Lý Hổ cả giận nói:
- Dựa vào cái gì mà ta phải tin các ngươi?
Khách thương cười lạnh nói:
- Lý tướng quân có thể không tin chúng ta, nhưng ngài phải biết nếu ngài để Lý Tự Thành chịu thiệt, thì cho dù ngài dẫn người ngựa tìm đến dưới trướng y, y còn có thể tha cho ngài sao?
- Bổn tướng quân căn bản không hiểu ngươi đang nói cái gì.
Lý Hổ buồn bực nói:
- Tại sao bổn tướng quân phải gia nhập vào dưới trướng của Sấm tặc? Quân Hà Nam chúng ta toàn thể binh sỹ đều rất nhanh sẽ được quân Trung Ương thu biên. Chúng ta làm quân Trung Ương tốt đẹp không làm, dựa vào cái gì mà lại đi trở thành thủ hạ của Sấm mà làm lưu tặc?
- Ha ha.
Khách thương mỉm cười nói:
- Lý tướng quân không cần phải từ lừa mình rồi lừa người nữa.
Lý Hổ lãnh đạm nói:
- Người có ý gì?
Khách thương nói:
- Ai cũng có thể được quân Trung Ương thu biên, duy chỉ có Lý Hổ ngài là không thể được quân Trung Ương thu biên! Tình ý của Lý Hổ tướng quân đối với Hồng nương tử người mù cũng nhìn thấy. Làm một người đàn ông, ngài há có thể trơ mắt nhìn người đàn bà mình yêu ôm ấp người đàn ông khác sao?
- Huống hồ, cho dù là ngài thay đổi ý định ban đầu không theo Sấm tặc nữa, mà tiếp nhận cải biên của quân Trung Ương. Nhưng ngài cho rằng sau khi chỉnh biên ngài còn có thể có địa vị hiển hách như bây giờ sao? Không phải là muốn rung cây nhát khỉ, uy hiếp Tướng quân ngài. Cho dù Vương Phác không giết ngài, cũng tuyệt không thể trọng dụng ngài.
Hai câu này lại đánh trúng chỗ yếu hại của Lý Hổ!
Có lẽ Lý Hổ không quan tâm đến việc sau khi quân Hà Nam tiếp nhận chỉnh biên của quân Trung Ương, mình có thể được Vương Phác trọng dụng nữa hay không? Nhưng muốn y trơ mắt nhìn Hồng nương tử sà vào vòng tay của Vương Phác trở thành người đàn bà của Vương Phác, y lại không chịu nổi đả kích này. Nếu thật sự là vậy, Lý Hổ tình nguyện lựa chọn con đường chết.
- Lý tướng quân.
Khách thương nói:
- Hiện tại ngài nên hiểu rõ thế cục lúc này đi chứ nhỉ?
Lý Hổ nghiêm túc nói:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Khách thương nghiêm mặt, nói:
- Chuyện đến nước này cũng không cần phải giấu diếm Lý tướng quân nữa, bằng không há chẳng phải là Sơn Tây Ngô gia chúng ta tỏ ra thiếu thành ý sao? Tại hạ là bào đệ của Bình Tây Vương Ngô Tam Phụ!
Ánh mắt Lý Hổ nhìn chăm chú, trầm giọng nói:
- Ngươi chính là Ngô Tam Phụ?
Đối với đại danh của Ngô thị tam kiệt, Lý Hổ đương nhiên tuyệt không xa lạ gì. Tuy lão nhị Ngô Tam Quế là người lèo lái Ngô gia, nhưng lão đại Ngô Tam Phượng, lão tam Ngô Tam Phụ cũng không phải là kẻ dễ qua lại.
Ngô Tam Phụ nói:
- Lý tướng quân, hiện tại ngài hẳn là tin vào thành ý của Ngô gia chúng ta rồi chứ?
Lý Hổ hỏi:
- Các người muốn thế nào?
- Rất đơn giản.
Ngô Tam Phụ nói:
- Chúng ta giúp đỡ Lý tướng quân ôm mỹ nhân về, nhưng Lý tướng quân phải giúp Ngô gia chúng ta có bốn vạn con chiến mã. Nếu như thật sự không có được số chiến mã này, vậy thì cứ giết chiến mã đi. Tóm lại là bất kể như thế nào cũng không thể để cho bốn vạn con chiến mã rơi vào tay quân Đại Minh Trung Ương được!
Nói xong, Ngô Tam Phụ lại nói tiếp:
- Đương nhiên, sau khi chuyện thành công Lý tướng quân chính là thượng khách của Ngô gia chúng ta.
