Chương 36: Gặp lại Triệu Không Thanh

Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim

Phong Nam Bắc 29-11-2024 09:12:02

Tô Bạch dẫn theo Thu Diệp, đi đến một tiệm mỳ. "Hai phần bún lòng heo." Hắn kêu một tiếng với ông chủ bên trong. Sau đó, Tô Bạch dẫn theo Thu Diệp đi vào trong cửa hàng. Chỉ chốc lát sau, hai phần bún lòng heo thơm ngào ngạt đã được ông chủ bưng lên. "Sau này ngươi ở nhà của ta, bình thường làm việc trong cửa hàng của ta, từ thứ hai đến thứ sáu ngươi trông cửa hàng. Thứ bảy, chủ nhật ngươi hỗ trợ làm việc." Tô Bạch nhìn về phía Thu Diệp, trong tay cầm gia vị: "Tiền lương thì một tháng 1500 tệ, ta còn sẽ dạy ngươi một ít nghề mộc." Nghe được lời hắn nói, Thu Diệp ngẩn ra, sau đó vội vàng nói: "Không cần tiền lương, chỉ cần ông chủ bao cơm là được." Thấy hắn nói như vậy, Tô Bạch cũng không nhịn được hơi mỉm cười, lắc đầu: "Không trả tiền đương nhiên là không được, nếu không thì bình thường ngươi lấy gì tiêu dùng. 1500 tệ cũng là tạm thời, nếu làm tốt ta sẽ cho ngươi thêm tiền." Thu Diệp nghe vậy, trong lòng biết ơn, nhưng vẫn lắc đầu nói: "Ông chủ, ngươi bao cơm là được." Tô Bạch ngẩn ra, hắn thật không nghĩ tới đầu óc của Thu Diệp lại cứng nhắc như vậy, không khỏi nhíu mày nói: "Nào có chuyện làm việc không có tiền lương, ngươi nhận là được rồi." Nhưng mà Thu Diệp vẫn lắc đầu như cũ. Nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng Tô Bạch hơi bực mình, không khỏi nói: "Không có tiền thì ngươi sinh hoạt như thế nào, quần áo, giày dép vân vân của ngươi đều phải đi mua. Còn có chăn và mấy thứ khác đều phải mua. Ngươi mặc thế này, ta làm sao để cho ngươi làm việc ở trong này? Không có chăn vân vân, ngươi không sợ chết cóng trong mùa đông này à." Nghe được hắn nói như vậy, Thu Diệp ngẩn ngơ một hồi lâu, sau đó im lặng gật đầu. "Nhanh ăn đi." Tô Bạch hơi nhẹ nhàng thở ra, dùng chiếc đũa chỉ vào bát của đối phương. "A!!!" Thu Diệp còn muốn nói cái gì đó, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm. Tô Bạch nghe tiếng, quay đầu nhìn ra phía bên ngoài, chỉ thấy được một người bị kéo vào trong một cái ngõ nhỏ. Nhìn thấy loại cảnh tượng này, Tô Bạch hơi hơi nhíu mày, sau đó vẫn là nói với Thu Diệp đang sững sờ: "Ăn đi, không nên nhìn." Chuyện bên ngoài không có quan hệ gì với hắn, có thể mặc kệ thì vẫn mặc kệ mới tốt. Thu Diệp nghe vậy, gật đầu, cúi đầu ăn. Những người khác trên đường nhìn thấy loại tình huống này, cũng là e sợ tránh không kịp. Sống trong một thế giới tràn ngập ác ý, lương thiện đã là một loại xa xỉ. Tô Bạch tiếp tục nhìn ra bên ngoài, mày hơi hơi nhăn lại. Vừa nãy, hình như hắn thấy được người quen. Góc đường, chỗ u ám. "Bộp!" Một quyền hung ác đập vào mặt người trung niên, máu tươi và răng nanh phun ra ngoài. "Không được... Cầu xin ngươi, đừng đánh ta..." Người trung niên bụm mặt mình, kêu rên ra tiếng. Nói xong , hắn xoay người chạy trốn, nhưng mà hắn lại bị người hành hung nắm áo lại, hoàn toàn không thể chạy thoát. "Bộp!" Lại một quyền hung hăng nện xuống, vẫn đánh vào trên mặt người trung niên như trước. Bởi vì tay của người trung niên che mặt, tay hắn bị hung ác đánh một đòn nghiêm trọng, lập tức phát ra một âm thanh nứt xương làm kẻ khác run lên. Sắc mặt người trung niên trắng bệch, cả người phát run, con mắt trải rộng tơ máu lồi lên, miệng mở lớn, lại hoàn toàn không thể phát ra âm thanh gì. Lúc này, trong lòng hắn chỉ có một chữ, đau, thậm chí đau đến mức đã quên phát ra âm thanh như thế nào. Đó là một loại đau đớn đi sâu vào cốt tủy. "Sau này, ngươi còn dám đi chiếc xe buýt kia, ta giết cả nhà ngươi!" Người hành hung nắm tóc người trung niên, con mắt nổi lên tơ máu, căn răng, nói từng chữ một bên tai đối phương. Âm thanh của hắn lạnh buốt, giống như là gió lạnh cạo xương, làm cho người ta không cách nào nghi ngờ sự thật trong đó. Đương nhiên, trải