Chương 45: Đứa trẻ quái dị

Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim

Phong Nam Bắc 29-11-2024 09:20:30

"Xin chào?" Đứa trẻ thấy Tô Bạch không đáp lời, không khỏi lễ phép hỏi lại lần nữa. "Xin chào, nơi này là tiệm quan tài." Tô Bạch hít sâu một hơi, cười với đứa trẻ nói. "Ừm, chỗ này của ngươi có hũ tro cốt không?" Đứa trẻ thấp giọng nói: "Mẹ ta qua đời rồi, ta muốn chuẩn bị cho nàng một hũ tro cốt." "Có thể, ngươi đến đây chọn kiểu dáng đi." Tô Bạch ngừng một chút, sau đó gật gật đầu, lấy sổ sách từ dưới bàn đưa cho đối phương "Cám ơn ngươi." Đứa trẻ nói một tiếng với Tô Bạch, đi vào tiệm quan tài, sau đó nghiêm túc chọn lựa trong sổ hình ảnh. "Cái này. Mẹ ta thích Phượng Hoàng." Chọn một hồi, hắn chỉ vào có hai đồ án Phượng Hoàng nói với Tô Bạch. "Ừm." Tô Bạch gật gật đầu, sau đó hỏi: "Ngài muốn dùng gỗ nào, chỗ này của ta có gỗ lim, gỗ Tử Đàn nhỏ, gỗ Tử Đàn lớn, gỗ Trắc Hồng, còn có gỗ đàn hương đen, gỗ đàn hương xanh, và một chút vật liệu gỗ mềm, giống như là Trinh nam, Trinh nam âm dương các kiểu." Hắn cầm lấy sổ hình ảnh trước đó, chỉ vào hũ tro cốt ở phía trên, giới thiệu chất liệu gỗ trên đó. "Cái này đi, mẹ ta thích màu đỏ." Đứa trẻ chỉ vào vật liệu gỗ Trắc Hồng, nói với Tô Bạch. "Cái này năm trăm, cần trả tiền trước, mấy ngày sau lại quay lại lấy." Tô Bạch gật gật đầu, nhìn về phía đứa trẻ nói. Lúc trước hắn làm cho Triệu Không Thanh lấy ba trăm năm mươi một cái, là bởi vì hắn quen biết Triệu Không Thanh, mà đứa trẻ trước mặt này, không biết vì lý do gì mà trong lòng hắn chả có một chút thiện cảm nào. Cho dù đối phương nhìn cực kì đẹp đẽ, cũng phi thường đáng yêu. Nghe được hắn nói như vậy, đứa trẻ cũng không có cò kè mặc cả, trực tiếp lấy năm trăm đồng từ trong túi đưa cho Tô Bạch. Tô Bạch nhìn tiền hắn đưa qua, sắc mặt có chút cứng đờ, chả qua nháy mắt liền khôi phục bình thường. "Sao vậy?" Đứa trẻ tựa hồ phát hiện Tô Bạch không thích hợp, quan tâm hỏi. "Không có gì." Tô Bạch lắc đầu, nhận lấy năm trăm đồng. "Thật sao?" Đứa trẻ nhẹ nhàng cười một tiếng, khóe miệng hơi cong lên. Bề ngoài hắn trắng nõn vô hại, nhưng khi hắn cong khóe miệng, không biết vì lý do gì, lại có chút dữ tợn thậm chí kinh khủng. Tựa như... Một cái tượng sáp đang cười. "Ừm." Tô Bạch tựa hồ không nhìn thấy nụ cười của đứa trẻ, thản nhiên nói một tiếng, sau đó nói: "Hủ tro cốt này ta sẽ cố gắng làm xong nhanh nhất có thể, ngày kia ngươi có thể tới lấy." "Vậy cảm ơn anh trai nhé." Nụ cười trên mặt đứa trẻ biến mắt, nhu thuận nói. Nói xong, hắn xoay người rời khỏi tiệm quan tài. Đợi cho đến khi hắn ra ngoài, Tô Bạch đi tới bên cạnh bàn, tiếp tục viết bài thi, tựa như vừa nãy không hề có chuyện gì xảy ra cả. Đồng thời, ngoài của tiệm quan tài, đứa trẻ đó, mắt không chớp nhìn chằm chằm hắn. Mười phút. Hai mươi phút. Ba mươi phút. Bốn mươi phút. Năm mươi phút. ... Cả hai, cứ duy trì một loại cân bằng quỷ dị như vậy. Thẳng đến đến một giờ trôi qua, đứa trẻ kia nở nụ cười, lộ ra hàng răng màu vàng đen. Theo nụ cười của hắn, ánh mắt cũng híp lại thành kẽ hở, cả người bộc lộ sự quỷ dị mà lại khủng bố. Cũng bởi vì nụ cười của hắn, da trên mặt hắn mới bong ra một khối. Khối da đó, óng ánh trong suốt, dưới ánh mặt trời, hiện rõ mỹ lệ dị thường. Đứa trẻ tựa hồ cũng cảm nhận được, nên nhấc tay, từ trên mặt của mình, kéo xuống khối da đó, sau đó cho vào miệng bắt đầu nhai. Sau đó, hắn xoay người, đi về khu nhà trọ ở gần đây. Mà theo sự rời đi của hắn, thân thể của Tô Bạch cũng bắt đầu thả lỏng, sau đó từng giọt mồ hôi thấm ướt quần áo hắn. Hắn quay đầu, nhìn