Lý Hổ trầm tư một hồi, lãnh đạm nói:
- Điều kiện này lão tử có thể đáp ứng, nhưng sau khi việc thành lão tử muốn độc lĩnh một quân, hơn nữa quan hệ với Ngô gia các ngươi chỉ là quan hệ hợp tác!
Ngô Tam Phụ sảng khoái đáp ứng:
- Việc này đương nhiên là không thành vấn đề.
Ngô Tam Phụ ngoài miệng sảng khoái đáp ứng, vẻ mặt cũng ôn hòa nhã nhặn, nhưng trong lòng lại cười lạnh không ngừng, thầm nghĩ thằng nhãi Lý Nham này thật là không biết sống chết, cũng không tự xem lại mình có bao nhiêu cân lượng, đã vậy còn muốn độc lĩnh một quân, ngồi ngang hàng ngang vế với Ngô gia? Khó trách đến giờ cũng chỉ là một tên tiểu nhân vật, ngay cả hạng nữ lưu như Hồng nương tử cũng có thể ép chết y đến thế.
Lý Hổ trầm ngâm nói:
- Bên cạnh Hồng nương tử có hai trăm thân vệ, rất khó đối phó. Nếu muốn bắt Hồng nương tử đi trước tiên phải nghĩ cách giải quyết hai trăm kỵ này
Ngô Tam Phụ nói:
- Hai trăm thân vệ này cứ giao lại cho tại hạ đối phó.
Lý Hổ cau mày nói:
- Ngươi có cách?
Ngô Tam Phụ cười ha ha, nói:
- Tại hạ quả thật là có cách, nhưng vẫn phải nhờ vào sự giúp đỡ của Lý tướng quân.
Lý Hổ nói:
- Giúp thế nào?
Ngô Tam Phụ nói:
- Nghĩ cách dẫn Hồng nương tử cùng hai trăm thân vệ của nàng đến Khai Phong Bắc Hiệu.
- Việc này không thành vấn đề.
Lý Hổ đáp mà không cần nghĩ ngợi:
- Chỉ cần ngài có thể bắt được Hồng nương tử ở Khai Phong Bắc Hiệu, quân Hà Nam sẽ lập tức rơi vào cục diện quần long vô thủ. Đến lúc đó, ta có thể ra mặt khống chế đại cục, kéo nhân mã đến Sơn Tây trước khi Vương Phác suất lĩnh quân Trung Ương đến Khai Phong.
- Tốt.
Ngô Tam Phụ đưa tay phải ra, vui vẻ nói:
- Cứ quyết định như vậy đi.
Lý Hổ và Ngô Tam Phụ cùng đập tay thật mạnh, nói:
- Một lời đã định!
Hà Nam, huyện Cấp.
Lúc chủ lực quân Trung Ương vẫn còn ở phủ Chương Đức, Vương Phác đã suất lĩnh Tiên Phong doanh đến huyện Cấp của phủ Vệ Huy rồi. Từ huyện Cấp đi về phía nam chính là phủ Khai Phong. Quân phòng thủ của phụ Vệ Huy đã nhận được quân lệnh của Hồng nương tử, biết quân Hà Nam sắp tiếp nhận chỉnh biên từ quân Trung Ương, vì vậy Tiên Phong doanh của Vương Phác được tiếp đãi long trọng.
Vương Phác cũng kịp thời phái quân Trung Ương dán cáo thị bên đường, ổn định lòng dân.
Bởi vì bách tính Hà Nam có băn khoăn nhất định về việc quay trở về Đại Minh lần nữa. Vì thời điểm Hồng nương tử thống trị Hà Nam, không những sát hại phú hào thân sỹ thất đức, mà còn chia đất đai của bọn chúng cho bách tính tính theo đầu người. Thậm chí ngay cả điền sản trang viên của Phúc Vương cũng đã được chia cho bách tính Khai Phong không còn gì.
Hiện tại quân Hà Nam sắp tiếp nhận quân Trung Ương chỉnh biên, toàn bộ tỉnh Hà Nam cũng sắp lần nữa trở về dưới sự thống trị của triều đình. Những bách tính không thể không lo lắng phần đất đai mà họ vừa được phân phát sẽ bị thu lại, rồi lại trở thành tá điền canh tác cho người khác một lần nữa, còn có nhiều bách tính còn lo lắng sau khi những người giàu có kia trở lại sẽ bắt đầu trả đũa họ.
