Chương 43: Qua lại

Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim

Phong Nam Bắc 29-11-2024 09:18:37

Tô Bạch bưng nước đặt ở bên cạnh Triệu Minh San nói: "Nước để đây." "Ừm cám ơn..." Triệu Minh San lúc này cũng có phản ứng, vội vàng nói. "Không cần cám ơn, chính ta nên nói cám ơn mới đúng." Tô Bạch lắc đầu nói tiếp "Nếu không phải ngươi đem bài thi lại đây cho ta, đến lúc đi học lại sợ là bị lớp cũ mắng chết rồi." Nghe được lời nói của hắn Triệu Minh San như tỉnh lại từ trong mộng, đưa túi lớn trong tay cho Tô Bạch: "Đây là tám quyển, giáo viên chủ nhiệm còn nói nếu không vào được tốp mười..." Nói đến đây mặt nàng lại đỏ lên: "Thì sẽ dần nát xương của ngươi." Nhìn thấy bộ dạng của nàng Tô Bạch sửng sốt, nhưng trong lòng lại cảm thấy lời nói của Triệu Minh San khá thú vị. "Ừ yên tâm đi." Hắn gật đầu cười nói. Lúc này Triệu Minh San cảm thấy lỗ tai bốc lửa, toàn thân bốc ra hơi nóng, "Người ngồi trước đi, ta viết bài tập một chút." Tô Bạch cầm lấy túi to và nói. Hắn vẫn quyết định cho cô gái một khoảng thời gian cho riêng mình nếu không, hắn ngờ rằng mặt Triệu Minh San lại có thể rán được trứng. Sau đó Tô Bạch lấy bài thi, bắt đầu làm trên bàn. "Sột soạt..." Trong cửa hàng quan tài chỉ có tiếng sột soạt của Tô Bạch đang viết bài. Khi Triệu Minh San nghe thấy âm thanh, nàng mới lén lút ngẩng đầu lên nhìn một bên mặt nghiêm túc của Tô Bạch. Lúc này nàng cảm thấy Tô Bạch trông đẹp hơn một chút so với lúc trước. Phải chăng đây là điều Đàm Nhân Nhân nói, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi? Nghĩ đến đây mặt Triệu Minh San lại đỏ lên. Cũng may Tô Bạch không để ý tới nàng nếu không nàng sẽ cảm thấy rất khó tiếp tục ở bên cạnh Tô Bạch. Tuy nhiên lúc này lông mày của Tô Bạch đột nhiên nhíu lại. Thấy vậy Triệu Minh San cảm thấy có chút xúc động, có chút kích động muốn vươn tay vuốt ve chân mày Tô Bạch. Nàng thấy rằng từ khi cha mẹ Tô Bạch mất, Tô Bạch càng ngày càng ít cười, càng ngày càng cau mày. Sau đó nàng trút bỏ tâm trạng, lặng lẽ đi đến bên cạnh Tô Bạch. Nhìn về phía mặt bàn, phát hiện Tô Bạch đang nhìn chằm chằm một đề bài, suy nghĩ. Lúc này Tô Bạch cũng ngửi thấy mùi xà phòng thơm trên người cô gái liền quay đầu lại. Sau đó hắn nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Minh San. "Đề này ngươi giải sai rồi, đây có một công thức..." Tuy nhiên hắn còn chưa kịp nói gì Triệu Minh San đã cầm bút bên cạnh lên bắt đầu viết bài giảng trên giấy nháp. Nhìn thấy quá trình giải toán của đối phương, Tô Bạch lập tức cảm giác đột nhiên lĩnh ngộ. Chỗ này không làm được vì hắn đã quên một cái công thức. Sau khi Triệu Minh San giải ra đáp án, nàng cũng có phản ứng, dáng vẻ có hơi xấu hổ. "Còn đề này thì sao?" Tô Bạch thấy vậy, để đối phương bớt lúng túng, cầm điện thoại di động tìm một số câu hỏi sai hôm qua. Hầu hết các đề thi hắn tìm được trên mạng đều chỉ có đáp án không có bước giải bài tập. Vì vậy dù sai hắn cũng chưa bao giờ tìm ra cách giải quyết. Bây giờ có Triệu Minh San ở đây hắn cũng có thể bù đắp chuyện này. Nghe được lời của Tô Bạch, Triệu Minh San cảm thấy nao nao, sau đó nở nụ cười sảng khoái cầm giấy bút lên nói: "Đề này có thể giải như thế này..." Sau đó trên giấy bút nàng tiếp tục giảng cho Tô Bạch. Sau đó hai người một người nghiêm túc giảng, một người nghiêm túc lắng nghe, thời gian dần dần trôi qua. Buổi trưa Tô Bạch nhìn Triệu Minh San vẫn đang giảng đề, đột nhiên nhớ tới thật lâu trước kia, bọn bọ cũng là như thế này. Kể từ năm đầu tiên trung học phổ thông, họ là bạn học và là hàng xóm của nhau. Hắn thay Triệu Minh San ngăn cản một ít vấn đề làm phiền linh