Chương 46: Anh trai em gái

Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim

Phong Nam Bắc 29-11-2024 09:21:21

"Minh San!" Tựa hồ đứa trẻ còn muốn nói điều gì, nhưng vào chính lúc này, một thanh âm từ đằng xa truyền tới. Đứa trẻ nghe được thanh âm này, nhìn sang bên đó, bên trong mắt tràn đầy u ám. Tiếp đó, hắn nhìn về phía Triệu Minh San, ngữ khí vội vàng nói: "Chị ơi, Ngươi nhanh đưa ta đi tìm mẹ ta đi, nếu không mẹ ta sẽ không tìm thấy ta mất." Giọng nói hắn buồn bã, giống như tiếng khóc của chim đỗ quyên, khiến trong lòng người dâng lên cảm giác đồng tình. Nghe thấy hắn nói như vậy, Triệu Minh San muốn nói cái gì, nàng cũng nghe được giọng nói của anh trai mình. Cũng vào lúc này, sắc mặt đứa trẻ đột nhiên biến đổi, thở dài nói: "Chị ơi, ngươi không muốn đưa ta đi tìm mẹ thì thôi vậy, ta tự mình đi tìm." Nói đến đây, hắn xoay người rời đi, đi được nửa đường, lại quay đầu thấp giọng nói: "Chị, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau." Sau đó hắn nhanh chóng chạy ra xa, biến mất không thấy gì nữa. Thanh âm sau cùng của đứa trẻ cực kỳ trầm thấp, giống như thanh âm của một người đàn ông trung niên, trong lòng Triệu Minh San không hiểu có chút lạnh lẽo, cảm giác giống như bị thứ gì đó nhìn cằm chằm. Không bao lâu sau khi đứa trẻ biến mất, Triệu Không Thanh chạy tới từ đằng xa. "Minh San!" Hắn nhìn thấy Triệu Minh San, lập tức thả lỏng. Triệu Minh San nhìn thấy anh trai của mình, sự uất ức trước đó lại dâng lên trong lòng, trong mắt lấp lánh nước mắt. Nhìn bộ dáng của nàng, Triệu Không Thanh nhẹ nhàng hít một tiếng, ngồi xổm xuống trước mặt của nàng: "Minh San, ngươi còn hận ta sao?" Triệu Minh San méo miệng, nước mắt trong mắt im ắng lắng xuống. "Nhưng lần này anh trai thật sự có chuyện quan trọng phải giải quyết, đây là chuyện mà ta đã theo đuổi cả đời." Triệu Không Thanh thấp giọng nói. Nghe được hắn nói như vậy, Triệu Minh San quay đầu, nhìn về phía hắn: "Cho nên, ngươi chuẩn bị bỏ rơi ta sao?" "Không hề, ngươi là em gái của ta, là người thân duy nhất, thậm chí ta còn nguyện ý bảo vệ ngươi bằng cả sinh mạng này." Triệu Không Thanh lắc đầu, sau đó dừng một chút, thanh âm khẩn thiết nói: "Nhưng chuyện này thực sự rất quan trọng đối với ta, nếu như ta không đi, cả đời này cũng không thể sống được yên ổn." "Vậy ngươi nói nhiều như vậy làm cái gì!" Nước mắt trong mắt Triệu Minh San từ từ lăn xuống, phẫn nộ gào thét nói: "Ngươi như này còn không phải là muốn vứt bỏ ta sao? Lúc đầu chính là bởi vì ngươi, dẫn đến bố mẹ, còn có ông bà đều chết trên tay của hung đồ, hiện tại ngươi còn muốn bỏ rơi ta sao?" Trong mắt của nàng, tràn đầy tơ máu, bên trong đó, không biết là giận, hay là oán. Nghe được lời nói của em gái mình, trong mắt Triệu Không Thanh hiển hiện biểu cảm thống khổ, bắp thịt cả người căng cứng, ngón tay có chút run rẩy. Sự thật cũng chính là như thế, nếu như lúc đầu không phải là hắn theo đuổi chân tướng mà theo đuổi chặt chẽ một người sống lại, người nhà hắn cũng sẽ không gặp phải sự trả thù. Hắn vĩnh viễn không thể quên được đêm đó. Tên hung đồ đó, ở trước mặt của hắn, giết chết từng người nhà của hắn ngay trước mặt hắn, đồng thời nói cho người trong nhà, tất cả điều này là do hắn gây ra. Nghĩ đến cái này, Triệu Không Thanh sờ về lên vết sẹo trên mặt mình, nhớ lời nói của tên hung đồ vào hôm đó. "Ngươi biết vì sao ta vẫn để em gái ngươi sống không? Bởi vì ta muốn ngươi tiếp tục sống." "Ha ha, thống khổ hiện tại, chỉ là bắt đầu... ta muốn ngươi nhìn thấy em gái ngươi căm hận ngươi, haha..." "Nhớ kỹ, mười năm sau, ta sẽ đến giết em gái ngươi, ngươi hãy đợi đấy... ta nhất định sẽ giết em gái ngươi, hiện tại nàng còn sống, kỳ thực không có gì khác so với chết cả, bởi