Vì xóa tan đi nỗi băn khoăn của bách tính, quân Trung Ương vừa tiến vào Hà Nam đã bắt đầu tấn công mạnh mẽ bằng việc tuyên truyền. Lấy trung đội, tiểu đội làm đơn vị, không ngừng phái ra binh sỹ của quân Trung Ương, dán cáo thị ở các phủ, các huyện, các trấn thậm chí là ở các thôn trang trên đường đi, còn hết sức tuyên truyền, nhấn mạnh rằng triều đình tuyệt sẽ không thu hồi đất đai của bách tính.
Cùng lúc đó, lại dán Sát Hồ lệnh vừa mới được triều đình ban bố lan tràn ven bên đường tất cả các con đường, phủ huyện, cổ vũ dân chúng đi định cư ở Sơn Đông, Bắc Trực.
Tuy rằng lúc đầu phạm vi áp dụng của Sát Hồ lệnh Vương Phác đưa ra gồm năm tỉnh phía bắc, nhưng sau khi Nội các thận trọng suy xét, cảm thấy vẫn là lấy bốn tỉnh Thiểm Tây, Sơn Tây, Bắc Trực, Sơn Đông là thích hợp. Đồng thời vì Thiểm Tây, Sơn Tây không nằm dưới sự thống trị của triều đình, cho nên trước mắt phạm vi áp dụng thực tế của Sát Hồ lệnh chỉ có hai tỉnh Bắc Trực, Sơn Đông.
Huyện thành huyện Cấp, dịch quán.
Liễu Khinh Yên vẻ mặt ngưng trọng đi vào sương phòng của Vương Phác, hạ giọng nói:
- Hầu gia, Triệu Lục Cân dùng bồ câu truyền thư đến.
- Triệu Lục Cân?
Vương Phác ngưng trọng nói:
- Nói gì?
Liễu Khinh Yên nói:
- Trong bồ câu truyền thư của Triệu Lục Cân nói tam đệ Ngô Tam Phụ của Ngô Tam Quế đột nhiên mất tích mấy ngày nay, đồng thời còn có năm trăm gia đinh tinh nhuệ nhất của Ngô gia cũng biến mất! Thiếp hoài nghi Ngô Tam Phụ và năm trăm gia đinh này rất có thể đã bí mật lẻn vào Hà Nam, hòng làm điều bất lợi đối với quân Hà Nam.
Vương Phác nhíu mày nói:
- Năm trăm người không phải là ít, nhiều người như thế lẻn vào Hà Nam, Hồng nương tử có phát hiện được điều gì không?
Liễu Khinh Yên nói:
- Nếu như là lần lượt trà trộn vào, e rằng rất khó phát hiện. Dù sao thế lực của quân Hà Nam chủ yếu tập trung ở bốn phủ Khai Phong, Nhữ Ninh, Nam Dương, Hà Nam, sự khống chế đối với các phủ xung quanh không mạnh. Nếu Ngô Tam Phụ và năm trăm gia đinh giả dạng làm thương nhân vân du bốn phương hoặc là người buôn bán nhỏ lẻn vào Hà Nam, thì rất khó phát hiện.
Vương Phác trầm giọng nói:
- Lập tức sai khoái mã truyền tin tức này cho Trương Hòa Thượng, bảo y chuyển cáo cho Hồng nương tử!
Liễu Khinh Yên trả lời, lĩnh mệnh đi.
Đưa mắt nhìn theo dáng người thướt tha đẫy đà của Liễu Khinh Yên, bên tai Vương Phác bỗng vang lên giọng nói của Liễu Như Thị:
- Bởi vì hậu cần không thông suốt, quân Trung Ương rất khó tái phát động thế công mạnh. Nếu Hầu gia định dùng Kỵ Binh doanh chỉnh biên tiến công Sơn Tây, tuy không có nỗi lo thiếu thốn đạn dược, nhưng cũng gặp phải cục diện thiếu thốn lương thực.
- Lương thảo thiếu thốn?
Trong con ngươi Vương Phác lóe ra một ánh nhìn giảo hoạt, lắc đầu nói:
- Không, lương thảo sớm đã chuẩn bị xong xuôi rồi.
- Hả?
Liễu Như Thị nghe xong trừng to đôi mắt xinh đẹp, ngạc nhiên nói:
- Hầu gia đã chuẩn bị xong xuôi lương thảo rồi sao? Là chuẩn bị từ lúc nào thế?
- Ha ha.
Vương Phác mỉm cười:
- Từ hồi đầu năm nay, thì đã chuẩn bị xong rồi.
