Ô tô đang chạy trên đường, Tô Bạch ngồi ở trên xe suy nghĩ về sự việc.
Hiện giờ tiền của hắn đã không còn nhiều lắm, nếu còn muốn tiếp tục sống, thì nhất định phải có tiền.
Mà đối với Tô Bạch mà nói, cách có tiền nhanh nhất không gì ngoài bán nhà ở và cửa hàng.
Hiện giờ hắn cần gấp rất nhiều tiền.
Ví dụ như là đến thuê phòng ở gần Bệnh viện Đệ Nhất Thành phố Tây Giang, quan sát tên hung thủ giết người kia, việc này cũng cần tiền.
Hiện giờ hắn còn khoảng 600 tệ, muốn làm việc này căn bản là không có khả năng.
Nghĩ đến đây, Tô Bạch nhìn về phía thiếu niên ngủ say bên cạnh.
Thật ra, để cho Thu Diệp đi theo hắn, cũng là hắn có nghĩ sâu tính kỹ.
Hiện giờ hắn còn đang đi học, một vài chuyện cũng không tiện làm.
Như cửa hàng quan tài, hiện giờ từ thứ hai đến thứ sáu hắn đều không ra khỏi cửa.
Mà nếu như có Thu Diệp, từ thứ hai đến thứ sáu cũng có thể nhận nhiều đơn hàng thêm một chút, cũng có thể kiếm nhiều thêm một ít tiền.
Suy nghĩ một lát, Tô Bạch cũng dựa lưng vào trên ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Qua bốn giờ sau, vào lúc một giờ chiều, ô tô chạy vào bến xe khách Thành phố Tây Giang.
Tô Bạch dẫn Thu Diệp xuống xe, nhìn về phía Thu Diệp nói: "Đi thôi, ta dẫn ngươi đi ăn thứ gì đó."
Nói xong, hắn dẫn theo Thu Diệp tìm được một con đường có rất nhiều cửa hàng thức ăn nhanh.
Sau khi đến, Tô Bạch tìm một tiệm bán cơm giò heo mua hai phần cơm giò heo.
Là bữa ăn đầu tiên cho Thu Diệp, hắn cũng không muốn khiến cho quá kém.
Lúc này đã là hơn một giờ chiều, trong tiệm cũng không có khách, Tô Bạch dẫn theo Thu Diệp tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống.
"Lão Hồ, năm màu ngươi mua chưa?" Cũng chính vào lúc Tô Bạch ngồi xuống, một âm thanh xuất hiện ở trong cửa hàng.
Tô Bạch nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên đi vào, tìm ông chủ cửa hàng hỏi.
"Chưa, ta còn chưa đi phân tích xu hướng con số." Ông chủ cười nói.
"Vậy ngươi nhanh lên, con số ngươi dự đoán chính xác hơn so với ta, ta còn chuẩn bị mua mấy cái theo ngươi." Người đàn ông trung niên cười nói một tiếng, ngồi vào cái bàn bên cạnh Tô Bạch, nói tiếp: "Ta còn chưa ăn cơm trưa, ngươi giúp ta làm một phần cơm giò heo đi."
"Được." Ông chủ cửa hàng lên tiếng.
Tô Bạch nghe bọn họ nói chuyện, mày hơi nhướng lên, cũng không biết là hắn quá nhạy cảm hay là thế nào, lúc hắn nghe được người đàn ông trung niên nói dự đoán, trong lòng giống như là bắt được cái gì đó.
"Dự đoán... dự đoán..." Trong lòng hắn cẩn thận cân nhắc hai chữ này, trong lòng dường như hơi cảm giác có điều hiểu ra.
"Dự đoán đường cong, có thể đoán trước đường biểu đồ thống kê tuyến tính hay không?" Ánh mắt Tô Bạch hơi hơi sáng lên.
Sau đó hắn lấy điện thoại di động ra, chạm mở bài thi toán học hắn tìm lúc trước.
Tiếp theo, hắn điền đáp án mấy câu trắc nghiệm trước, hơn nữa làm một cái hình vẽ biểu đồ thống kê tuyến tính trên ghi chú của điện thoại.
Sau khi làm xong biểu đồ, Tô Bạch nhìn mô hình, trong lòng hắn đột nhiên cảm giác đường cong trên mô hình đang di động.
"B, C, C, B, A, D." Hắn cảm nhận vị trí nơi đường cong, ghi nhớ đáp án dự đoán, tiếp theo mở di động, tìm kiếm đáp án hắn không biết kia.
Sau đó, một việc làm cho Tô Bạch kinh ngạc vui mừng đã xảy ra.
Đáp án đúng là B, C, C, B, A, D.
"Sau này nếu là đề trắc nghiệm ta đều có thể tròn điểm sao?" Trong đầu Tô Bạch đột nhiên toát ra một cái ý tưởng,
Nhưng lập tức hắn đã quăng ý tưởng này ra sau đầu, nếu dùng năng lực này trở thành đạo cụ dối trá, chính là mắc phải ngu xuẩn.
Bởi vì cho dù gian dối để có được thành tích tốt, kiến thức cũng sẽ không vào đầu hắn, ngược lại sẽ làm cho hắn sinh ra tính ỷ lại.
Nhưng mà không dùng cái này gian dối trong thi cử, cũng không đại biểu cho không thể dùng để làm việc khác.
Nghĩ đến đây, Tô Bạch nhìn về phía người đàn ông trung niên bên cạnh: "Chú này, các ngươi nói năm màu gì đó là cái gì vậy? Còn có thể dự đoán à?"
