Tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến đến đó là Liễu Như Thị, Liễu Khinh Yên, Hồng Nương Tử cùng nhau tiến vào.
Vương Phác ngẩng đầu lên ánh mắt dừng ở vẻ mặt nhu mì của Liễu Khinh Yên, hạ thấp giọng hỏi:
- Phái Trương Thương Thủy đi Tứ Xuyên có tin tức gì chưa?
Trương Thương Thủy là người Ninh Ba Chiết Giang, cũng là học viên lớp đại học Quan Quân Lục quân Nam Kinh đầu tiên, là số ít gia nhập Bộ tham mưu cho Trung Ương Quân, sau lại đảm nhiệm quan Tổng binh Truy trọng doanh. Trương Thương Thủy có tài ăn nói khá tốt, lại khá ngụy biện, nên được Vương Phác cho toàn quyền đến đàm phán với Đại Tây Quân.
Liễu Khinh Yên lắc đầu nói:
- Còn chưa có tin tức.
Hồng Nương Tử khẽ hỏi:
- Vương gia, người nói Lý Định Quốc sẽ đầu hàng ư?
- Tốt nhất Lý Định Quốc nguyện ý đầu hàng, nếu gã ta không đầu hàng thì phải tiêu diệt gã thôi.
Vương Phác nói xong ánh mắt chuyển qua nhìn Liễu Như Thị nói:
- Dù Lý Định Quốc đầu hàng cũng tốt, không đầu hàng cũng thế, Trung Ương Quân phải chuẩn bị tiến đến Xuyên cho tốt, lấy bồ câu đưa tin cho Triệu Tín bảo hắn tăng thêm binh mã, thực hiện gây áp lực cho Đại Tây Quân.
Thành Đô, hoàng cung Đại Tây.
Trương Thương Thủy bị hai gã cấm quân Đại Tây dẫn vào đại điện, nhìn chung quanh, trên đại điện chỉ thấy toàn đồ trắng, một tướng lĩnh trẻ tuổi mặc đồ tang ngồi trên ghế cao, nghĩ đó chính là Lý Định Quốc, hai bên đại điện văn võ Đại Tây Quốc đứng đầy ắp, đều mặc đồ tang, vẻ mặt nghiêm trang.
Không thi lễ, cũng không quỳ gối, Trương Thương Thủy ngạo nghễ nói:
- Vị này chính là Lý Định Quốc tướng quân phải không?
- Láo xược.
Trương Thương Thủy vừa nói xong liền bị Lưu Văn Tú bước ra quát:
- Tục danh của Nhị ca ta ngươi tưởng ai cũng có thể gọi sao? Người đâu.
- Dạ.
Sớm có hai gã quân sĩ Đại Tây lên tiếng trả lời, hung tợn tiến đến nhìn Trương Thương Thủy.
Lưu Văn Tú vung tay lớn tiếng quát:
- Đem người ngay mang xuống... Chém.
- Tuân lệnh!
Hai gã quân sĩ Đại Tây quân lớn tiếng nói, nhanh chóng nhào tới.
Trương Thương Thủy hất tay hai gã Đại Tây Quân ra, mỉm cười nói:
- Bản quan sẽ tự mình đi.
- Khoan đã.
Bỗng nhiên Lý Định Quốc giơ tay ngăn cản nói:
- Còn không mau lui ra.
Lý Định Quốc đã lên tiếng, hai gã Đại Tây Quân không dám chậm trễ nhanh chóng lùi xuống, Lưu Văn Tú vốn không định giết Trương Thương Thủy, chỉ là muốn tạo uy mà thôi, thấy thế bĩu môi chế giễu nên không nói gì thêm nữa.
Lý Định Quốc ngăn cản quân sĩ Đại Tây Quân, lại hỏi:
- Xin hỏi đại danh của các hạ?
Trương Thương Thủy ngạo nghễ nói:
- Bản quan là Trương Thương Thủy, là quan Tổng binh bộ binh thập thất doanh Trung Ương Quân Đại Minh thôi.
- Hóa ra là Trương tổng binh.
Lý Định Quốc lạnh nhạt nói:
- Không biết Trương tổng binh từ xa đến Thành Đô để làm gì?
- Phụng mệnh lệnh của Vương gia.
Trương Thương Thủy hướng về phía Tây An cúi chào cất cao giọng nói:
- Đến nói với Lý tướng quân vài câu.
Lý Định Quốc nói:
- Tại hạ nguyện nghe.
Trương Thương Thủy hít một hơi nghiêm nghị nói:
- Bất kể là Trung Ương Quân hay Đại Tây Quân mọi người đều là người Hán, nếu đã là người Hán sao lại chém giết lẫn nhau? Chỉ cần Đại Tây Quân nguyện ý nhận chỉnh biên, Vương gia tuyệt đối không làm khó dễ bất cứ ai, nếu Lý tướng quân cùng tướng sĩ Đại Tây Quân cứ khăng khăng không giác ngộ...
Lưu Văn Tú tiến lên cả giận nói:
- Thì làm sao?
Ánh mắt Trương Thương Thủy bỗng xẹt lên tia sát khí lạnh như băng, y lạnh lùng nói:
- Thì giết.
- Khẩu khí lớn thật.
