Chương 33: Đừng để một người vì mọi người phải chết trong nghịch cảnh

Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim

Phong Nam Bắc 29-11-2024 09:09:15

Khi nhìn vào mắt của đối phương, Tô Bạch giật cả mình. Ánh mắt của đối phương vô cùng sạch sẽ, giống như đã từng được duyên hoa tẩy rửa. Hình ảnh này khiến hắn nhớ đến con trai của Chu Oánh Oánh - cậu bé gầy trơ cả xương trước đó. Hai người rất giống nhau. Tô Bạch dừng lại một chốc rồi cũng rời mắt, tiếp tục nằm trên ghế, không hành động gì nữa. Mặc dù đối phương trông rất khổ sở nhưng chẳng liên quan gì đến hắn cả. Hắn cũng không định giúp đỡ đối phương. Dù sao trên người mình cũng chỉ còn có hơn sáu trăm tệ, mình có thể sống được đã không quá tệ rồi, làm sao giúp đỡ được người khác? Thiếu niên kia nhìn thấy Tô Bạch dời mắt đi, ánh mắt của cậu ta trở nên ảm đạm đi đôi chút, tiếp tục ngồi xổm ở phía bên đó. "Tên này sao vẫn còn ở đây?" Cũng chính là lúc này, bên cạnh Tô Bạch vang lên tiếng phàn nàn. Tô Bạch nghe vậy thì nhìn sang liền thấy là một người phụ nữ lớn tuổi cũng đang nhìn vào cậu thiếu niên kia, trong ánh mắt tràn đầy vẻ chán ghét. "Hắn làm sao cơ?" Hắn không tránh được tò mò dò hỏi. Nghe thấy hắn hỏi thăm, người phụ nữ lớn tuổi kia hơi giật mình, sau đó duỗi ngón tay chỉ về phía cậu thiếu niên ở đằng trước, hỏi: "Ngươi nói hắn à?" Tô Bạch gật đầu. Thấy hắn gật đầu, người phụ nữ lớn tuổi cũng nổi lên hứng thú tám chuyện, tiện nói: "Nói ra thì người này thật đúng là ngu, hôm qua nhặt được hơn một vạn tệ của người khác mà còn trả lại. Kết quả thì hay rồi, người ta nói trong đó có hai vạn tệ, đòi hắn nôn ra một vạn nữa. Còn lục soát trên người hắn một lượt." "Cuối cùng, sự tình ồn ào lên tới đồn cảnh sát, dưới sự trợ giúp của cảnh sát, cái cậu thiên tài này mới thoát thân được. Tôi nói mà, loại người trẻ tuổi này chưa từng bị xã hội vùi dập, chuyện thế kia mà cũng có thể làm, không sợ bị người ta lừa chết." "Xã hội bây giờ, kiểu người như hắn tuyệt đối chẳng được tích sự gì." Nói xong câu cuối cùng, giọng nói của bà ta tràn đầy vẻ tự đắc. Rõ ràng nếu như là bà ta nhặt được tiền thì chắc chắn bà ta sẽ không trả lại tiền cho người mất. Người bên cạnh nghe thấy cũng bắt đầu bàn tán, rất nhiều người trong số họ đều là người địa phương có biết đôi chút về chuyện ngày hôm qua. Tô Bạch nghe vậy thì im lặng không đáp. Tiếp đến, hắn nghĩ nghĩ rồi đứng dậy, bước về phía cậu thiếu niên trong ánh mắt kinh ngạc của đám người kia. "Ngươi đang gặp phải khó khăn gì sao?" Khi đi đến bên cạnh cậu thiếu niên, Tô Bạch hỏi cậu ta. Cậu thiếu niên nghe vậy, hơi ngơ ngác một chút rồi sau đó do dự trả lời: "Vâng." "Vậy khó khăn chuyện gì?" Tô Bạch dò hỏi. Nghe thấy hắn nói vậy, cậu thiếu niên dường như định nói gì, nhưng sau đó lại lắc đầu trả lời: "Ngươi không cần phải để tâm, ta sẽ tự chăm sóc tốt cho mình." "Cha mẹ ngươi đâu?" Tô Bạch nghe vậy thì chân mày hơi cau lại, sau đó tiếp tục hỏi. Nghe Tô Bạch hỏi, cậu thiếu niên mím môi, rồi không nói gì nữa. Nhưng vào đúng lúc này, có một ông nông dân ở bên cạnh hắn không nhịn được mở miệng nói: "Ta biết thằng nhóc này, là người của thôn Tường Thiên. Mẹ nó chết sớm, cha nó lại là tên cờ bạc, ngày ngày đánh đập nó..." Nói xong câu cuối, ông nông dân thở dài một hơi. Tô Bạch nghe vậy thì quay sang nhìn trên người cậu thiếu niên, phát hiện ra trên người đối phương cũng có vài chỗ khác thường. Trên làn da để lộ bên ngoài của cậu bé này có vài vết máu bầm, thậm chí trên đầu trên mặt cũng có. Nhìn thấy như thế, chân mày của hắn cau chặt lại. Vết thương thế này không giống như bị đánh qua lớp quần áo mà như thể cởi sạch quần áo ra mà đánh. Đây mà là dạy dỗ ư? Hắn khó mà tưởng tượng được có cái kiểu dạy dỗ nào lại ngược đãi thân thể con trai mình thế này. Cha mẹ hắn đều đối xử với hắn vô cùng