Hứa gia thôn, cách Đại Đồng tám mươi dặm, trong thôn có mấy mươi hộ họ Hứa.
Dưới cây hòe già ở phía đông đầu thôn có một tiểu viện đơn độc, tiểu viện hơi cũ, nhưng ba gian nhà vừa mới được tu bổ, sân cũng khá sạch sẽ, trong góc còn trồng mấy hàng cây hành xanh biếc.
Lúc trời sắp Sáng, một con khoái mã phi như gió thổi chớp giật xông vào Hứa gia thôn, chạy vào tòa viện phía đông đầu thôn mới ghìm chặt ngựa dừng bước. Một tráng hán từ trên lưng ngựa xoay người nhảy xuống. Ngườ nọ
buộc chặt con gựa vào gốc cây hòe, lại lấy Xuống một bao gạo, lay yên ngựa rồi lập tức chạy vào tiểu viện. Cửa không khóa, nhẹ nhàng đẩy một cái thì đã mở ra, người tráng hán cười mỉm.
Tiến vào sân, đóng cửa lại, người tráng hán đi vào trong nhà hầm. Ba gian nhà hầm này là đào từ bên trong ra, gian nhà hầm. Ở giữa tương đương Với phòng
khách. Người tráng hán đưa tay đẩy nhẹ, cửa chính liền mở ra, nụ cười trên mặt người tráng hán càng trở nên ấm áp.
Nhưng mà, người tráng hán rất nhanh phát hiệp tình hình không đúng. Chân trước của y vừa bước vào nhà hầm, bên trong bỗng lóe lên một tia sáng, tia sáng lại đốt lên một cây đuốc tẩm mỡ dê. Dưới ánh lửa đỏ, người tráng hán nhìn rõ tình hình trong nhà hầm không sót chút gì. Chỉ thấy giữa gian nhà hầm có đặt một cái ghế, trên ghế có một người trẻ tuổi mặc cẩm bào đang ngồi ngay ngắn. Phía sau người trẻ tuổi mặc cẩm bào có hai người tráng hán đứng hầu. Một người có râu quai nón, một người khác trên mặt có vết sẹo rất dễ đập vào mắt người khác. Mùa đông lạnh giá mà hai người chỉ khoác một chiếc áo mỏng manh, cánh tay lực lưỡng, gân guốc lộ ra ngoài, khiến cho người ta có một cảm giác khó lòng ngăn cản. thoạt nhìn đã biết là người dữ dằn.
Tráng hán thất kinh, xoay người rời đi
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, không đợi người tráng hán ra khỏi cửa, hai bóng người liền vọt ra một cách quỷ mị từ ngoài cửa lớn. Trong tay hai người đều cầm một thanh nỏ. Mũi tên đen nhánh đã ngắm vào yết hầu của người tráng hán nọ. Gần như đồng thời, từ hai bên nhà hầm cũng vọt ra hai bóng người, trong tay cũng cầm nỏ.
Tất cả lối đi đều đã bị chặn, sáu cây nỏ đã đồng thời ngắm vào chỗ hiểm yếu trên người của tráng hán, mặc cho y Võ nghệ cao cường cũng không dám khinh cử Vọng động.
- Đã đến rồi thì ngồi yên đi.
Người trẻ tuổi mặc cẩm bào ngồi trên ghế mỉm cười nói:
- Túc hạ đã đến rồi, cần gì phải vội vã đi đâu chứ?
Người tráng hán chậm rãi xoay người lại, trầm giọng hỏi:
- Ngươi là ai?
Người trẻ tuổi mặc cẩm bào lắc đầu nói:
- Lời này túc hạ có vẻ không quang minh lỗi lạc lắm là người quen, cần gì phải giả người dưng không quen biết.
mới mấy ngày, không ngờ chúng ta lại gặp nhau. Điều khiế người ta không ngờ là chúng ta lại gặp nhau Ở đây.
- Đích xác là tại hạ không nghĩ tới
Người tráng hản lãnh đạm
- Hóa ra Vương đại anh hùng vang danh thiên hạ chẳng qua cũng chỉ là hạng người kê minh câu đạo! (Y chỉ hạng người hèn hạ)
Quả nhiên là đã bị ngươi nhận ra, người tráng hán kia liền thừa nhận thân phận của mình.
- Câm miệng!
- Làm càn! Mặt Sẹo và Râu Rậm đứng phía sau Vương Phác đông thanh hét to.
Vương Phác giơ tay ngăn hai người lại, thảm nhiên hỏi:
- Lời này của túc hạ là có ý gì?
