Lúc Cố Viêm Vũ dẫn theo quan viên, thân sĩ Dương Châu đi vội vội vàng vàng thì đột nhiên dân chúng phía trước xôn xao, rất nhanh có một tên nha dịch chạy lên bến thuyền, thở hồng hộc bẩm báo nói:
- Đại... đại nhân, đến... đến rồi.
Cố Viêm Vũ vui vẻ nói:
- Đến thật rồi sao?
- Đến rồi.
Tên nha dịch đáp:
- Rất... rất nhiều binh... rất... rất uy phong.
Tên nha dịch vừa nói xong thì phán quan Hoàng Hi Dũng phía sau Cố Viêm Vũ cũng chỉ tay về phía trước kêu to. Cố Viêm Vũ nhìn về phía ngón tay của Hoàng Hi Dũng, chỉ thấy đường chân trời phía trước xuất hiện một cây đại kỳ, lá cờ bay phần phật. Một đội quân xếp thành 4 cánh đang chạy tới.
- Đến rồi!
- Thưa bà con, Trung Ương quân đến rồi.
- Oa, thật là uy phong.
- Đúng vậy, chẳng trách có thể đánh tan Kiến Nô.
Dân chúng quanh bến tàu bắt đầu hoan hô, bọn họ đã nghe nói đến hai lần duyệt binh ở ngoại thành Nam Kinh từ lâu, cũng nghe bà con nói về uy phong của Trung Ương quân. Còn chiến công hiển hách của Trung Ương quân thì lại càng không cần phải nói, nhưng đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Trung Ương quân.
Cố Viêm Vũ cúi đầu, tự sửa lại quan phục trên người, là người của đảng Đông Lâm, đương nhiên y biết Vương Phác là chủ quản – Tổng đốc ngũ tỉnh của Đại Minh. Nếu Cố Viêm Vũ muốn con đường làm quan sau này thuận lợi thì đương nhiên phải để lại cho Vương Phác một ấn tượng tốt.
- Sa sa sa...
Trong tiếng bước chân chỉnh tề, đại đội 200 quân tướng sĩ Trung Ương quân dọc bên bờ trái kênh đào, xếp thành 4 cánh chậm rãi tiếp cận bến thuyền, quan quân ra lệnh một tiếng, 200 tướng sĩ đang chạy bộ bỗng đứng lại rất trang nghiêm. Cả đám người đứng cạnh kênh đào rất nghiêm chỉnh, sau đó thành thạo tháo súng trường trên vai đặt bên chân.
Dân chúng đứng xung quanh hoan hô càng nhiệt liệt, bình thường người đảng Đông Lâm đã tuyên truyền trong dân gian, hơn nữa diện mạo thiết huyết của các tướng sĩ Trung Ương quân rốt cuộc lúc này cũng phát huy tác dụng. Lòng tự hào dân tộc của dân chúng Dương Châu đã hoàn toàn được nhen nhóm, so với tâm tính lúc đến chỉ là để xem náo nhiệt, nhưng đến lúc này thì thái độ của họ là nhiệt tình từ sâu trong tận đáy lòng hoan nghênh chào đón đội quân oai nghiêm này.
Lúc thuyền của Vương Phác đi gần đến bến, trong đám đông vây xem chợt nổi lên những rối loạn nho nhỏ.
Có người chỉ vào một gã quan quân Trung ương đứng nghiêm trên thuyền hô to:
- Vương lão cha, kia không phải là Hắc Tử sao?
- Vậy sao?
Vương lão cha vội vàng kiễng chân nhô ra khỏi đám đông, lớn tiếng nói:
- Hắc Tử ở đâu, ở đâu?
- Dạ, đó không phải sao?
- Ở bên kia!
Rất nhiều dân chúng đã nhận ra Hắc Tử trong quan quân Trung Ương quân, đi cùng Vương lão cha cất tiếng chào hỏi y. Nhưng Hắc Tử vẫn đứng im bất động, nhìn không chớp mắt, như không hề nhìn thấy cảnh tượng này.
- Tiểu tử thối này.
Vương lão cha rất nhụt chí:
- Không ngờ đến lão tử đây mà cũng không hỏi.
- Vương lão cha ông không biết đấy chứ, quân đội phải có kỷ luật.
Có người vội vàng giải thích nói:
- Nếu làm trái với kỉ luật sẽ không được, Hắc Tử nhà ông bây giờ lại càng không được làm trái kỷ luật.
- Đúng thế.