tinh, Triệu Minh San giúp hắn làm bại tập. Nghĩa là có Triệu Minh San, một đại ma vương đứng đầu cả lớp trong ba năm dạy kèm, hắn cũng không vào được top 10. Có điều khi bố mẹ hắn qua đời, hắn thay đổi và dần mất liên lạc với những người xung quanh. Đó là tại sao? Tô Bạch suy nghĩ một chút liền nhớ tới tại sao ngay từ lúc đầu bản thân đối với người chung quanh không có thân thiết như vậy. Đó là vì hắn sợ. Khi mất đi cha mẹ, hắn cảm thấy tuyệt vọng sâu sắc nhất. Lúc đó hắn đang đứng bên ngoài ngôi mộ, nghĩ đến những thi thể dưới đất kia là cha mẹ của mình. Hắn có cảm giác không thể tin được, không thể ngờ rằng trước đây cha mẹ mình còn sống, thế nhưng giờ lại bị trộn lẫn với bùn đất. Mà chờ khi hắn phản ứng được, đó lại là một cơn đau thấu tim. Nỗi đau gần như giết chết hắn. Kể từ đó Tô Bạch rất ít khi tiếp xúc với những người thân thiết với mình trước đây. Hắn sợ hãi, hắn rất sợ. Sợ rằng những người mà hắn quan tâm cũng sẽ chết đi như cha mẹ hắn, vùi chôn vào trong đất. Vì thế Tô Bạch không dám thân thiết với bất kỳ ai. Bởi vì hắn không muốn trải qua cảm giác đau lòng khi rời xa một người thân thiết với mình một lần nữa. Cảm giác đó rất đau, cũng rất lạnh. Cũng giống như trên thế giới này chỉ còn duy nhất một mình hắn. "Tô Bạch, làm sao vậy?" Triệu Minh San nhìn hắn có chút nghi hoặc giống như cảm giác được Tô Bạch có chút không ổn. Nhìn vào đôi mắt trong veo của nàng, Tô Bạch nở nụ cười: "Không sao đâu, ngươi có đói không? Có muốn cùng nhau ăn không?" Nhìn thấy nụ cười của hắn Triệu Minh San ngây ra một chút, nàng rất hiếm khi thấy trên mặt Tô Bạch nở nụ cười, nhưng đúng là hắn đang cười. "Ừ được." Nàng hơi đỏ mặt, nói một cách yếu ớt. Nhìn thấy phản ứng của đối phương trong mắt Tô Bạch hiện lên ý cười. Bây giờ hắn đã bắt đầu có sức mạnh của riêng mình. Hắn sẽ không để bất cứ ai khác lấy đi những người hắn quan tâm. Bất cứ ai cũng không được! Sau đó Tô Bạch đóng cửa cửa hàng, đưa Triệu Minh San đến nhà hàng thức ăn nhanh gần nhất. "Cho ta một bát bún lòng lợn." Tô Bạch nói với chủ cửa hàng sau đó nhìn Triệu Minh San: "Người muốn ăn gì?" "Ta cũng ăn một bát bún lòng lợn." Triệu Minh San nhỏ giọng nói. Tô Bạch gật đầu nhìn ông chủ: "Hai bát bún lòng lợn." Nói xong liền mang Triệu Minh San tìm một chỗ ngồi xuống. Sau khi hai người ngồi xuống, liếc nhau rồi lại tránh đi, không hiểu vì sao bầu không khí có chút kỳ lạ. "Gần đây anh trai ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Có chuyện gì sao?" Tô Bạch cắt ngang sự im lặng trước. Ngày hôm kia hắn cảm thấy Triệu Khổng Thanh có gì đó không ổn, trong người có một cảm giác tà ác. Có chút giống như những người sống lại, nhưng lại không giống. Nghe thấy lời của hắn, Triệu Minh San giật mình, sau đó ngập ngừng gật đầu nói: "Sau khi trở thành cảnh sát mặc thường phục, hắn ngày càng ít về nhà." Nói đến đây nàng dừng lại như thể đang nghĩ đến điều gì đó và nói "Ngoài ra hắn dường như càng ngày càng trở nên kỳ lạ hơn, giống như là hắn đang chuẩn bị cho một điều gì đó rất quan trọng." "Chuyện quan trọng?" Tô Bạch hơi nhíu mày: "Gần đây xảy ra chuyện gì sao?" Lúc này hắn cũng nghĩ đến nữ sinh mất tích ở lớp 2. Có thể là Triệu Khổng Thanh đang tìm kiếm hung thủ? Tô Bạch biết được từ La Vĩnh Tường rằng kẻ sát nhân rất xảo quyệt và đã có mười hai nữ sinh bị giết. Hắn thậm chí còn nghi ngờ rằng kẻ sát nhân cũng có thể là một người sống lại nguy hiểm. Suy cho cùng có rất ít người bình thường biến thái như vậy. "Không phải." Nhưng trước sự ngạc nhiên của Tô Bạch, Triệu Minh San phủ nhận cách nói này, nàng ngập ngừng nói: "Ta cảm thấy hắn đang chuẩn bị ra đi."