vì nàng nhất định sẽ chết..." "Ngươi muốn nàng chết như nào? Nhảy lầu, hay muốn bị xe đâm? Hoặc là giống như mẹ của ngươi... Ha ha ha..." Nghĩ đến ác ma kia nói nhỏ, Triệu Không Thanh trong lòng không nhịn được bắt đầu sợ hãi, hắn không thể để em gái mình chết. Hắn nhất định phải tìm thấy tên hung đồ đó, trước khi tên đó ra tay, giết chết tên hung đồ đó!!! Cho dù, nỗ lực bằng cả sinh mạng hắn, cũng sẽ không tiếc! ! ! "Thật có lỗi, Minh San... Chuyện kia, ta nhất định phải đi làm." Triệu Không Thanh hít một hơi thật sâu, nhìn vào con mắt Triệu Minh San, lộ ra nụ cười nói: "Ngươi có thể tha thứ cho anh trai sao?" "Anh, cha mẹ, ông bà chết ta không trách ngươi. Ngươi đừng rời bỏ ta có được hay không..." Triệu Minh San nghẹn ngào, năn nỉ nói: "Về sau ta cũng không náo loạn với ngươi nữa." Triệu Không Thanh cũng không trả lời nàng, vừa cười vừa nói: "Anh trai thuê một căn phòng cạnh nhà Tô Bạch, không phải ngươi thích hắn sao? Đồ dùng ta đã mua sắm đầy đủ cho ngươi rồi. Ten ten tèn... Đây chính là chìa khóa!" Vừa nói, hắn vừa lấy ra chìa khóa đồ chơi bằng nhung ra. Triệu Minh San ngơ ngác nhìn chăm chú Triệu Không Thanh, nước mắt bên trong mắt không ngừng chảy xuống. "Tên Tô Bạch này, ta đã quan sát một đoạn thời gian rất dài, hắn là một nam sinh rất tốt. Dù cho sau khi bố mẹ hắn qua đời, hắn vẫn có thể vượt qua, tuyệt đối có thể là một người có trách nhiệm." Triệu Không Thanh cười nói với Triệu Minh San: "Các ngươi cùng sắp thành niên rồi, ta cũng không phản đối ngươi hẹn hò với tên nhóc này." Nghe được lời nói của hắn, Triệu Minh San cũng không có nhiều lời, chỉ là nhìn chằm chằm Triệu Không Thanh: "Có nguy hiểm sao?" Triệu Không Thanh nghe vậy ngơ ngác một chút, hắn cũng hiểu rõ em gái mình sẽ không để cho mình lừa gạt cho qua như vậy. Cho nên, trên mặt hắn cũng không còn biểu cảm trêu chọc, chỉ là trầm mặc, gật đầu nói: "Có, nhưng ta đã chuẩn bị rất lâu. Minh San, ngươi yên tâm, chỉ cần ta sống, ta sẽ trở lại tìm ngươi." Nói xong, hắn nhẹ nhàng hít một tiếng: "Dạo gần đây, ngươi cứ chuyển đến phụ cận nhà Tô Bạch, như này các ngươi có thể chăm sóc lẫn nhau." Triệu Minh San không lên tiếng. Sau đó, hai người trở về chung cư. Vào lúc này, Triệu Không Thanh hai người thấy được Tô Bạch đang từ bên trong chung cư đi ra. "Tô Bạch!" Triệu Không Thanh thấy thế, lập tức gọi hắn lại. Nghe được thanh âm, Tô Bạch nhìn lại, thì thấy hai người Triệu Không Thanh và Triệu Minh San đứng cách đó không xa. "Ngươi không có việc gì thì tốt." Nhìn thấy Triệu Minh San vẫn đang yên ổn đứng trước mặt mình, Tô Bạch nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài. Sau đó, ba người đi vào phòng số 405, Tô Bạch nói lại một lần về chuyện mình gặp được đứa trẻ kia cho Triệu Minh San và Triệu Không Thanh. Chuyện này liên quan đến an toàn của Triệu Minh San , đương nhiên hắn không thể giấu diếm. "Đứa trẻ kia..." Triệu Minh San chần chừ một lúc," Ta đã gặp được hắn bên trong công viên, hắn còn bảo ta tìm mẹ giúp hắn..." "Tìm mẹ..." Tô Bạch nghe vậy, khóe miệng có méo mó,"Hắn tới tìm ta, để làm hủ tro cốt cho mẹ của hắn." Theo tiếng nói của hắn, đám người trong nhà cảm thấy thấy lạnh cả người. "Chuyện này ta đã biết." Triệu Không Thanh dừng một chút, nhìn về phía Tô Bạch: "Cám ơn ngươi, nếu không phải ngươi, ta cũng không biết chuyện này." "Không có việc gì, Minh San là bạn học của ta, đây là việc nên làm." Tô Bạch có chút không được tự nhiên, hiện tại hắn có cảm giác như mình đang gặp người lớn trong nhà vậy. Sau đó, hắn tạm ngừng một chút, nói: "Cửa hàng của ta còn có một số việc, ta có việc đi trước." Nói xong, hắn ngay lập tức rời đi. Triệu Không Thanh nhìn xem bóng lưng đi xa của Tô Bạch, trong mắt lộ ra vẻ cân nhắc.