- ý gì?
Người tráng hán trầm giọng nói:
- Vậy muốn hỏi Vương đại tổng binh ngài, ngài đã làm gì Phượng Nhi Nương rồi?
,
Vương Phác mỉm cười không nói, chỉ vẫy tay một cái, hai gia đinh nghiêng người tránh ra một con đường. Tấm rèm vải được vén lên nữ mặc áo vải rất có tư sắc ôm hai đứa trẻ một lớn một nhỏ, đứa trẻ kia nhìn thấy người tráng hán liền lập tức hoan hô một người phụ nữ áo vải cũng vui sướng gọi một tiếng. Người tráng hán nhìn người phụ nữ áo vải và hai đứa trẻ một cách thân thiết, hỏi:
- Phượng, bọn họ không làm gì ba mẹ con nàng chứ?
- Không.
Người phụ nữ áo vải lắc lắc
- Vương tổng binh chỉ tặng chút lương thực và than đốt.
- Cha, còn có kẹo nữa.
- Còn có dây màu nữa.
Thấy vậy thần sắc của tráng hán cuối cùng đã dịu xuống. Địch ý trong không khí dường như
phai nhạt đi một chút. Vương Phác mỉm cười nói:
- Trương đầu lĩnh, hiện tại chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng rồi chúr?
Người tráng hán sờ sờ đầu hai đứa trẻ, nói:
- Vương tổng binh, rốt cục là ngài có ý gì?
Vương Phác nhìn nhìn người phụ nữ áo vải bên cạnh người tráng hán còn có mấy đứa trẻ xinh như ngọc, không đáp mà hỏi lại:
- Trương đầu lĩnh, ngươi có thật sự hãy tính toán đi, có từng nghĩ cho Phượng Nhị một danh phận không, cho ba mẹ con nàng Sống tốt hơn, an toàn hơn, thoải mái hơn không?
Người tráng hán trầm mặc không nói, người phụ nữ áo vải ngẩng đầu nhìn y, mắt lộ vẻ u Oán.
Vương Phác nói:
- Làm trộm cướp vào nha trộm đồ đường nhiên là Sảng khoái. cũng không chịu sự gò ép của quan phủ. Nhưng rốt cục cũng không có ai nhìn được thủ đoạn của ngươi, quan phủ không thể buông tha người, quan quân thì lúc nào cũng muốn tiêu diệt các ngươi, ngươi nhẫn tâm để Phượng Nhi phải lo hay sao?
Ánh mắt của người phụ nữ áo vải càng trở nên u oán hơn. Lời nói của Vương Phác quả thật đã chạm vào trong tâm khảm của nàng.
Vương Phác chậm rãi đứng dậy, giọng nói nhiên trở nên nghiêm nghị:
- Tuy rằng các ngươi là mang giầu giúp nghèo, nhưng kẻ chết dưới đao của các ngươi đều không phải là hạng người vì tiền tài mà làm chuyện bất nhân, càng có nhiều người lại là người già phụ nữ trẻ con vô tội. Sát nghiệt các ngươi tạo ra khiến ông trời căm phẫn, người người đều đáng bị trừng phạt!
Người tráng hán bỗng nhiên biến sắc, chợt trở nên căng thẳng. Ngữ khí của Vương Phác càng thêm nghiêm khắc, nói tiêp:
- Nhược bằng lúc bình thường, bản tổng binh sẽ dẫn binh chém tận giết tuyệt các ngươi. Nhưng lúc này là thời loạn thế, triều đình đúng lúc cần dùng người, bản tổng binh liền phá lệ cho các ngươi một lần rửa sạch tội lỗi, cho các ngươi một cơ hội làm lại cuộc đời lần nữa.
Sự căng thẳng của người tráng hán chợt dịu xuống, trời lạnh nhưng trên trán đã toát ra mấy giọt mồ hôi.
Vương Phác lại nói:
- Lần này bản tổng binh không mặc giáp cũng không mang binh, chỉ mang theo mấy tên tùy tùng tâm phúc, chính là không muốn việc này có quá nhiều người biết, chính là vì cho các ngươi một cơ hội làm lại cuộc đời! Nếu như các ngươi nguyện ý làm lại cuộc đời, ba ngày sau đến đại doanh thành bắc tìm ta! Nếu các ngươi không nguyện ý. Vậy thì chờ bản tổng binh mang binh đến tiêu diệt các ngươi.
Nói đoạn, Vương Phác vung tay lên, cất cao giọng nói:
- Chúng ta đi!