Người đàn ông trung niên nghe được lời nói của hắn, nhìn lại đây, nhìn thấy hai thiếu niên.
Lại lắc đầu cười nói: "Ta nói là xổ số, hai đứa nhỏ lông chưa mọc dài các ngươi vẫn là không nên chơi."
Nghe được lời hắn nói, Tô Bạch cũng cười cười, nói: "Chính là có hứng thú, giáo viên của ta nói đọc vạn quyển sách không bằng đi nghìn dặm đường, hiểu biết thêm nhiều một chút cũng là chuyện tốt."
Nghe được lời hắn nói, người đàn ông trung niên cũng nổi lên hứng thú nói chuyện: "Giáo viên kia của ngươi nói cũng đúng, cứ luôn lo sợ mọi việc như sợ hổ cũng không được. Ta đây nói với ngươi một chút, năm màu này, tổng cộng chia làm bảy số, trước năm gọi là năm màu, lựa chọn ở con số trước từ một đến ba mươi sáu..."
Người đàn ông trung niên vừa nói Tô Bạch vừa nghe.
Đại khái cũng hiểu được quy tắc trong đó, đây là một loại xổ số, mỗi cuộc là năm đồng, phần thưởng hạng một, lúc giải thưởng thấp hơn một triệu, tổng tiền thưởng là 75% tiền thưởng bậc cao hiện tại gộp với tiền thưởng tích lũy trong giải thưởng.
Giải nhì là 25% tiền thưởng bậc cao hiện tại, phần thưởng hạng ba là 3000 tệ.
Còn về phần thưởng hạng tư là 250 tệ, hạng năm là 10 tệ.
Tiền thưởng cụ thể giải thưởng bậc cao vân vân, Tô Bạch cũng nghe không hiểu, chỉ biết giải nhất là giải nhì được thưởng rất nhiều tiền.
"Vậy chú nói dự đoán là có ý gì?" Hắn nghĩ nghĩ, tiếp tục hỏi.
Hắn quan tâm nhất cũng chính là cái này, nếu hắn có thể đoán trước con số năm màu, có lẽ sẽ không cần nghĩ đến chuyện bán nhà.
Nghe được lời của hắn, người đàn ông trung niên cũng nổi lên hứng thú nói chuyện, cười nói: "Cái này để ta nói với ngươi, từng con số trong năm màu này, trong cửa hàng xổ số đều sẽ có biểu đồ xu hướng, rất nhiều dân lão màu chúng ta đều là xem biểu đồ xu hướng để mua xổ số, mua xổ số như vậy vô cùng dễ dàng trúng."
Nói đến đây, hắn cười thần bí: "Ông chủ cửa hàng này và ta chính là tay giỏi trong đó."
Sau đó, hắn đúng là khoác loác hắn và ông chủ này dự đoán chính xác thế nào.
Tô Bạch nghe lời hắn nói, cười gật đầu, nhưng trong lòng đương nhiên sẽ không tin việc này.
Dự đoán chính xác như vậy thì ông chủ này cũng không cần phải mở cửa hàng này.
Trước đó hắn nhìn qua, màn hình di động của ông chủ cửa hàng này cũng nứt rồi, trong khe hở đều là bụi bặm.
Muốn nói ông chủ này kiếm được tiền từ xổ số, hắn không tin.
Hơn nữa trước kia Tô Bạch từng nghe cha mình nói qua, mấy thức giống như đánh bạc này, đều không kiếm được tiền, chỉ có thua tiền.
Dân cờ bạc, lúc bọn họ kiếm được tiền, chưa từng có người nào thu tay lại.
Chỉ có mất đi không còn một đồng nào, mới có thể tạm thời thu tay lại.
Nếu không phải Tô Bạch có năng lực dự đoán đường cong, thứ này, ngay cả hứng thú tìm hiểu hắn cũng không có.
"Cơm giò heo của các ngươi." Cũng vào lúc hai người trò chuyện, ông chủ cửa hàng bưng cơm lên.
Hai người cũng ngừng nói chuyện.
"Ông chủ, loại đánh bạc này vẫn là không nên tham gia vào thì tốt hơn." Cũng chính vào lúc này, Thu Diệp bên cạnh đột nhiên nhỏ giọng nói chuyện.
Nghe được lời hắn nói, Tô Bạch ngẩn ra, sau đó nghĩ tới.
Cha của Thu Diệp chính là một con ma cờ bạc, đối với đánh bạc trong lòng hắn có mâu thuẫn nhất định.
"Yên tâm đi, ta có chừng mực." Tô Bạch cười cười, dùng chiếc đũa chỉ vào cơm giò heo trước mặt nói: "Ăn cơm trước đi."
Nhìn thấy Tô Bạch bình tĩnh tươi cười, trái tim Thu Diệp vẫn treo cao cũng thả xuống.
Hắn thật đúng là sợ ông chủ mình vừa mới đi theo cũng đánh bạc giống như cha của mình.
Nhưng mà nhìn thấy ông chủ của mình bình tĩnh tươi cười như vậy, hắn đã hiểu rõ, ông chủ của mình làm việc khẳng định có chừng mực.
Việc này không cần hắn lo lắng.
Mà Tô Bạch càng thêm yên tâm đối với người thiếu niên này.
Nếu đổi lại là một vài người khôn khéo, cũng không trực tiếp khuyên ông chủ của mình như vậy.
Từ phương diện này mà xem, nhân phẩm của người thiếu niên này vẫn thật là không tệ.