- Mấy vị tướng quân hiểu nhầm ý của bổn soái rồi.
Lý Nham lạnh lùng nói tiếp:
- Bổn soái nhận được sự ưu ái của Sấm Vương, giữ trọng trách chủ soái nghĩa quân Thiểm Tây, nhưng bổn soái biết mình tuổi còn trẻ, chưa đủ kinh nghiệm, kiến thức còn nông cạn e rằng khó gánh vác được trọng trách này. Lần này không thể thu thập đủ số quân lương là do vãn bối bất tài vô dụng, chính vì vậy mà vãn bối quyết định thống lĩnh hai nghìn quân lính con em huyện Kỷ tấn công Đại Đồng, trận chiến này bất luận là thắng hay bại thì cũng coi đây là chút thành ý báo đáp ân nghĩa của vãn bối với Sấm Vương.
Lận Dưỡng Sinh không giữ được bình tĩnh nói luôn:
- Ngươi đi thì cứ đi, tìm chúng ta thương lượng cái quái gì?
Lý Nham cầm lấy đại ấn trên bàn và đeo kiếm lên, nói với giọng rất chân thành:
- Hôm nay vãn bối mời năm vị đại tướng quân đến đây không có ý gì khác, chỉ hi vọng trong số năm vị đây có thể chọn ra một người đức cao vọng trọng có thể gánh vác được trọng trách chủ soái nghĩa quân Thiểm Tây, chỉ có như vậy, vãn bối mới có thể giải thích được với Sấm Vương và hơn mười vạn huynh đệ nghĩa quân Thiểm Tây.
Năm người Mã Thủ Ứng nghe vậy thì biến sắc, bọn họ có nằm mơ cũng không thể ngờ được rằng Lý Nham lại có ý này. Hóa ra hôm nay Lý Nham sai người mời họ đến đây không phải là vì lấy thân phận là chủ soái nghĩa quân ép năm người bọn họ dẫn quân tấn công Đại Đồng, mà là muốn chọn một trong số năm người bọn họ kế nhiệm chức vụ chủ soái nghĩa quân, còn y thì sẽ dẫn theo đội quân hai nghìn con em huyện Kỷ đi tấn công Đại Đồng.
Năm người Mã Thủ Ứng tự cho mình từng trãi nên luôn coi thường Lý Nham, nhưng bọn họ cũng không phải là kiểu người không biết tốt xấu, bọn họ vẫn là những con người bằng xương bằng thịt, đều có tình cảm, nếu có ai đó có thể hiểu được tính tình của bọn họ thì bọn họ sẽ đối đãi lại một cách thành tâm. Nhưng vấn đề là ở chỗ, năm người bọn họ đều là những kẻ thô lỗ, đều không bao giờ có ý nghi ngờ tấm lòng của người khác, bọn họ đâu biết rằng lúc nãy Lí Nham đã diễn thành công vở kịch lấy lui làm tiến.
- Lý Nham huynh đệ!
Mã Thủ Ứngcó chút không dám tin, hỏi:
- Ngài thật sự muốn dẫn theo hai nghìn quân binh con em huyện Kỷ tấn công Đại Đồng?
Lý Nham trả lời rất thành thật:
- Vãn bối tuy rằng vẫn còn trẻ nhưng cũng hiểu được đạo lí: lời nói đáng giá nghìn vàng.
Lận Dưỡng Thành lại vội hỏi:
- Chỉ dẫn theo hai nghìn quân đi tấn công Đại Đồng, chuyện này chẳng khác gì đi nộp mạng.
- Hiện giờ vãn bối vẫn còn là chủ soái của nghĩa quân Thiểm Tây, thay nghĩa quân kiếm quân lương chính là tránh nhiệm của vãn bối.
Lý Nham nói một mạch, trên mặt y thể hiện rõ sự quyết tâm, nghiêm nghị, từ trước đến giờ chưa bao giờcó:
- Về chuyện thắng hay bại, sống hay chết, thì không phải là chuyện mà vãn bối có thể quyết định được, vãn bối chỉ mong những việc vãm bối làm sẽ không thẹn với lương tâm.
- Lý Nham huynh đệ!