Mặt Sẹo và Râu Rậm bảo vệ Vương Phác đi ra ngoài. Lúc đi ngang trước mặt người tráng hán. Mặt Sẹo bỗng đưa tay phải ra, lòng bàn tay cầm lấy hai quả hạch đào. Lúc người tráng hán không để ý. Mặt Sẹo đột nhiên nắm ngón tay lại, một tiếng vớ Vụn vang lên khiến cho người ta sợ hãi. Đợi khi Mặt Sẹo mở bàn tay ra, hai trái hạch đào cứng rắn kia đã trở thành một mảnh vụn.
Người tráng hán bỗng biến sắc, thầm nghĩ người này võ nghệ tuyệt không thua kém mình, Nếu tùy tùng khác cũng có võ nghệ như thế, thì hôm nay Vương tổng binh muốn bắt lấy y có thể nói là dễ như trở bàn tay!
Mắt thấy Vương Phác sắp đi ra khỏi nhà hầm
- Vương tổng binh!
Vương Phác dừng chân, không quay đầu lại hỏi:
- Trương đầu lĩnh có gì chỉ bảo?
Người tráng hán ôm quyển
- Sự tình trọng đại tiểu nhân phải cùng mười ba thủ lĩnh thương lượng một chút. Tuy nhiên, dù như thế nào, ba ngày sau tiểu nhân nhất định sẽ đến đại doanh thành bắc tìm ngài!
Vương Phác không quay đâu lại trầm giọng nói:
- Vậy ba ngày sau gặp lại. Ở đại doanh!
Đại Đồng, phủ Thái giám trấn thủ. Chân Hữu Tài chào hỏi Trương Tử An, hai người phân chủ khách ngồi Xuống, Chân Hữu Tài nói:
- Tại hạ phụng mệnh Tướng quân đến báo tin với Công công ngài. Binh biến ở đại doanh thành bắc đã tạm thời được khống chế. Tuy nhiên. Công công ngài cũng biết.
đây chỉ là tạm thời. Nếu không thể giải quyết vấn đề nợ quân lương một cách thiết thực, thì bọn họ sẽ có lần binh biên thứ hai.
- Cái này ta biết.
Trương Tử An liền hỏi:
- Cho nên muốn làm phiền Chân tiên sinh giúp ta chuyển lời đến Phò mã gia, vẫn phải làm phiên ngài giúp ta vượt qua cửa ải khó khắn này.
– Nếu Tướng quân đã nhận lời, ngài nhất định sẽ giúp đỡ.
Châm Hữu Tài nói:
- Tuy nhiên, có một chuyện Công công ngài nhất định phải nắm bắt thời gian mà làm, nếu không cho dù là Tướng quân nhà tại hạ có bản lĩnh to bằng trời, thì chỉ e là cũng không đánh được Quy Hóa, không đoạt được kim ngân tài bảo mà Công công ngài cần.
Trương Tử An liền nói:
- Xin Chân tiên sinh hãy nói rõ.
Chân Hữu Tài nói:
- Tại hạ đã thương lượng với Tướng Quân. Thời gian xuất binh Mông Cổng đã định vào Nguyên Đán, vì sau khi Nguyên Đán qua đi là tháng giêng trong tập tục của người Hán chúng ta. Tháng giêng là tháng ăn mừng, chỉ thích hợp đi thăm bạn không thích hợp cho việc binh đao, người Mông Cổ tuyệt đối không ngờ chúng ta sẽ xuất binh vào lúc này!
Chân Hữu Tài thấp giọng nói:
- Bây giờ chỉ còn hơn một tháng nữa là đến Nguyên Đán, Công công ngài cần phải đốc thúc xưởng binh khí nắm bắt thời gian, chế tạo hai loại hỏa khí như Tướng quân nhà tại hạ đã giao phó. Trong thời gian hơn một tháng này, nhất định phải tạo ra được ít nhất năm trăm khẩu hỏa thương kiểu mới cùng với năm nghìn viên Long Vương pháo!
Trương Tử An nói:
- Chân tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ bảo bọn họ tận lực mà làm. Nếu như ba xưởng binh khí của Đại Đồng không đủ, ta sẽ đi mời bốn xưởng binh khí khác của Sơn Tây cùng hỗ trợ. Bất kể như thế nào, cũng phải làm ra năm trăm khẩu hỏa thương kiêu mới, còn có năm ngàn Viên Long Vương pháo.
Chân Hữu Tài ôm quyền nói:
- Vậy thì làm phiên Công công rồi.