Vương lão cha nghe xong rất đắc ý nói:
- Hắc Tử nhà ta mới tốt nghiệp đại học Quan quân kia, bây giờ đã làm trung đội trưởng rồi, trung đội trưởng đó biết chưa? Trong tay có mấy chục lính đấy! Với bản tính của Hắc Tử nhà ta, thông minh, dũng mãnh không lâu nữa sẽ lên Đại đội trưởng, đó là sĩ quan cao cấp rồi.
- Không phải chứ.
Một lão hán láng giềng vội bu lại nói:
- Tôi nói này, Nhị Nữu nhà tôi thoắt cái đã 18 tuổi rồi, lại cùng lớn lên với Hắc Tử nhà ông, hay là đánh xong cuộc chiến này cho chúng nó động phòng đi?
- Ừ, được.
Vương lão cha vội nói:
- Cái này chắc là được.
- Chà chà chà.
Trong đám đông có những tiếng hít thở không thông, khuê nữ của Hà lão hán là tiểu mỹ nhân nổi tiếng gần xa, không biết bao nhiêu bà mối đánh tiếng mà nàng chưa gật đầu. Không ngờ nàng lại được vội vàng gả cho Hắc Tử. Nhưng nghĩ cũng đúng, Trung Ương quân uy phong biết bao, Hắc Tử lại là quan quân Trung Ương quân, tiền đồ rộng mở.
- Chào!
- Bốp!
Thuyền của Vương Phác khó khăn lắm mới cập bến, Hắc Tử đứng trong đám lính trên đầu thuyền ra lệnh, có 2 đội vệ binh trên thuyền còn cả 200 quan binh ở hai bờ kênh đao đồng thời đập chân xuống đất, sau đó tay trái cầm súng, tay phải nâng lên trước ngực, kính lễ.
Cố Viêm Vũ dẫn theo đám quan viên thân sĩ Dương Châu ra nghênh đón nhìn thấy cảnh này còn tưởng có chuyện gì, giật mình kinh hãi, suýt nữa thì ngã xuống đất. Đám quan viên phía sau cũng sợ không khỏi hít mấy hơi, nhìn thấy nghi lễ của Trung Ương quân, khuôn mặt già nua của cả đám lại đỏ lên.
Cửa khoang thuyền đóng chặt đã được mở ra, Vương Phác dẫn theo mấy tên thân binh bước nhanh ra.
Cố Viêm Vũ vội vàng lạy dài, cung kính nói:
- Hạ quan tri phủ Dương Châu Cố Viêm Vũ xin cung kính nghênh Đốc đài đại nhân.
Đám thân sĩ đằng sau Cố Viêm Vũ cũng lạy dài, cùng đồng thanh nói:
- Cung kính nghênh đón Đốc đài đại nhân.
- Miễn lễ.
Vương Phác khoát tay, tay áo của hắn màu trắng rất bắt mắt:
- Để các vị phải chờ lâu rồi.
- Đâu có.
Cố Viêm Vũ vội chắp tay nói:
- Hạ quan đã chuẩn bị chút rượu nhạt, kính xin Đốc đài đại nhân cho phép đón tiếp.
- Uống rượu thì không cần.
Vương Phác lạnh nhạt nói:
- Đại binh Kiến Nô đang đến gần, quân tình gấp như lửa đốt trì hoãn một khắc cũng không được. Mong Cố đại nhân và chư vị thứ lỗi, để hôm khác diệt xong Kiến Nô trở về, bản hầu nhất định sẽ nghỉ ở Giang Đông uống một bữa thoải mái với chư vị, thế nào?
- Được.
Cố Viêm Vũ vui vẻ nói:
- Vậy thì hạ quan chúc cho Đốc đài đại nhân khai kỳ đắc thắng.
Dứt lời, Cố Viêm Vũ lại quay đầu lại nói:
- Mang hết những thứ đó lên đây.
Đã có đám dân chúng chịu trách nhiệm mang mấy trăm vò rượu ngon và mấy chục con heo mập lên bến thuyền, Cố Viêm Vũ chắp tay nói:
- Đây là một chút thành ý của dân chúng Dương Châu, không có ý gì khác, chỉ hi vọng tướng sĩ Trung Ương quân được ăn uống ngon miệng, giết được nhiều Kiến Nô, lập công cho triều đình, kính xin Đốc đài đại nhân nhận cho!
- Được.
Vương Phác vui vẻ nói:
- Vậy bản hầu thay mặt toàn thể tướng sĩ Trung Ương quân đa tạ phụ lão Dương Châu.