Mã Thủ Ứng xúc động nói:
- Ngài đừng nói nữa, lúc trước là do Lão Hồi Hồi ta hiểu nhầm ngài, thật không ngờ Lý Nham huynh đệ tuổi còn trẻ mà lại am hiểu đến vậy, lại còn không ỷ uy quyền để áp đặt kẻ dưới, hiếm thấy. Đúng là hiếm thấy! Chủ soái nghĩa quân Thiểm Tây vẫn nên là ngài gánh vác, người khác Lão Hồi Hồi ta không xen vào, nhưng người của ta thì nhất định đi theo ngươi.
Hạ Cẩm cũng lớn tiếng nói:
- Lý Nham huynh đệ đã nói đến nước này rồi, Hạ Cẩm ta nếu còn làm trái ý ngài thì cũng không đáng làm người.
Ba người Hạ Nhất Long, Lưu Hi Nghiêu và Lận Dưỡng Thànhnhiệt huyết sôi trào, ai ai cũng đều muốn đi đánh Đại Đồng cùng Lý Nham.
Lý Nham nhân cơ hội nói:
- Năm vị đại tướng quân cũng muốn khởi binh đi tấn công Đại Đồng, đây chẳng phải là quá tốt rồi sao. Dù sao binh lực nhiều hơn thì cơ hội đánh thắng Đại Đồng của chúng ta càng nhiều. Nhưng chức vị chủ soái của nghĩa quân Thiểm Tây vãn bối nhất định không làm nữa, hay là mời năm vị Đại tướng quân hãy tuyển chọn một người khác đi.
Lý Nham càng từ chối thì càng làm ra vẻ y rất quang mình lỗi lạc, càng thêm chứng minh những lời lúc nãy của y là thật, càng thêm chứng minh là y thực sự muốn nhường chức chủ soái này cho người hiền và cũng càng khiến cho đám người Mã Thủ Ứng bội phục.
Mã Thủ Ứng kích động hô lớn:
- Lý Nham huynh đệ, chức chủ soái nghĩa quân Thiểm Tây chỉ có thể là ngài, ngài yên tâm, từ nay về sau, huynh đệ Cách Tả Ngũ Doanh chúng tôi chỉ nghe lệnh của ngài thôi. Mã Thủ Ứng tôi nếu như sau này nói không giữ lời, không tuân theo sự điều khiển của Lý Nham huynh đệ thì tôi đây sẽ bị thiên lôi đánh chết, chết không được tử tế.
Bốn người Hạ Nhất Long cũng lần lượt lập lời thề, họ đều nhất chí ủng hộ Lý Nham giữ chức chủ soái nghĩa quân Thiểm Tây.
Mặc dù vậy Lý Nham vẫn một mực từ chối:
- Vãn bối đã kiên quyết không giữ chức chủ soái nghĩa quân nữa, nếu như năm vị đại tướng quân đây tạm thời vẫn chưa chọn được người thích hợp thì vãn bối xin có ý này.
Năm người kia đồng thanh hô lên:
- Chủ ý gì vậy?
Lý Nham nói:
- Thành Đại Đồng ngoại trừ bốn cửa đông tây nam bắc để cho dân chúng ra vào ra, thì vẫn còn có một cửa nhỏ khác ở phía đông dành cho hoàng thân quốc thích ra vào, nói cách khác thành Đại Đồng tổng cộng có năm cửa thành. Do đó vãn bối đề nghị, lúc đó năm vị đại tướng quân dẫn theo binh mã của mình, cùng một lúc tấn công năm cửa, nếu như ai công phá được cửa thành trước thì người đó sẽ là chủ soái của nghĩa quân Thiểm Tây, mọi người thấy sao?
Cả năm người Mã Thủ Ứng đều không lên tiếng, bọn họ thực sự kính trọng trí tuệ của Lý Nham, nhưng bọn họ cũng muốn làm chủ soái nghĩa quân Thiểm Tây. Lúc nãy bọn họ kiên quyết muốn Lý Nham làm chủ soái là vì bọn họ đều không phục lẫn nhau, đều không muốn để cho người khácđược lợi, vì vậy dứt khoát đề nghị Lý Nham làm chủ soái tiếp tục.
Đã là người thì ai cũng có dã tâm, năm người Mã Thủ Ứng bọn họ cũng vậy, huống chi là nhân vật đứng đầu 13 nghĩa quân trong đại hội Huỳnh Dương Tủng Môn Thị. Khi họ nhìn thấy Trương Hiến Trung và Lý Tự Thành đều có sự nghiệp riêng, đều trở thành nhân vật có thể hô mưa gọi gió, nhìn thấy hai người này có thể lật đổ Đại Minh triều, ngồi lên ngai vàng trở thành hoàng đế thì bọn họ không khỏi ganh tỵ, nếu như có thể thừa cơ hội lần này lên làm chủ soái nghĩa quân Thiểm Tây, thì sau này không thể không có khả năng có địa vị ngang với Lý Tự Thành và Trương Hiến Trung.
