Chương 38: Phiền não của tướng mạo +1

Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim

Phong Nam Bắc 29-11-2024 09:13:43

Trong lòng Tô Bạch hơi hơi thở dài, tuy rằng hắn đạt được chỗ tốt trong chuyện này, nhưng trong lòng cũng không có cảm xúc vui vẻ gì. Nhưng mà rất nhanh hắn đã quăng cảm xúc này ra sau đầu. Đây là việc làm của người khác, lại không có quan hệ gì với hắn, làm gì phải suy nghĩ nhiều như vậy. Tiếp theo, Tô Bạch suy nghĩ một chút, đi vào nhà vệ sinh. Hắn rất muốn biết, tướng mạo +1 này rốt cuộc là thêm vào ở chỗ nào. Sau khi đi vào nhà vệ sinh, Tô Bạch nhìn vào trong gương. Sau đó, hắn phát hiện nốt ruồi trên mặt mình lúc trước đã không thấy. Vốn vành mắt còn hơi đen và bọng mắt, cũng đã biến mất, có vẻ vô cùng khỏe mạnh. Thậm chí, làn da của hắn cũng có vẻ trắng nõn hơn nhiều, có một loại cảm giác ôn nhuận như ngọc. Nhìn thấy chính mình trong gương, mày Tô Bạch nhăn lại càng chặt. Điểm thuộc tính tướng mạo +1 này, đối với hắn hiện giờ mà nói hoàn toàn không phải là một chuyện tốt. Bởi vì hắn bây giờ điều hắn muốn nhất chính là trốn ở bên trong đám người, ẩn nấp cho tốt. Nhưng hiện giờ, hắn tựa như đom đóm trong bóng đêm, vô cùng dễ dàng khiến người chú ý. "Này coi là chuyện gì?" Tô Bạch nhìn thấy khuôn mặt đối diện đẹp trai hơn rất nhiều so với lúc trước, trong lòng thở dài một hơi. Nếu có thể, hắn thật sự không muốn điểm thuộc tính này. Cái này chỉ sẽ dẫn đến phiền phức cho hắn. Sau đó, Tô Bạch đi ra nhà thuê, tìm một cửa hàng thuốc, mua mấy hộp khẩu trang. Dọc theo đường đi này, chuyện không xong quả thật đã xảy ra, tỉ lệ quay đầu lại cao hơn rất nhiều so với trước kia. Thậm chí lúc hắn mua khẩu trang, nữ nhân viên cửa hàng kia còn xin cách liên lạc với hắn. Nhưng mà sau khi Tô Bạch đeo khẩu trang thì tốt hơn rất nhiều rồi. "Phải nghĩ biện pháp mới được." Trong lòng Tô Bạch thầm nghĩ. Như hiện giờ cũng không phải là biện pháp. Sau đó hắn suy nghĩ một chút, sau một thời gian thì quyết định phơi nắng cho da đen một chút. Một trắng che trăm xấu, một đen hủy tất cả. Chỉ cần hắn đen một ít, vậy người khác sẽ không đặc biệt chú ý tới hắn. Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Bạch thoáng trở nên ổn định. Tiếp theo, hắn mua cục sạc trên đường, thuận tiện lấy một ít tiền trong ngân hàng đem theo bên người. Làm xong những việc này, Tô Bạch trở về tới cửa hàng quan tài. Khi hắn tới cửa hàng quan tài rồi, Thu Diệp đang quét tước vệ sinh trong cửa hàng quan tài. "Ông chủ, ngươi đã trở lại." Thu Diệp nhìn thấy Tô Bạch, trên mặt lộ ra nụ cười. Tô Bạch gật đầu, đi vào trong cửa hàng quan tài, cầm di động sạc điện. Làm xong những việc này, hắn nhìn về phía Thu Diệp, hỏi: "Người khách kia đến đây chưa?" Ngày hôm qua, một khách hàng đã hẹn đặt quan tài. "Không có." Thu Diệp lắc đầu, sau đó do dự, nói: "Nhưng mà ông chủ, có một nữ sinh đến đây tìm ngươi. Thấy ngươi không ở thì đi rồi." "Nữ sinh à?" Tô Bạch dừng một chút, suy nghĩ, đã hiểu được là ai tìm chính mình. Là Triệu Minh San. Sau đó, Tô Bạch nhớ tới lời nói của Triệu Không Thanh đêm qua, trong lòng cảm giác hơi có chút kỳ lạ. "Ta nghĩ chuyện này để làm gì?" Nhưng mà lập tức hắn đã quăng ý nghĩ kỳ lạ này ra sau đầu. Hắn và Triệu Minh San chính là quan hệ bạn học bình thường mà thôi. Cũng vào lúc này, một người trung niên từ bên ngoài đi vào. "Xin chào, là thầy Tô phải không?" Sau khi người trung niên đi vào, nhìn về phía Tô Bạch, trên mặt có vẻ hơi chút chần chờ. Người thiếu niên này, vừa nhìn chính là da mỏng thịt mềm, thoạt nhìn không có liên quan gì đến thợ mộc. Tô Bạch thấy dáng vẻ của hắn, gật đầu, nói: "Ta chính là Tô Bạch, ông chủ của cửa hàng quan tài nhà họ Tô. "Này..." Nhìn thấy Tô Bạch xác nhận, trên mặt người trung niên lộ ra vẻ do dự. Tục ngữ nói, ngoài