Lưu Văn Tú cả giận nói:
- Bản tướng quân cũng muốn xem Trung Ương Quân dựa vào gì để tiến Xuyên?
- Lý tướng quân.
Ánh mắt Trương Thương Thủy chuyển hướng nhìn Lý Định Quốc lớn tiếng hỏi:
- Người này có thể trả lời câu hỏi của ngươi và toàn thể tướng sĩ Đại Tây Quân.
Các quan văn võ trên điện vô cùng phẫn nộ, Lý Định Quốc cũng im lặng không nói.
Ánh mắt Trương Thương Thủy lại nhìn Lưu Văn Tú hỏi:
- Xin hỏi vị tướng quân này, Đại Tây Quân tạo phản vì điều gì?
Lưu Văn Tú không nghĩ ngợi liền đáp:
- Đương nhiên để có cơm ăn, Minh đế hoang dâm vô đạo, triều chính đồi bại, dân chúng lầm than, triều đình như thế sao không lật đổ? Chỉ cần lật đổ triều đình này, thành lập triều đình khác dân chúng khắp thiên hạ đều có cơm ăn, có áo mặc, có cuộc sống yên vui qua ngày.
Trương Thương Thủy đối đáp lại:
- Đại Thuận Quân cũng vì thế mà tạo phản, nhưng cuối cùng bọn họ đã lập nước Đại Thuận đấy nhưng dân chúng có được những ngày ấm no không? Không có, từ khi Lý Tự Thành thống trị, dân chúng Thiểm Tây còn nghèo khổ, đói rách còn bi thảm hơn trước nhiều, các ngươi sao không đến Thiểm Tây mà nhìn, nơi đó nay đã biến thành thế nào rồi?
Lưu Văn Tú im lặng, mọi người trên điện cũng im lặng, đương nhiên bọn họ biết lời của Trương Thương Thủy nói là sự thật.
Trương Thương Thủy nói tiếp:
- Nói một chút đến Đại Minh triều ngày nay, triều đình đã không còn thời đại Sùng Chinh nữa rồi, dưới sự thống trị của Tôn Các lão và Vương gia bây giờ, triều đình sử trị thanh minh, thiên hạ yên ổn, Hồ Quảng và Tứ Xuyên gần trong gang tấc các người hẳn đã nghe qua rồi, Hồ Quảng hai năm liên tục thu được mùa lớn, thu hoạch lượng thực mười năm cũng chưa ăn hết.
- Vậy thì thế nào?
Lưu Văn Tú cả giận nói:
- Thống trị thiên hạ vốn giành cho người có đức, dựa vào đâu mà thiên hạ này là của Chu gia, dựa vào đâu mà Nhị ca ta không được thiên hạ?
Trương Thương Thủy cười lạnh nói:
- Nói như vậy Đại Tây Quân tạo phản thực sự không phải vì cơm ăn áo mặc của dân chúng thiên hạ, mà chỉ vì để Lý tướng quân ngồi trên ngai vàng sao?
Lưu Văn Tú nói:
- Đúng thì sao?
- Điều này dĩ nhiên không được rồi.
Trương Thương Thủy bỗng nhiên xoay người ngạo nghễ nói:
- Thì gặp nhau trên chiến trường.
Lưu Văn Tú cười nói:
- Ngươi đã đến Thành Đô chẳng lẽ còn muốn sống mà rời Thiểm Tây sao?
- Thì sao?
Trương Thương Thủy lãnh đạm nói:
- Hay các ngươi muốn giữ ta lại?
Dứt lời Trương Thương Thủy không để ý đến Lưu Văn Tú quay bước đi.
Ngồi trên ghế cao thần sắc Lý Định Quốc biến đổi liên tục, bỗng nhiên y giơ tay nói:
- Trương tổng binh xin dừng bước.
Trương Thương Thủy nghe bảo dừng lại, quay đầu lại hỏi:
- Lý tướng quân có gì muốn nói sao?
Lý Định Quốc thở dài nói:
- Xin Trương tổng binh quay về bẩm báo Tĩnh Nam Vương, Đại Tây Quân nguyện ý chỉnh biên.
- Hả?
- Cái gì?
Trên đại điện Lưu Văn Tú, Ngô Triệu Lân, Nghiêm Thiếc nghe thế đều sợ hãi, Lưu Văn Tú nhảy dựng lên lớn tiếng nói:
- Nhị ca, không phải ngươi mang cơ nghiệp phụ hoàng cực khổ lắm mới có được chôn vùi đấy chứ? Ngươi làm vậy sao... nếu thế Phụ hoàng trên trời linh thiêng sẽ thất vọng thế nào chứ?
Trương Thương Thủy cũng hướng Lý Định Quốc chắp tay nghiêm nghị nói:
- Lý tướng quân anh minh.
Ánh mắt Lý Định Quốc dần trở nên ngưng trọng, y nghiêm nghị nói:
- Nếu phụ hoàng trên trời có linh thiêng thì người cũng ủng hộ quyết định này của Định Quốc, dân tộc Đại Hán đã chảy quá nhiều máu, đã trải qua quá nhiều khổ cực, chúng ta không thể tự chém giết lẫn nhau nữa, không thể để máu tiếp tục chảy...