Thấy cả năm người đều không nói gì, Lý Nham lại nói:
- Nếu cả năm vị đại tướng quân đều không có ý kiến gì nữa vậy thì chuyện này quyết định như vậy đi. Để thống nhất hiệu lệnh của ba quân, tạm thời vãn bối vẫn đảm nhiệm trọng trách chủ soái nghĩa quân, buổi chiều hôm nay đại quân sẽ xuất phát, thẳng tiến Đại Đồng, mọi người thấy sao?
- Vâng!
Đám người Mã Thủ Ứng đồng thanh đáp lại, nhận lệnh rồi đi ngay.
Chiêu "Lấy lui làm tiến" này của Lý Nham xem như đã đánh trúng chỗ hiểm của đám người Mã Thủ Ứng. Để có thể danh chính ngôn thuận lên làm chủ soái nghĩa quân Thiểm Tây, trong lòng năm người này đều đã nhẫn nhịn rất lâu, đều chờ đợi để quyết sống chết trong cuộc tấn công Đại Đồng lần này. Tóm lại, nhất định phải tấn công Đại Đồng trước bốn người còn lại.
Đại Đồng.
Không đợi thánh chỉ của hoàng đế Sùng Trinh tới, thì tin Lưu Tặc chuẩn bị tấn công đã truyền đến Đại Đồng trước một bước. Ngay khi nhận được tin này, tri phủ Đại Đồng Ngụy Đại Bản sợ đến mức hồn xiêu phách lạc, ông ta vội vàng cho người đến mời Trấn thủ Thái giám trấn Đại Đồng kiêm giám quân Trương Tử An, Đại Vương Chu Truyền Tề, còn có phó tướng trấn Đại Đồng Triệu Lục Cân đến phủ nha nghị sự.
Trương Tử An và Triệu Lục Cân đều không dám chậm trễ, vội vàng đến phủ nha.
Dựa theo luật Đại Minh, Đại Vương Chu Truyền Tề thì không được phép nhúng tay can thiệp vào chuyện chính sự của địa phương, nếu không rất có thể sẽ bị hoàng đế Sùng Trinh khép vào tội đại nghịch, nhưng đối với tình hình trước mắt, ông ta cũng không thể quá để ý đến những điều kiêng kị đó, chỉ biết là phải nhanh chóng dẫn theo hai vị chiêm sự của Vương Phủ đến phủ nha nghị sự, hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là bảo vệ Đại Đồng, tất cả những chuyện khác đợi đến khi đánh lui đại quân Lưu tặc rồi hãy nói sau.
Đại sảnh phủ nha.
Những người được mời đến đều đã có mặt đông đủ, Ngụy Đại Bản mời Đại Vương ngồi lên ghế trên, Trương Tử An và hai vị Chiêm sự Vương Phủ ngồi ở hai phía trái phải, còn Ngụy Đại Bản và Triệu Lục Cân ngồi ở ghế sau cùng.
Mọi người vừa mới ngồi xuống ghế, Chu Truyền Tề đã vội vàng lên tiếng:
- Ngụy đại nhân, Lưu tặc đã đánh đến đâu rồi?
- Bẩm vương gia!
Ngụy Đại Bản lau mồ hôi lạnh trên trán, run giọng nói:
- Uông đại nhân vừa báo tới tin chiến sự khẩn cấp, hiện giờ đại quân của Lưu Tặc đã đánh đến vùng Bát Giác Bảo rồi, cách thành Đại Đồng chưa đến ba trăm dặm, muộn nhất thì ba ngày nữa đại quân Lưu Tặc có thể sẽ đánh đến thành Đại Đồng.
- Đã đánh đến Bát Giác Bảo rồi ư?
Chu Truyền Tề nghe thấy vậy cũng sợ toát cả mồ hôi, hỏi lại:
- Không ngờ Lưu Tặc tới nhanh như vậy, rốt cục là bọn chúng đi con đường nào mà tới, tại sao các vệ, sở, bảo thành không nghĩ cách ngăn cản chúng, tại sao lại để cho Lưu Tặc có thể tiến quân thần tốc như vậy?