tốt, trong việc dạy dỗ ưu tiên dùng lý lẽ, hoàn toàn không phải chịu đánh. Lúc này, Tô Bạch cảm thấy người cha của cậu thiếu niên này khi ngược đãi con trai mình có vẻ như đã sinh ra cảm giác thỏa mãn biến thái gì đó mà hoàn toàn không phải là dạy dỗ uốn nắn thật sự. "Cha hắn có biết hắn bỏ đi không?" Tô Bạch dừng lại một chút rồi nhìn về phía ông nông dân bên cạnh, hỏi. Ông nông dân nghe thế thì gật đầu nói: "Đương nhiên rồi, thằng nhóc này vì bị gã ta đánh đuổi đi đấy, nói là không muốn nuôi một đứa ăn không ngồi rồi." "Nếu ngươi có thể thì dẫn nó đi đi, tránh để nó chết đói." Tô Bạch nghĩ nghĩ, nhìn về phía cậu thiếu niên, nói: "Ta có thể cho ngươi công việc, ngươi có đồng ý làm không?" Hắn cũng đâu phải là một người tùy ý cho đi lòng tốt. Dù sao từ khi hắn biết đến sự tồn tại của người sống lại liền biết đến sự nguy hiểm của thế giới này. Trong một thế giới nguy hiểm như thế, tùy tiện ban phát lòng tốt chính là tự tìm đường chết. Nhưng Tô Bạch lại không muốn để một người hăng hái làm việc nghĩa như vậy lại cứ thế chết đói đầu đường. Nghe thấy Tô Bạch hỏi, trong ánh mắt của cậu thiếu niên lóe lên chút cảm xúc, lặng lẽ đáp: "Nếu như có thể, ta không cần tiền lương, cho ta chỗ ăn ở là được." Tô Bạch gật đầu, lấy điện thoại của mình ra, mở khóa rồi sau đó đưa cho cậu thiếu niên: "Gọi điện thoại cho cha ngươi đi." Chuyện này vẫn nên nói với cha của đối phương một chút, nếu không rất dễ chuốc lấy phiền phức. Cậu thiếu niên gật đầu, cầm lấy điện thoại di động, nhấn gọi một cú điện thoại. Âm thanh tút tút vang lên hai tiếng, người ở đầu dây bên kia đã nhận cuộc gọi. "Alo!" Giọng nói ở đầu dây bên kia có vẻ khá tức giận, dường như còn chưa tỉnh ngủ. "Ta muốn rời khỏi huyện Lâm Xuân." Cậu thiếu niên nói. Giọng nói ở đầu dây kia dừng lại, sau đó là giọng nói tức giận truyền tới: "Cút cút cút, cái thứ vô ơn như ngươi đi rồi, ta đỡ phí tiền phí của vì ngươi." Nói xong, hắn ta thẳng tay cúp điện thoại. "Hắn đồng ý rồi." Cậu thiếu niên nhìn về phía Tô Bạch, nói. Tô Bạch nhìn vào hắn, trong lòng thầm kinh ngạc, phản ứng của cậu thiếu niên này với cha hắn vô cùng bình tĩnh. Dường như đã tập mãi thành quen với những chuyện thế này. Sau đó, cậu thiếu niên đưa điện thoại cho Tô Bạch. Tô Bạch nhận lấy điện thoại, hỏi: "Ngươi tên là gì?" "Thu Diệp." Cậu thiếu niên đáp. "Họ Thu?" Đây là lần đầu tiên Tô Bạch nghe thấy họ này. Cùng với đó, hắn cũng cảm thấy cái tên này có hơi bỡn cợt. Nào có ai lấy tên cho con trai mình là Thu Diệp? Mặc dù cái tên Thu Diệp nghe hay nhưng không bao lâu sẽ hóa thành bùn đất, so ra còn kém hơn cái tên Lưu Nhị Cẩu của con trai Chu Oánh Oánh. Dù sao đặt cái tên Lưu Nhị Cẩu này là vì vợ chồng Lưu Lão Căn cảm thấy con trai sẽ chết sớm, lấy cái tên Nhị Cẩu cũng vì hy vọng Lưu Nhị Cẩu dễ nuôi hơn chút. "Ta cho tiền ngươi, ngươi đi mua vé, ta dẫn ngươi đến thành phố Tây Giang." Tô Bạch gật đầu, lấy năm mươi tệ từ trong túi ra, nói với Thu Diệp. Bây giờ hắn còn đang đi học, trong tiệm quan tài còn thiếu một người trông coi, để Thu Diệp qua đó cũng được. Kiểu người thấy việc nghĩa hăng hái làm thế này, hắn vẫn tin tưởng được. "Đúng rồi, ta có thể dẫn ngươi tới nhưng có lẽ ta sẽ không phát được bao nhiêu tiền lương cho ngươi." Tô Bạch nhìn Thu Diệp, nói. "Nuôi cơm là được rồi." Thu Diệp hơi buông lỏng, trên mặt xuất hiện nụ cười. "Ta vẫn sẽ phát tiền lương cho ngươi, việc này ngươi không cần lo lắng." Tô Bạch nói, mặc dù chính hắn chỉ có hơn sáu trăm tệ, nhưng có như thế hắn cũng sẽ không vắt ép sức lao động của người khác. Bây giờ hắn còn có một cửa hàng và một căn nhà. Cùng lắm thì bán căn nhà đó đi là được. Mặc dù là có hơi không nỡ nhưng chuyện ăn đã sắp không lo nổi, nhà đó để lại cũng chẳng ích gì. Tô Bạch tin rằng nếu như cha mẹ hắn vẫn còn sống nhất định cũng sẽ ủng hộ hắn.