- Chân tiên sinh nói gì thế.
Trương Tử An nói:
- Hiện tại Phò mã gia và ngài đã hỗ trợ cho ta, ta giúp các ngài còn không phải là giúp mình, cần gì phải cảm tạ?
Châm Hữu Tài nói:
- Vậy tại hạ xin phép cáo từ.
Trương Tử An nói:
- Tiên sinh đi thong thả.
- Công công không cần Pin Chân Hữu Tài ôm quyền rồi xoay người nghênh ngang rời đi.
Nhìn Hữu Tài đi xa, sắc mặt của Trương Tử An trở nên âm
Trầm, thái giám liền lên tiếng trả lời, đi vào khom người trước mặt Trương Tử An, cười nịnh hót, nói:
- Cha nuôi có gì chỉ bảo?
Trương Tử An lấy ra một phong thư Sơn đỏ, giải thích:
- Trong đây có một thư khẩn cấp sáu trăm dặm, ngươi lập tức phái người đưa vào cung nhớ kỹ phải trình lên trước mặt lão tổ tổng!
- Vâng, con sẽ đi làm ngay.
Tên tiểu thái giám trả lời, xoay người rời đi. - Quay lại.
Trương Tử An cau mày nói: – Ta đã nói hết lời đầu.
Tên tiểu thái giam liền nói:
- Cha nuôi cứ nói.
Trương Tử An nói:
- Đợi thư gửi ra ngoài ngươi lại đến xuởng binh khí, sai mấy tên
quản sự tối nay đến chỗ ta một chuyến.
- Vâng. Tên tiểu thái giám trả lời:
- Vậy con đi được chưa ạ?
Trương Tử An phất phát tay,
- Đi đi.
Núi Khảo Lão.
Bởi vì lâu năm không được tu sửa, miếu Sơn thần đã trở nên tồi tàn.
Ánh lửa trong u rực cháy, mười ba người đàn ông đang vây quanh ngọn lửa Sưởi ấm. trong đó có Trương Hòa Thượng vừa gặp mặt Vương Phác vào buổi sáng. Mười ba người vây quanh thành một vòng nhưng lại không nói năng gì, thoạt nhìn là biết dường như bọn họ đang đợi người. Đúng lúc này, ngoài miêu bỗng vang lên một tràng tiếng vó ngựa dồn dập.
Trương Hòa Thượng bỗng đứng dậy, lớn tiếng nói:
- Thành đầu lĩnh đã đến.
Mười hai người đàn ông còn lại cũng đều đứng dậy, đi theo Trương Hòa Thượng ra ngoài miếu nghênh đón. Mọi người vừa ra đến cửa miếu, thì thấy một người đàn ông dắt con ngựa ô đang đi từ trên núi xuống theo con đường mòn. Người đàn ông nọ gầy cao, trên người khoác một bộ trang phục màu đen, áo choàng da gấu, trên cổ tay có một đôi hộ uyển bằng đồng, tạo cho người khác một cảm giác phiêu dũng khó Sánh.
- Thật là ngại quá. Người đàn ông nọ nghênh diện đám người Trương Hòa Thượng, ôm quyền nói:
- Đã để chư vị đợi lâu.
Trương Hòa Thượng nói: - Hiện tại Thành đầu lĩnh cũng đã đến, người đã đông đủ chúng ta vào trong miếu
nói chuyện đi. Mọi người đều đồng ý, đi theo Trương Hồà Thượng vào miếu Sơn thần, lại vây quanh đống lửa ngồi vào chỗ của mình. Lúc này Trướng Hòa Thượng mới lên tiêng:
- Lần này Hòa Thượng lấy Phi Vũ Truyền Hịch triệu tập mọi người đến miếu Sơn thần, là có chuyện muốn bàn bạc cùng mọi người.
- Chuyện gì?
Có người hỏi:
- Có phải là lại có mối làm ăn không?
Có người phản đối:
- Chúng ta đã nhận lời Vương tổng binh, từ nay về sau sẽ không cướp đoạt bách tính Đại Minh. Nam tử hán đại trượng phu phải nhất ngôn cửu đỉnh. Việc lật lọng chúng ta không thể làm! Những thổ phỉ khác làm sao chúng ta không quan tâm, nhưng mười bốn người chúng ta sau này chỉ có thể cướp đoạt người Mông Cổ thôi.
- Đúng, từ đây về sau sẽ không cướp đoạt bách tính Đại Minh nữa.
Có người phụ họa:
- Ai bảo chúng ta bại dưới tay của Vương tổng binh chứ?