- Vương gia!
Ngụy Đại Bản trả lời bằng giọng hết sức não nề:
- Nói ra thì sợ ngài sẽ không tin, đại quân Lưu Tặc một đường theo Trường Thành mà tới, các tướng sĩ biên quân của các vệ, sở, bảo không những không tìm cách ngăn cản bọn chúng mà ngược lại phần lớn trong số đó đã tạo phản làm nghịch tặc rồi. Theo tin báo khẩn cấp Uông đại nhân cho biết, đã có ít nhất hơn năm nghìn tướng sĩ biên quân đã đầu hàng Lưu Tặc.
- Cái gì?
Chu Truyền Tề giật mìnhnói:
- Chuyện này là như thế nào? Sao có thể như vậy được?
- Ngụy đại nhân!
Trương Tử An đột nhiên lên tiếng hỏi :
- Sao ngài có thể biết được là đại quân Lưu Tặc nhất định sẽ tấn công Đại Đồng? Có lẽ đây chỉ là kế dương đông kích tây của Lưu Tặc, ngoài mặt bọn chúng bày ra thế trận tấn công Đại Đồng, nhưng trên thực tế lại âm thầm quay ngược kích, quay đầu về phía nam tiến đánh Thái Nguyên thì sao?
Ngụy Đại Bản cười khổ nói:
- Nếu được như lời Trương công công nói, đây chỉ là kế dương đông kích tây của Lưu Tặc thì đây chính là phúc phận của hạ quan, và đây cũng chính là phúc phận của vương gia cùng chư vị đại nhân đang có mặt ở đây, cũng là phúc của dân chúng Đại Đồng rồi Nhưng đáng tiếc, lần này Lưu Tặc không giống như đang chơi trò dương đông kích tây, rõ ràng là bọn chúng đang nhằm thẳng vào Đại Đồng.
Trương Tử An hỏi ngược lại:
- Dựa vào đâu mà ngài lại có thể chắc chắn như vậy?
Ngụy Đại Bản lại cười khổ:
- Xin hỏi công công, hiện giờ Lưu Tặc thiếu cái gì nhất?
Trương Tử An cau mày nói:
- Lưu Tặc thiếu nhất là cái gì?
- Không phải là lương thực hay sao?
Ngụy Đại Bản nói:
- Lúc này kho lương thực của hai tỉnh Sơn Tây, Thiểm Tây gần như đã trống rỗng, chỉ có trong thành Đại Đồng là còn lương thực, không nhắc đến chuyện Vương Giamới mua được mười vạn thạch lương thực từ Bắc Thông Châu, mặt khác biên quân lại vừa mới đoạt lại của Mông Cổ gần 100 vạn con trâu, bò, dê, cừu lại còn mấy chục ngàn con ngựa, càng làm cho Lưu Tặc đỏ mắt rồi. Công công ngài nói xem, Lưu Tặc sẽ chọn thành Thái Nguyên không có thứ gì hay lại chọn Đại Đồng vừa có lương thực vừa có ngựa chiến?
- Phân tích của Ngụy đại nhân không phải là không có lý.
Chu Truyền Tề nhíu mày nói:
- Xem ra lần này Lưu Tặc đúng là muốn nhằm về phía Đại Đồng, Trương công công, không biết hiện giờ trấn Đại Đồng có bao nhiêu binh lính?
Đại Vương đã hỏi, Trương Tử An không dám chậm trễ, vội đáp:
- Bẩm vương gia, lúc này đại quân kỵ bộ trấn Đại Đồngmột vạn tám nghìn quân, trong đó hơn tám nghìn quân đang đóng ở đại bản doanh Thành Bắc, hơn một vạn còn lại thì chia ra đóng quân ở sáu đại vệ: Đại Đồng tả vệ, Đại Đồng hữu vệ, Uy Viễn vệ, Trung Đồn vệ, Cao Dương vệ, Thiên Thành vệ cùng với các sở thành, bảo thành khác.
Chu Truyền Tề nói:
- Trương công công, ngài hãy mau triệu tập tất cả binh lính của trấn Đại Đồng lại, ngoại trừ Đại Đồng tả vệ và Đại Đồng hữu vệ thì các vệ thành, sở thành, bảo thành khác không cần phải giữ nữa, dù sao thì người Kiến Nô và Mông Cổ cũng không đánh tới nữa, bây giờ quan trọng nhất vẫn là bảo vệ thành Đại Đồng.