Quan quân Hắc Tử rút gươm chỉ huy ra dựng thẳng trước ngực thét lớn:
- Đa tạ phụ lão Dương Châu.
- Đa tạ phụ lão Dương Châu!
- Đa tạ phụ lão Dương Châu!
- Đa tạ phụ lão Dương Châu!
- Quân bất kiến, Hán chung quân, nhược quan hệ lỗ thỉnh trường anh.
- Quân bất kiến, ban định viễn, tuyệt vực khinh kỵ binh thôi chiến vân.
- Nam nhi ứng thị trọng nguy hành, khởi nhượng nho quan ngộ thử sinh?
- Huống chi đất nước lâm nguy như ổ trứng sắp đổ, vũ hịch tranh giành nhau không ngừng.
Con thuyền thủy sư uốn lượn đi qua, tướng sĩ Trung Ương quân đứng trang nghiêm trên boong thuyền hát vang quân ca, vang cả đất trời, dân chúng xem cũng bắt đầu sôi trào. Sự thể hiện của Trung Ương quân hoàn toàn khác với Vệ Sở Quân trước đây của Đại Minh, đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bọn họ.
Quân dân như cá với nước, nói dễ thì dễ nhưng khó thì cũng vô cùng khó khăn.
Trung Ương quân không có khả năng trong một đêm nhận được sư hưởng ứng của cả dân tộc Đại Hán, nhưng ít ra cũng đã rất thuận lợi rồi, mục tiêu cuối cùng mà họ hướng tới đã tới gần...
Phủ Hà Gian, Thương Châu.
Đa Nhĩ Cổn cưỡi ngựa đứng ở bên kênh đào, những Kỳ chủ Bát Kỳ Đa Đạc, A Tế Cách, Tát Cáp Liêm, Bối Lặc đứng nghiêm túc đằng sau. Hai vạn thiết kỵ Bát Kỳ và hơn ba vạn bộ tốt Bát Kỳ xếp thành hơn 10 cánh quân từ từ di chuyển dọc 2 bờ sông tiến về phía trước. Phóng tầm mắt nhìn lại, dọc hai bờ sông 4 sắc màu khải giáp vàng, đỏ, trắng, lam.
Trên kênh đào, hơn một ngàn thuyền nhỏ đang xếp thành hàng dài uốn lượn đi về phía trước.
Cung cấp lương thảo cho hơn 20 vạn đại quân không phải là con số nhỏ. Quân Minh có thể mượn tuyến đường kênh đào để di chuyển thuận tiện, thì đương nhiên Kiến Nô cũng có thể. Chỉ cần có tấm lá chắn là Liêu Thành, Thủy sư quân Minh sẽ không thể bước qua Lôi Trì dù chỉ nửa bước. Kênh đào phía bắc Liêu Thành cũng có thể trở thành đường vận chuyển lương thực cho Kiến Nô.
A Tế Cách nhìn Đa Nhĩ Cổn vẻ mặt khâm phục nói:
- Vẫn là lão Thập Tứ tài giỏi, vận chuyển lương thảo bằng đường thủy nhanh hơn đường bộ. Nhiều lương thảo như vậy nếu vận chuyển bằng đường bộ phải điều động không biết bao nhiêu là xe, bao nhiêu là chuyến? Bây giờ thì tốt rồi, chỉ cần một lần là được, ha ha.
Đa Nhĩ Cổn khẽ chau mày, không biết y đang suy nghĩ điều gì mà ngoảnh mặt làm ngơ với A Tế Cách.
Đa Đạc lại giục ngựa đi lên phía trước một bước đứng song song với Đa Nhĩ Cổn thấp giọng hỏi:
- Thập Tứ ca, hình như huynh có tâm sự?
Đa Nhĩ Cổn thở dài, thấp giọng hỏi:
- Thập Ngũ đệ, ở đây không có người ngoài, đệ cho rằng 2 vạn kỵ binh Mông Cổ của Tác Nạp Mục có thể đánh hạ Tế Ninh sao?
- Đương nhiên là không thể.
Đa Đạc không cần nghĩ gì mà đáp:
- Nếu hai vạn kỵ binh của Tác Nạp Mục có thể đánh hạ Tế Ninh, vậy quân coi giữ Tế Ninh còn có thể coi là Trung Ương quân Đại Minh được sao? Huống hồ, hai vạn kỵ binh của Tác Nạp Mục thực sự không thể đánh hạ được Tế Ninh. Thập Tứ ca sẽ để y là đại tướng tiên phong, đúng không?
