dụng để làm quan tài, thường được dùng để làm bình đựng tro cốt. Đương nhiên cũng có một số loại gỗ vụn mà Tô Bạch dùng để nhóm lửa nhưng đều là vật liệu nhỏ. Chỉ được sử dụng để làm hạt châu. Cái này do cha của Tô Bạch mua để chơi. Vật liệu này không thể được sử dụng để làm bình đựng tro cốt. Bởi lẽ loại chất liệu này kỳ dị hơn những gỗ ngà voi, gỗ mắt hổ, bồ đề nghìn mắt... Chất liệu này có vẻ đẹp nhưng không được trang trọng. Còn đối với gỗ huyết rồng thì chưa kể loại gỗ này có hàm lượng tinh dầu rất cao nếu làm không tốt thì tro cốt sẽ bị đốt lần nữa. Nhìn những vật liệu gỗ mới lạ này Tô Bạch dừng lại. Hắn đã lâu không làm phật châu, một là do cửa hàng quan tài bán phật châu không chạy, hai là hàm lượng kỹ thuật chế tác hạt châu rất thấp, hắn cũng không muốn làm. Tuy nhiên đống gỗ này ở đây hơi lãng phí. Nghĩ vậy Tô Bạch chỉ vào đống gỗ đã được sắp xếp gọn gàng rồi nhìn Thu Diệp: "Trước tiên hãy xác định tất cả những vật liệu này và sắp xếp chúng thành các loại khác nhau, sau đó ta sẽ dạy cho ngươi cách làm hạt châu." "Vâng thưa ông chủ." Thu Diệp đáp. Tô Bạch gật gù, làm chuỗi hạt chủ yếu để luyện cho người ta khả năng cắt, mài và đánh bóng gỗ. Đây là một bài thích hợp vời cho những người mới bắt đầu. "Ục ục..." Lúc này bụng Thu Diệp đột nhiên vang lên. Nghe thấy thế Tô Bạch hơi nhướng mày hỏi: "Sáng nay ngươi chưa ăn cơm à?" "Chưa." Thu Diệp xấu hổ nói. Thấy hắn nói vậy, Tô Bạch lắc đầu nói: "Hôm nay ngươi không cần làm, ngươi đi ăn cơm đi, nhân tiện mua một ít đồ dùng hàng ngày." "Ông chủ." Thu Diệp trở nên lo lắng khi nghe những lời này, muốn nói điều gì đó. Tuy nhiên Tô Bạch xua tay nói: "Ngươi còn không ăn sáng, nhu yếu phẩm hàng ngày cũng không mua. Làm sao ta có thể tin tưởng giao cho ngươi làm việc? Mau đi đi. Tiền lương vẫn tính. Sau này đừng làm như vậy nữa." Nghe hắn nói thế nói Thu Diệp mở miệng sau đó thở dài, bước ra khỏi cửa hàng quan tài. Về phần Tô Bạch ở trong cửa hàng quan tài, mở sách học thêm, cầm giấy bút lên bắt đầu học bổ túc. Bây giờ hắn đã có năng khiếu về toán học và vật lý, đương nhiên muốn tận dụng giá trị của nó, không để nó lãng phí mất. Tài năng dù có tốt đến đâu mà không sử dụng thì thật uổng phí. "Cộc cộc cộc..." Nhưng không bao lâu cửa hàng quan tài liền bị gõ vang. Tô Bạch nhìn lại chỉ thấy Triệu Minh San đang đứng ở cửa. Lúc này Triệu Minh San đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng bình thường và quần jean, trông vẫn rất mộc mạc như trước, có cảm giác như em gái hàng xóm cạnh nhà. Ngoại hình nàng trông rất xinh, khuôn mặt trắng ngần, đôi mắt trong veo, cho dù không trang điểm người ta đều sẽ kìm lòng không đặng mà nhìn mãi. "Ngươi đã đến rồi." Tô Bạch mỉm cười khi nhìn thấy Triệu Minh San. "Ừ." Triệu Minh San gật đầu, tay đang cầm bài thi không hiểu vì sao lại đột nhiên siết chặt một chút. "Vào đi. Ta sẽ rót cho ngươi một cốc nước." Tô Bạch đứng dậy chào hỏi Triệu Minh San sau đó đi tới máy nước bên cạnh, rót nước ra. Triệu Minh San thấy vậy bước vào. Chỉ là khi nhìn Tô Bạch ánh mắt của nàng có chút do dự. Không biết vì sao nàng cảm thấy Tô Bạch hình như có chút thay đổi. Nhưng sự thay đổi ở đâu nàng không thể biết được. Tô Bạch cầm cốc nước dùng một lần quay người lại bắt gặp ánh mắt của Triệu Minh San. Nhìn thấy ánh mắt của Triệu Minh San, hắn hiểu rằng chính là do ngoại hình của mình đã khiến đối phương chú ý. Đây quả thực cũng là một vấn đề. Giống như những sức mạnh trước đây của hắn, các thuộc tính như sự nhanh nhẹn, trí nhớ... sẽ làm cho cơ thể có những thay đổi, nhưng những thay đổi này rất nhỏ. Ngoại trừ bản thân hắn khó ai có thể nhận ra sự khác biệt. Nhưng ngoại hình +1 thì khác, điểm thuộc tính này thể hiện trực tiếp trên khuôn mặt. "Sao vậy?" Nghĩ đến đây Tô Bạch nhìn chằm chằm Triệu Minh San, cười hỏi. Ánh mắt của hắn nhìn Triệu Minh San thẳng thắn thành khẩn. Nhất thời Triệu Minh San không dám nhìn thẳng, trong lòng như có con nai nhỏ chạy loạn, sắc mặt đỏ bừng ngay cả lỗ tai cũng có chút đỏ lên. "Không... không có gì..." Nàng cúi đầu lúng ta lúng túng nói. Nhìn thấy dáng vẻ Triệu Minh San như vậy trong lòng Tô Bạch nở nụ cười. Nhìn thẳng vào đối phương như thế này quả nhiên chính xác, Triệu Minh San trời sinh tính thẹn thùng, hắn nhìn thẳng đối phương như vậy, nhất định đối phương sẽ không bao giờ dám nhìn thẳng vào mình. Bằng cách này nàng sẽ không quá chú ý đến những thay đổi về ngoại hình của mình. Tuy nhiên Tô Bạch cũng biết rằng nếu cứ tiếp tục như vậy thì cũng không được, khi ở trường rất có thể hắn sẽ bị các học sinh khác phát hiện điều bất thường. Hắn cần phải phơi nắng cho đen da càng sớm càng tốt.