miệng không râu, làm việc không vững, hắn rất khó tưởng tượng người thiếu niên trước mắt này có thể làm ra một cỗ quan tài tốt. Tô Bạch thấy thế, làm sao không biết hắn suy nghĩ cái gì. Hắn lập tức cầm lấy cái bào ở một bên, đi tới trước quan tài đã làm tốt lúc trước, nhẹ nhàng bào một cái, một tấm gỗ mỏng như cánh ve đã bị hắn nhẹ nhàng bào xuống. Nhìn thấy bản lĩnh này, người trung niên làm sao không biết chính mình đã xem thường người khác rồi, vội vàng nói: "Ngại quá, thầy Tô, ta thật không ngờ ngươi trẻ tuổi như vậy." "Không có việc gì." Tô Bạch lắc đầu, buông cái bào xuống, sau đó vỗ vỗ quan tài hơi thô ráp bên cạnh nói: "Lúc trước ngươi nói quan tài phải dùng gỗ tùng, quan tài này đã làm sơ lược, chỉ kém công việc kết thúc, đợi ngươi chọn kiểu dáng và hoa văn thì ta làm tốt cho ngươi." Nghe được lời hắn nói, người trung niên nhìn nhìn quan tài, phát hiện vật liệu gỗ sít chặt, quả thật là gỗ tùng tốt nhất, sau đó gật đầu nói: "Được, để ta chọn kiểu dáng hoa văn." Tô Bạch gật đầu, lấy ra một cuốn sách ảnh từ trong ngăn kéo, đưa cho đối phương. Cầm lấy sách ảnh, người trung niên nhìn một lát, sau đó hơi do dự hỏi: "Con gái ta qua đời lúc mười bảy tuổi, không biết dùng hoa văn gì thì tốt hơn." "Mười bảy tuổi à?" Tô Bạch nghe vậy, hơi cau mày: "Là xảy ra chuyện gì?" Nói đến đây, giọng nói hắn hơi ngừng, nói tiếp: "Nếu không muốn nói thì quên đi, loại chuyện này ta cũng không nên hỏi thăm." "Haizzz..." Người trung niên nghe vậy, thở dài một tiếng, lắc đầu, nói: "Cái này cũng không có cái gì khó nói, nói với ngươi thì lòng ta cũng thoải mái hơn một tiếng. Con gái ta là học sinh của Nhị Trung Thành phố Tây Giang..." Từ lời nói êm tai của người trung niên, Tô Bạch cũng rõ ràng ngọn nguồn của sự việc. Người trung niên tên là La Vĩnh Tường, con gái hắn tên là La Tuyết. La Tuyết là học sinh lớp mười hai trường Nhị Trung Thành phố Tây Giang, tính cách rất tốt, vô cùng hiếu thảo với cha mẹ, là con gái ngoan ngoãn điển hình. La Vĩnh Tường và vợ cũng vô cùng bảo vệ đứa con gái duy nhất của mình, thuê một căn nhà gần trường, làm bạn với con gái đi học. Nhưng ai biết, ngay trước khoảng thời gian này, con gái của bọn họ lại đột nhiên biến mất không thấy. Tìm cảnh sát, cũng không có một chút tin tức nào, hai người đều nôn nóng muốn chết. "Vậy các ngươi làm sao biết nàng qua đời?" Tô Bạch nhìn về phía La Vĩnh Tường, kỳ quái hỏi. Nếu nói một chút tin tức cũng không có, vậy cũng không nhất định là chết, càng không cần phải đặt quan tài nhanh như vậy. La Vĩnh Tường nghe vậy, trên mặt toát ra vẻ đau khổ: "Tên hung thủ kia... hắn... gửi video giết con gái chúng ta cho chúng ta." Nghe được lời hắn nói, Tô Bạch hơi hơi ngẩn ra, sau đó trong lòng dần dần nổi lên ý lạnh. Hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng được, một cặp cha mẹ xem con gái mình là bảo bối, lúc nhìn thấy cái loại video này, lại sụp đổ biết bao nhiêu. "Nén bi thương." Tô Bạch khẽ nói. La Vĩnh Tường khe khẽ thở dài, tâm tình cũng trở lại bình thường, lắc đầu nói: "Hiện giờ đã qua gần một tháng, ta đã tốt hơn rất nhiều." Nghe được lời hắn nói, Tô Bạch lập tức giật mình. Vào vài ngày trước, ở trong trường học, hắn đã nghe nói qua chuyện có hai nữ sinh Nhị Trung biến mất. Vừa nãy hắn còn tưởng rằng nữ sinh biến mất là La Tuyết. Nhưng hiện giờ xem thời gian, người biến mất cũng không chỉ có La Tuyết. "Chú La, có phải Nhị Trung còn có người biến mất giống như La Tuyết hay không?" Tô Bạch nhìn về phía La Vĩnh Tường, hỏi. Nghe được lời hắn nói, La Vĩnh Tường hơi hơi ngẩn ra, sau đó cười khổ nói: "Chỗ này của ngươi cũng nhận được tin tức à?" Tô Bạch gật đầu. Thấy hắn gật đầu, La Vĩnh Tường hít vào một hơi thật sâu, thời dài nói: "Cộng thêm Tuyết Nhi, Nhị Trung đã biến mất mười hai nữ sinh."