Hồ Quảng, phủ Thường Đức, huyện Long Dương.
Tổng đốc vừa được thăng nhiệm làm Tổng đốc Hồ Quảng Hà Đằng Giao đang cùng Đề đốc Hồ Quảng Triệu Tín, mạc liêu phủ Tổng đốc cùng với quan viên huyện Long Dương đi tuần lương. Hà Đằng Giao chăm chú nhìn quanh, bên bờ hồ Động Đình là những nông dân, phụ nữ đang bận rộn đào xới, đào từng củ từng củ khoai to mọng từ dưới đất lên. Bọn trẻ đi theo sau nhặt khoai lang lên bỏ vào trong giỏ xách, sau đó đến ngoài bờ ruộng đổ vào trong giỏ trúc. Những người đàn ông thì bận rộn gánh khoai lang cất về nhà cất giữ.
Huyện lệnh huyện Long Dương vẻ mặt hồng hào đi sau lưng Hà Đằng Giao, vui mừng hết cỡ, giới thiệu:
- Hà bộ đường, năm nay là một mùa bội thu khó gặp. Tiểu mạch mùa xuân và lúa nước sau mùa thu cũng có thu hoạch không tồi. Khoai lang vừa trồng xuống thì lại càng thu hoạch được nhiều hơn, trung binh mỗi mẫu đất có thể thu hoạch được gần hai ngàn cân khoai lang!
- Tốt thật.
Hà Đằng Giao vui vẻ khoanh tay, nói:
- Nói như vậy năm đói kém đã qua đi rồi phải không?
- Vâng, còn nói đến năm mất mùa gì nữa.
Huyện lệnh huyện Long Dương lắc đầu nói:
- Bách tính của huyện Long Dương đều đốt pháo ăn mừng. Theo lời bọn họ nói, năm nay là năm bội thu mà năm mươi năm nay khó gặp được! Lương thực thu hoạch năm nay, bốn năm năm tới cũng ăn không hết, ha ha.
Hà Đằng Giao vui không kìm nổi, vui mừng nói:
- Bốn năm năm cũng ăn không hết? Cái này có thật không vậy?
- Đương nhiên là thật.
Huyện lệnh huyện Long Dương nói:
- Không bằng ty chức tính thử cho Bộ đường đại nhân. Huyện Long Dương này địa thế bằng phẳng, đất đai phì nhiêu, mỗi hộ gia đình đều có khoảng tám mười mẫu đất. Một mẫu đất thế này là hai ngàn cân khoai lang, mười mẫu đất thì là hai vạn cân khoai lang rồi! Cho dù là nhà có mười miệng ăn, một năm cũng không ăn hết bốn năm ngàn cân khoai lang, hai vạn cân chẳng phải là có thể ăn được bốn năm năm hay sao?
- Ha ha.
Hà Đằng Giao cười to nói:
- Nói như vậy quả thật có thể ăn bốn năm năm!
Huyện lệnh huyện Long Dương nói:
- Tuy nhiên, điều này vẫn cần phải cảm tạ Hộ bộ. Nếu Hộ bộ không nhập giống khoai lang tốt vào Hồ Quảng, chỉ bằng thu hoạch từ tiểu mạch và lúa nước, cũng chỉ miễn cưỡng sống tạm mà thôi.
- Ừm.
Hà Đằng Giao gật gật đầu, lại hỏi:
- Trước sương giá năm nay, bổn đốc từng hạ lệnh các huyện gấp rút thu hoạch lấy dây khoai lang, huyện Long Dương các ngươi có thu được chưa?
- Đã thu rồi, đều đã thu hết rồi!
Huyện lệnh huyện Long Dương gấp gáp nói:
- Hiện tại đã phơi khô, đang chất thành đống ở ngoài cổng nam của huyện thành, nom trông như một hòn núi nhỏ, có khoảng mấy chục vạn cân lận.
- Tốt.
Hà Đằng Giao vui mừng vỗ vỗ lên bả vai của Huyện lệnh huyện Long Dương cười nói:
- Nhưng ngàn vạn lần đừng xem thường đống dây khoai lang kia, đó chính là một số bạc lớn đấy.
- Hả, bạc?
Huyện lệnh huyện Long Dương ngạc nhiên nói:
- Đống dây khoai lang không thể ăn cũng không thể mặc còn có thể đổi được bạc?
- Ha ha.
Hà Đằng Giao cười to nói:
- Điều này ngươi không cần hỏi nhiều, tóm lại là nghe theo lời bổn đốc thì không sai đâu. Cứ coi trọng đống dây khoai lang này, đến lúc nào đó nhất định sẽ đổi thành bạc ròng sáng loáng.
Hà Đằng Giao đã nhận được tin tức từ chỗ Vương Cử, Vương Phác sẽ phải thu biên bốn vạn kỵ binh lưu tặc của Hà Nam, tiếp theo sẽ dụng binh với Sơn Tây, Thiểm Tây rồi. Kỵ binh xuất chinh, ngoại trừ cần số lượng lớn lương thực ra, còn cần một số lượng cỏ khô lớn hơn nữa. Khoản lương thực và cỏ khô này đều do tỉnh Hồ Quảng cung cấp!
Đến lúc đó, số khoai lang dư ra và đám dây khoai lang trông như vô dụng này có thể biến thành bạc trắng sáng loáng. Vừa nghĩ đến bách tính Hồ Quảng người người nhà nhà đều có khoai lang dư và dây khoai lang để đổi lấy bạc, sau đó dùng số bạc này để đổi muối, vải bố, tơ, trà và những nhu yếu phẩm sinh hoạt khác, thậm chí là xa xỉ phẩm, Hà Đằng Giao liền như mở cờ trong bụng.
Hà Đằng Giao làm quan một lần, tạo phúc một phương. Cả đời này y không có nguyện vọng gì khác, chỉ muốn giúp cho bách tính dưới sự quản lý của mình được sống những ngày tháng tốt đẹp!
Khai Phong, hành dinh của Hồng nương tử.
Khi Lý Hổ rảo bước đi vào đại sảnh, phát hiện Trương Hòa Thượng không ngờ cũng ở đó, liền không khỏi hừ một tiếng từ trong mũi. Đối với Trương Hòa Thượng, trước giờ Lý Hổ vẫ rất căm thù. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Trương Hòa Thượng từng là bộ hạ của Vương Phác, nên đến giờ Lý Hổ vẫn hoài nghi Trương Hòa Thượng là gian tế của Vương Phác cài vào quân Hà Nam.
Hồng nương tử lãnh đạm liếc nhìn Lý Hổ một cái, nói với Trương Hòa Thượng:
- Trương tướng quân, việc này bổn soái đã biết rồi.
- Vậy mạt tướng liền cáo từ.
Trương Hòa Thượng ôm quyền vái chào Hồng nương tử, xoay người hiên ngang rời đi.
Đợi Trương Hòa Thượng đi rồi, ánh mắt lạnh lùng của Hồng nương tử mới nhìn về phía Lý Hổ, hỏi:
- Hổ Tử, đệ có chuyện gì không?
Lý Hổ nói:
- Tẩu tẩu, tẩu còn nhớ Trương lão hán không?
- Trương lão hán?
Hồng nương tử suy nghĩ một hồi, gật đầu nói:
- Đương nhiên là nhớ, sao bỗng dưng đệ nhắc đến Trương lão hán làm gì?
- Là như thế này.
Lý Hổ liền gáp rút nói:
- Con trai của Trương lão hán là Trương Tiểu Bảo đã cưới vợ rồi, nói là nghĩa quân chúng ta sau khi đến Hà Nam nhà bọn họ mới sống một cuộc sống tốt. Con trai của lão Trương Tiểu Bảo mới có thể cưới vợ được, muốn mời tẩu tẩu đi uống rượu mừng của con trai lão.
- Vậy sao?
Trên mặt Hồng nương tử lộ ra một nụ cười hiếm thấy, vui vẻ nói:
- Đây chính là hỷ sự, bổn soái không thể phá hỏng niềm vui của Trương lão hán. Thế này đi, Hổ Tử đệ đi ra phố chọn mấy món lễ vật, chúng ta không thể đi tay không uống rượu mừng của người ta được, bổn soái chuẩn bị một chút lập tức đi ngay.
- Vâng.
Lý Hổ trả lời một tiếng, lại nói:
- Tẩu tẩu, có cần tiểu đệ đi triệu tập đội bảo vệ cho tẩu trước
- Không cần.
Hồng nương tử khoát tay, nói:
- Đây là đi uống rượu mừng, không phải là đi đánh giặc, triệu tập đội bảo vệ gì chứ.
- Vâng, là tiểu đệ quá lo lắng.
Lý Hổ mừng rỡ trả lời, xoay người đi, nhưng khi y vừa xoay mặt đi, trong khóe mắt thoáng chốc lóe ra một ánh mắt dữ tợn khó tả.