Chương 40: Thiên phú vật lý

Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim

Phong Nam Bắc 29-11-2024 09:15:51

Cơm nước xong, Tô Bạch đi vào phòng ngủ chuẩn bị tốt giường. Sau khi làm xong những việc này, hắn tải xuống phần mềm chứng khoán, bắt đầu mở tài khoản chứng khoán. Mở tài khoản chứng khoán dễ dàng hơn so với mở thẻ ngân hàng, có thể mở trên mạng. Nhưng mà phải đợi xét duyệt một hai ngày. Sau khi nghiệm chứng xong, Tô Bạch bắt đầu xem xét cổ phiếu trên phần mềm cổ phiếu. Lúc xem cổ phiếu, Tô Bạch phát hiện bản thân thật sự có thể cảm ứng được xu thế tăng tương lai của cổ phiếu. Nhưng mà năng lực của hắn khá thấp, chỉ có thể cảm ứng được xu hướng cổ phiếu của hai ngày giao dịch trong tương lai. Nhìn một hồi, Tô Bạch bắt đầu xem xét từng cổ phiếu. "Ngày mai tăng cao nhất là 18%, báo cáo cuối ngày 1%, ngày mốt tăng cao nhất 5%?" "Ngày mai tăng cao nhất là 17%, báo cáo cuối ngày -5%, ngày mốt tăng cao nhất 20%?" "Ngày mai tăng cao nhất là 5%, báo cáo cuối ngày -20%, ngày mốt tăng cao nhất 1%?" "..." Tô Bạch xem xét rất nhiều cổ phiếu, phát hiện những cổ phiếu này rất nhiều đều là vọt lên một đợt sau đó giảm xuống, thậm chí giảm tới giới hạn dưới cũng không phải là không có. "Đây là giá thị trường gì?" Hắn nhíu mày, hiện giờ kiến thức hắn học được còn quá ít, còn không hiểu được loại giá thị trường này. Sau khi suy nghĩ một hồi, Tô Bạch cảm thấy bản thân đã suy nghĩ không rõ vậy cũng không cần suy nghĩ nữa. Hắn mặc kệ giá thị trường cái gì, có thể kiếm tiền là được. Sau đó Tô Bạch cũng không nghĩ nhiều, thời gian cả đêm, hắn tìm một nhánh ngày mai báo cáo cuối ngày là 17% ở trên cổ phiếu, ngày giao dịch thứ hai, cổ phiếu có biên độ tăng cao nhất là 13%. Sách lược của hắn cũng vô cùng đơn giản, cổ phiếu không thể bán trong cùng ngày. Cho nên cổ phiếu hắn mua chính là chính là cổ phiếu có tốc độ báo cáo cuối ngày trong ngày hôm đó tăng không tệ, hơn nữa ngày giao dịch thứ hai, buổi sáng cổ phiếu tăng vọt. Hắn sẽ bán cổ phiếu đi vào buổi sáng ngày giao dịch thứ hai. Tô Bạch tính toán, số tiền hắn có thể đầu tư vào thị trường cổ phiếu tổng cộng là 28 vạn. Nếu như 28 vạn này mua vào cổ phiếu có trạng thái lý tưởng, cùng ngày hắn có thể kiếm được 50400. ngày hôm sau hắn bán đi lại có thể kiếm 42952. tài chính đạt tới hơn 37 vạn. Cũng chính là trong thời gian hai ngày ngắn ngủi, hắn có thể kiếm được 9 vạn. Hơn nữa, hắn chỉ bán cổ phiếu cùng ngày cũng không có ý nghĩa, cùng ngày không thể mua nữa. Nếu lại tìm một cổ phiếu 18%, cùng ngày hắn lại có thể kiếm 6 đến 7 vạn. Tuy rằng ít hơn một ít so với xổ số, nhưng hơn ở độ an toàn. Hơn nữa, đây còn là dưới tình hình tài chính ít của Tô Bạch hiện giờ, nếu tài chính nhiều hơn, vậy kiếm được tuyệt đối là gấp mười gấp trăm lần ba mươi vạn. Hơn nữa không dẫn người chú ý dễ như xổ số. Sau khi xác định xong cổ phiếu. sau đó Tô Bạch lại nghĩ đến một cái vấn đề nguy hiểm. Đó chính là thời gian thị trường chứng khoán mở lại trùng với thời gian khai giảng của trường học. Nhưng mà rất nhanh Tô Bạch đã giãn mày ra. Giờ mua vào cũng không phải là mua vào ngay lúc ấy, trước tiên chỉ treo cũng có thể, hắn chỉ cần mua vào trong giờ giải lao là được. Sau khi nghĩ thông suốt, Tô Bạch lại nằm ở trên giường, trên mặt lộ ra vẻ thoải mái. Loại cảm giác nằm kiếm tiền này thật đúng là không tệ. Không bao lâu nữa, hắn có thể mua một cái nhà ở chỗ này. "Reng reng reng..." Nhưng vào lúc này, di động của hắn đột nhiên vang lên. Tô Bạch nhìn lại, là số điện thoại lạ. Nhưng mà cái này cũng bình thường, di động lúc trước của hắn cũng đã bị hung thủ giết người cầm đi lúc hắn chết rồi. Di động hiện giờ của hắn là di động mới, trong đó ngoại trừ lưu số Triệu Không Thanh, khách hàng, thì không có lưu số người khác. "Alo?" Tô Bạch nhận điện thoại. "Tô Bạch." Bên kia truyền đến âm thanh trong treo của nữ sinh. Nghe âm thanh này, thoáng cái Tô Bạch đã nhận ra bên kia là ai. Là Triệu Minh San. "Là ta, tìm ta có chuyện gì không?" Tô Bạch đứng dậy, thăm hỏi người bên kia. Tâm tình hiện giờ của hắn hơi kỳ lạ. Sau khi nghe được lời nói kỳ quái kia của Triệu Không Thanh, hắn cảm giác lúc hắn và Triệu Minh San nói chuyện phiếm, trong lòng có một loại cảm giác mất tự nhiên. "Mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy? Anh của ta hắn nói vẫn luôn không liên lạc được với ngươi." Triệu Minh San hơi hồi hộp nói. Nghe được lời của nàng, Tô Bạch ngơ ngác một chút, sau đó cũng hiểu được, lúc mình ở vùng núi, di động không có tín hiệu. Lúc đó Triệu Không Thanh gọi điện cho mình, hắn không có nhận được. Sau đó Tô Bạch mở ra chi chép cuộc gọi trên di động, phát hiện quả nhiên có mấy cuộc gọi nhỡ. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn hơi ấm áp, trên thế giới này vẫn có người quan tâm đến hắn. "Không có việc gì, gần đây ta đi lên vùng núi chơi một chút, ở nơi đó không có tín hiệu." Tô Bạch cười cười, nói với bên kia. "Được rồi." Người bên kia hơi chút chần chờ, sau đó nói: "Đúng rồi, giáo viên chủ nhiệm bảo ta đưa bài tập kỳ nghỉ cho ngươi, có mười tờ bài thi đặt ở chỗ ta, ngày mai ngươi có rảnh không?" Nghe được lời của nàng, Tô Bạch vỗ cái trán, lúc này hắn mới nhớ tới, chính mình lại quên chuyện bài tập. Cũng chính là Triệu Minh San nhắc nhở hắn, bằng không thì chờ đến lúc đi học hắn mới nhớ tới chuyện này, sợ là cũng sẽ bị Diệp Thiệu Hoa mắng đến chết. "Được, ngày mai ta chờ ngươi trong cửa hàng." Tô Bạch nói với Triệu Minh San. "Ừ, được." Âm thanh bên kia hơi có chút vui lên. Sau đó hai người trò chuyện một hồi, ngắt điện thoại, Tô Bạch thở phào một hơi. Hắn cảm giác, nói chuyện phiếm với Triệu Minh San đều có một loại cảm giác chiến đấu, còn khó chịu hơn so với lúc trước chạy trối chết ở thôn Xuyên Trạch. "Quả thật là đã lâu chưa học tập rồi." Tô Bạch nghĩ đến trước đó ba hoa khoác lác trước mặt giáo viên chủ nhiệm, trong lòng hơi đau khổ. Nếu đến lúc đó hắn không thi được trong top mười của khối, sợ là sẽ bị Diệp Thiệu Hoa nhìn chằm chằm chặt chẽ, đến lúc đó giao dịch cổ phiếu cũng hơi khó khăn. Nghĩ đến đây, Tô Bạch cũng không chần chờ, trực tiếp xuống lầu, mua một ít giấy và bút chì ở siêu thị gần nhà. Tiếp theo, hắn trở lại nhà cho thuê, tìm đề trên di động. Thật ra, rất nhiều người học tập nói ở đây khó khăn, chỗ ấy khó khăn, thật ra đều là không muốn học. Nếu là người muốn học tập, đều sẽ trăm phương nghìn kế tìm được môi trường học tập. Cái này giống với một số tác giả gõ chữ, bọn họ luôn nói không có tinh thần, bị bệnh, rất có khả năng chính là bởi vì lười, không muốn đánh chữ. Tô Bạch tìm tòi một chút trên di động, đầu tiên là tìm được đề vật lý. Vào khoảng thời gian trước, hắn đã đạt được thiên phú vật lý, nhưng là bởi vì vẫn không có thời gian, cho nên vẫn đều không có kiểm chứng. Hiện giờ có thời gian, đương nhiên là phải kiểm chứng một chút. "Ô tô chuyển động thẳng đều trên đường thẳng với vận tốc 20m/s..." Tô Bạch khẽ lẩm bẩm đề thứ nhất. Mà sau khi hắn đọc xong, một cái công thức đã hiện ra trong đầu hắn. "Vo2=2ax." "Chọn C." Tô Bạch nhìn đề, tính toán ở trong đầu một chút, lập tức cho ra đáp án. Thời gian suy nghĩ này ngay cả một giây đồng hồ cũng không tới. Lúc có đáp án thì hắn giật mình. Nếu là trước kia, Tô Bạch có thể tính ra, nhưng mà tuyệt đối không có nhẹ nhàng như vậy. Sau đó, hắn cảm giác những công thức định luật vân vân này giống như là khắc vào trong đầu. Chỉ cần Tô Bạch vừa nghĩ trong đầu, hắn có thể lập tức nhớ lại công thức định luật đã nhớ kỹ trong đầu lúc trước, thậm chí có thể vận dụng linh hoạt. "Thì ra có thiên phú học tập là như vậy sao?" Tô Bạch đột nhiên nhớ tới một tên học giỏi mới tài tuổi đầu, thời gian học tập bình thường ngắn hơn so với hắn, lại mỗi lần đều có thể lấy hạng nhất vật lý. Thứ như thiên phú này, có đôi khi thật sự còn rất quan trọng. Tô Bạch cảm thán một tiếng. Sau đó, hắn lại làm vài cái đề, lưu loát trôi chảy, một chút cảm giác trúc trắc cũng không có. Nhưng mà trong chốc lát, đề chọn ra đã được hắn làm xong toàn bộ. "É- é- é-" Cũng chính vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng báo động chói tai.