Trương Tử An nói:
- Nếu Vương gia đã nói như vậy thì thần nhất định sẽ làm theo.
- Ấy, đừng!
Chu Truyền Tề vội vàng đính chính:
- Trương công công, đây cũng không phải là chủ ý của bổn vương, bổn vương chỉ là đề nghị với ngươi mà thôi, cuối cùng nên làm như thế nào thì vẫn là do ngài quyết định. Có nên triệu hồi tất cả quân lính ở các vệ, sở, bảo về tăng cường phòng giữ thành Đại Đồng hay khôngđó là chuyện của ngài, không liên quan gì đến bổn vương.
- Da! Dạ! Dạ!
Trương Tử An vội vàngđáp:
- Nô tài đáng chết, chuyện này đúng là không có liên quan gì đến Vương gia, tất cả đều là chủ ý của một mình nô tài .
Mặc dù trong lòng Trương Tử An đang thầm nguyền rủa thậm tệ Chu Truyền Tề, nhưng ngoài mặt y không thể không làm ra vẻ cung kính, dù thế nào đi nữa thì Chu Truyền Tề cũng vẫn là chủ tử, còn y thì lại là một nô tài của họ Chu, hoàng đế Sùng Trinhcó thể xử lý y, Đại Vương Chu Truyền Tề này cũng có thể xử lý y.
Vương Chiêm sự của phủ Đại Vương bỗng nhiên nói:
- Trương công công, Ngụy đại nhân, bổn quan cho là việc triệu hồi tất cả binh lính của các vệ, sở, bảo về tăng cường phòng thủ Đại Đồng đương nhiên là quan trọng nhưng việc cần nhất lúc này vẫn là nhanh chóng mời Đô Úy phò mã nắm giữ binh quyền của trấn Đại Đồng. Khí thế Lưu Tặc Thiểm Tây mạnh mẽ, lại có thêm sự giúp đỡ của phần lớn phản quân kia, nếu như không có một viên tướng thiện chiến, giỏi cầm binh trấn thủ thì Đại Đồng khó mà giữ được.
Dù sao Vương chiêm sự cũng là cận thần của Đại Vương, lời của ông ta, Trương Tử An và Ngụy Đại Bản không thể không nghe theo. Nhưng lời của ông ta lại khiến hai người thật sự khó xử. Tuy là thời gian chịu tang một trăm ngày của Vương Phác đã đủ nhưng dù sao hiện giờ hắn không phải là tổng binh Đại Đồng rồi. Nếu quả thật mời Vương Phác nắm giữ binh quyền, ngộ nhỡ sau này hoàng đế Sùng Trinh truy cứu chuyện này thì Trương Tử An và Ngụy Đại Bản khó mà thoát khỏi liên quan.
- Vương đại nhân!
Ngụy Đại Bản nhăn mày nhăn mặt, nói:
- Mời phõ mã gia nắm giữ binh quyền Đại Đồng, sợ là không hợp với quy chế?
- Ngụy đại nhân. ,
Vương Chiêm sự lãnh đạm nói:
- Hiện giờ là lúc nào rồi mà còn ôm khư khư quy chế chứ?
- Vương đại nhân nói vậy là sai rồi!
Ngụy Đại Bản đỏ mặt giải thích:
- Quy chế là căn bản của quốc gia, bất kể là ở thời điểm nào cũng không thể bỏ qua.
Vương chiêm sự nói:
- Quy chế đương nhiên là phải tuân thủ nhưng tuân thủ quy chế cũng phải chú ý tới sách lược, ngài đừng quên ngài mới là tri phủ Đại Đồng, ngài nên hiểu rằng, nếu như phủ Đại Đồng mà bị mất trong tay ngài thì ngài mắc tội gì?
- Chuyện này...
Ngụy Đại Bản nghe xong thì kinh hãi, phủ Đại Đồng nếu thật sự mà bị mất trong tay gã thì đó chính là trọng tội để mất thành, luận tội là phải diệt cửu tộc! Còn nếu như để Vương Phác tiếp nhận binh quyền trấn Đại Đồng và bảo vệ Đại Đồng, cho dù sau này Hoàng thượng có truy cứu thì cùng lắm gã chỉ mắc tội danh là sơ xuất trong việc giám sát, nhiều nhất thì cũng chỉ là cách chức mà thôi.