về phía cổng, lông mày hơi hơi nhăn lại. Đứa trẻ vừa nãy quỷ dị quá mức, đầu tiên, khi đứa trẻ đó vừa bước vào, hắn đã cảm nhận được một loại cảm giác nguy hiểm cực độ. Hơn nữa, tay đứa trẻ đó, vô cùng khác thường. Tay của một đứa trẻ bình thường, thường làn da sẽ tương đối non nớt, cho dù bởi vì ham chơi, làn da trở nên thô ráp, nhưng cũng khác rất nhiều so với của người lớn. Nhưng mà, Tô Bạch vừa mới nhìn tay đứa trẻ kia. Đã cảm giác đó là tay của một người trưởng thành tầm ba bốn mươi tuổi. Sự thăng trầm của năm tháng hoàn toàn không thể bắt trước được. Hơn nữa, điều khiến cho Tô Bạch cảm thấy nghĩ mà sợ chính là, cảm giác của hắn nói cho hắn biết, đứa trẻ kia đang nhìn chằm chằm hắn, nhìn chằm chằm trong một giờ. Vừa nãy khi hắn nói chuyện với đối phương, có lộ ra một sơ hỏ. Nhưng đối phương lại vô cùng để ý đến chỗ sơ hở đó. "Người này là một người cực kỳ cẩn thận, cũng là một người cực kỳ nguy hiểm." Tô Bạch cực kỳ kiêng kị đối với đứa trẻ vừa nãy. Người này, rất có thể cũng là một người sống lại, thậm chí còn kinh khủng hơn so với Chu Oánh Oánh và Bánh Từ Niệm. Tâm tư kín đáo, đồng thời cực kỳ kiên nhẫn. Tiếp đó, Tô Bạch đột nhiên nhớ tới một việc, tên cuồng giết người sát hại những nữ sinh đó, liệu có phải người nà không? Suy nghĩ kín kẽ như nhau, đồng dạng có thể là người sống lại. Nghĩ đến điều này, sắc mặt của hắn lập tức thay đổi. Nếu là như vậy, người này tới đây, vì điều gì? Triệu Minh San! ! ! Nghĩ đến đây, Tô Bạch mặt cắt không còn chút máu, trực tiếp đứng dậy chạy ra tiệm quan tài, chạy về phía phía sau chung cư. ... Triệu Minh San đang ngồi trong công viên rộng rãi, nước mắt không ngừng chảy xuống. Trong công viên không có người nào, công viên này xây dựng cạnh Lạc Hà, tương đối vắng vẻ. Sau khi bố mẹ của nàng qua đời, nàng thường xuyên đến đây. Bởi vì ở đây, nàng mới có thể có được một chút thời gian và không gian thuộc về riêng mình. Kỳ thật, Triệu Minh San biết, nàng không nên can thiệp vào quyết định của anh trai mình, bởi vì suy nghĩ của anh trai nàng, trưởng thành hơn so với nàng nhiều. Nhưng mà, Nàng không biết vì sao, cứ cảm giác anh trai mình đang dần rời xa, càng ngày càng xa. Lần trước xuất hiện cảm giác này là khi bố mẹ qua đời. Mà lần thứ hai gặp phải loại chuyện này, nàng vẫn như trước cực kỳ bất lực, không có cách nào phản kháng. "Chị ơi, sao chị lại khóc?" Cũng chính vào lúc Triệu Minh San rơi nước mắt, bên cạnh truyền đến thanh âm của một đứa trẻ. Triệu Minh San nghe tiếng nhìn lại, thì bắt gặp khuôn mặt của đứa trẻ trắng nõn đang đứng không xa, mặt đầy tò mò nhìn nàng. Nàng thấy thế, vội vàng xoa xoa nước mắt, nàng phát hiện vừa nãy mình nghĩ nhập tâm quá, không cả phát hiện có người lại gần. "Sao ngươi lại ở chỗ này? Bố mẹ của ngươi đâu?" Triệu Minh San nhìn về phía bên cạnh đứa trẻ, lại phát hiện bên cạnh đứa trẻ không có ai khác. Đứa trẻ nghe thấy nàng hỏi như vậy, lộ ra biểu cảm khổ sở: "Chị ơi, không thấy mẹ ta đâu cả, chị có thể giúp ta tìm mẹ ta không?" Triệu Minh San nghe thấy lời nói của hắn, chần chừ một lúc, nhưng nhìn biểu cảm khổ sở của đối phương, trong lòng mềm nhũn nói: "Được, ta dẫn ngươi đi tìm mẹ ngươi." "Cảm ơn chị." Đứa trẻ nhu thuận nói một tiếng, sau đó hơi nghi hoặc một chút nhìn về phía Triệu Minh San: "Đúng rồi, chị ơi, vừa nãy chị đang khóc sao? Chả lẽ chị cũng không tìm thấy mẹ sao? Nghe được lời nói của hắn, trong lòng Triệu Minh San có chút đau xót, hiện tại nàng không chỉ không tìm được mẹ, bố cũng không có. Thậm chí, anh trai sống nương tựa cùng nàng, cũng sắp rời đi rồi.