qua chuyện mới vừa rồi, người trung niên hoàn toàn không nghi ngờ người này sẽ làm như vậy. "Không dám... không dám..." Hắn vội vàng nói. "Cút!" Người hành hung buông tóc đối phương ra, quát lạnh một tiếng. Người trung niên nghe vậy, như được đại xá, thất tha thất thểu chạy ra xa. Người hành hung nhìn bóng dáng đối phương rời đi, giống như là đang kiềm chế cái gì. Theo sắc mặt của hắn thay đổi, vết sẹo trên mặt hắn cũng vặn vẹo giống như con rết. "Nếu không đủ, ta lại kêu thêm một chén cho ngươi." Tô Bạch nói với Thu Diệp. Bộ dạng ăn cơm hiện giờ của Thu Diệp, ăn như hổ đói. Tô Bạch cũng rất khó tưởng tượng Thu Diệp ở chỗ kia của cha hắn sống như thế nào. "Ông chủ, không cần." Thu Diệp uống xong ngụm nước lèo cuối cùng, lắc đầu nói. Tô Bạch gật đầu, thanh toán, sau đó nói: "Vậy ngươi đi theo ta." Nói xong thì hắn dẫn Thu Diệp đi đến chỗ nhà trọ. Cũng chính là vào lúc này, một bóng dáng cũng đi ra từ trong bóng đêm. "Tô Bạch, ngươi đã trở lại à?" Triệu Không Thanh nhìn về phía Tô Bạch, thân thiết chào hỏi với hắn. Nghe được lời hỏi thăm của hắn, ánh mắt Tô Bạch khó hiểu nhìn vết máu dính trên tay đối phương, gật đầu cười nói: "Ừ, đã trở lại." "Lần này vẫn là cám ơn ngươi nói cho ta biết chuyện Minh San gặp phải." Triệu Không Thanh xoa xoa tay không dấu vết, giọng điệu nhã nhặn nói: "Nếu lần sau gặp được người kia trên xe buýt, có thể lại nói với ta, ta sẽ xử lý." "Được." Tô Bạch đáp. Triệu Không Thanh gật đầu, lại chuẩn bị xoay người rời khỏi. Tô Bạch nhìn thấy máu loãng bên hông đối phương, trong lòng đã xác định, trước đó là Triệu Không Thanh đánh người. Mà người bị đánh, là người trung niên làm chuyện đáng khinh trên xe lúc trước. Nói thật, đối với loại chuyện này Tô Bạch không kỳ quái chút nào, hắn biết rõ Triệu Không Thanh yêu thương Triệu Minh San bao nhiêu. Tuy rằng không biết tại sao Triệu Minh San không thân với Triệu Không Thanh, nhưng đối với người em gái duy nhất kia của mình, Triệu Không Thanh thật sự là cưng chiều đến tận trời. Còn nhớ rõ lúc học cấp hai, Triệu Minh San bị một bạn học nam bắt nạt đến khóc, Triệu Không Thanh trực tiếp một người một ngựa xách bạn học nam kia từ trong lớp học ra ngoài đánh tơi bời một trận. Hiệu trưởng ra mặt cũng vô ích. Lúc trước nếu không có Triệu Minh San lúc ấy để cho Triệu Không Thanh dừng tay, đoán chừng Triệu Không Thanh muốn đập xương cốt của bạn học nam kia luôn. "A, đúng rồi, Tô Bạch." Cũng ngay lúc Tô Bạch đang suy nghĩ, đột nhiên Triệu Không Thanh xoay người, nhìn lại đây: "Hai hủ tro cốt ngươi làm trước đó không tệ, sau này ta sẽ giúp ngươi giới thiệu mối làm ăn." Nói đến đây, giọng hắn ngừng một lát: "Còn có, ngươi cũng không cần cố ý cách Minh San xa như vậy, dù sao ta cũng không phải là mãnh thú ăn thịt người gì, nếu ngươi và Minh San qua lại bình thường, ta cũng đồng ý." Nói xong, hắn vẫy tay áo, đi về hướng ngã tư đường xa xa. Tô Bạch đứng ở tại chỗ, mày hơi hơi nhăn lại. Qua lại? Hắn phát hiện Triệu Không Thanh hôm nay có chút hiểu lầm, hắn cách xa Triệu Minh San, nguyên nhân cũng không phải bởi vì Triệu Không Thanh. Còn có, quan hệ của hắn và Triệu Minh San còn chưa đến mức qua lại. Hắn chỉ xem Triệu Minh San là bạn bè mà thôi. Hơn nữa, cũng cấp ba rồi, còn yêu đương, không phải là tự tìm phiền phức sao? Tới nhà trọ rồi, đầu tiên Tô Bạch tìm một bộ quần áo của mình cho Thu Diệp, để cho Thu Diệp đi rửa mặt. Quần áo trên người Thu Diệp, nói thật, đều cũ nát đến không thể mặc, cũng không kém bao nhiêu với ăn mày lưu lạc ven đường. Chờ lúc Thu Diệp đi tắm rửa, Tô Bạch lại trải cái nệm trong phòng nhỏ cho đối phương. Sau đó, sau khi Thu Diệp đi ra, Tô Bạch bảo hắn cùng nhau hỗ trợ quét tước vệ sinh một chút. Từ sau khi hắn bị giết, trong phòng vẫn hơi lộn xộn, vẫn đều chưa quét dọn qua. Hiện giờ có thêm một người hỗ trợ, thật cũng trở nên thoải mái.