Ánh mắt của Đa Nhĩ Cổn tỏ ra vui mừng nói:
- Thập Ngũ đệ, đệ thực sự đã trưởng thành rồi, nói tiếp đi.
Đa Đạc lại nói:
- Đầu óc của Tác Nạp Mục ngu si, Thập Tứ ca để cho y làm đại tướng tiên phong quả là một nước cờ hay. Tác Nạp Mục chắc chắn sẽ dốc sức tấn công Tế Ninh. Tuy hai vạn kỵ binh Mông Cổ của y không thể đánh hạ được Tế Ninh nhưng lại đủ để gây cho quân Minh thành Tế Ninh một loại ảo giác.
A Tế Cách cũng giục ngựa đi lên, hỏi:
- Ảo giác gì?
Đa Đạc nói:
- Sự tấn công mạnh mẽ của Tác Nạp Mục sẽ gây cho quân Minh trong thành Tế Ninh một loại ảo giác. Cho rằng quân ta muốn đánh hạ Tế Ninh trước khi viện binh của quân Minh đến. Như vậy, tướng canh phòng Tế Ninh chắc chắn sẽ báo nguy lên Vương Phác. Trung Ương quân của Vương Phác sẽ tăng tốc, sau đó, quân Minh chủ lực và Truy trọng doanh, pháo đội sẽ tách ra.
Đa Nhĩ Cổn nhìn Đa Đạc, trong con người không giấu nổi tia tán thường, vui vẻ nói:
- Sau đó thì sao?
Đa Đạc nói tiếp:
- Sau đó tám vạn kỵ binh Mông Cổ của bốn bộ Ban Khắc Đồ, Tháp Cát Nhĩ, Sát Hãn, Mãn Chu Tập Lễ sẽ mai phục ở nửa đường. Trước tiên sẽ buông tha cho quân Minh chủ lực, chặn đánh Truy trọng doanh và pháo đội! Một khi quân Minh mất đi lương thảo đồ quân nhu, hơn nữa tuyến đường an toàn kênh đào bị phong tỏa, vậy thì bọn họ thất bại là cái chắc rồi.
A Tế Cách ngây người ra hỏi:
- Không sai, nhưng Thập Ngũ đệ, cho dù quân Minh không còn lương thảo, đồ quân nhu, nhưng bọn họ cũng có thể lui binh.
- Ha ha.
Đa Đạc cười to hai tiếng rồi cất cao giọng nói:
- Thập Nhị ca, huynh nghĩ chuyện quá đơn giản rồi, hai quân giao chiến nói muốn lui là lui được sao? Mấy chục vạn đại quân đối chọi nhau, lui có nghĩa là tan tác. Cuộc chiến Liêu Thành lần trước quân ta và quân Minh đã đồng thời rút lui, tình hình đó sẽ không tái diễn nữa đâu.
- Đúng vậy, tình cảnh như cuộc chiến tại Liêu Thành tuyệt đối sẽ không diễn ra nữa.
Đa Nhĩ Cổn gật gật đầu, thản nhiên nói:
- Lần này Vương Phác không chết thì trẫm chết.
Đa Đạc trịnh trọng nói:
- Thập Tứ ca, quân ta tất thắng.
- Đúng.
Đa Nhĩ Cổn gật đầu, vui vẻ nói:
- Quân đại Thanh ta không đâu địch nổi, tất thẳng.
Tế Ninh, Tây Môn.
Mặt Sẹo dẫn theo Hà Ma Tử, Vương Hồ Tử và 5 tên tham tướng tuần tra, bận rộn trên cổng thành. Các tướng sĩ Trung Ương quân và đám dân phu lâm thời điều động đang bận rộn khiêng cây lăn lôi thạch lên đầu thành, từng thùng dầu lớn, những cái bát to, từng thùng cây trẩu cũng đã được mang lên đầu thành.
Trong tay Mặt Sẹo chỉ có 5 ngàn binh lực, trong đó chỉ có 2 ngàn Hỏa thương thủ, lại phải ngăn cản hơn 10 vạn đại quân tấn công ít nhất là trong nửa tháng. Mặt Sẹo biết rõ trách nhiệm trọng đại trên vai mình, nên y không dám có chút sơ sẩy nào. Ngoài việc sắp xếp một lượng lớn du kỵ binh đi tuần tra, y còn sắp xếp 3 trạm canh gác thay nhau cảnh giới, chỉ cần có một chút động tĩnh sẽ lập tức hồi báo.
Mặt Sẹo còn tăng cường gia cố thêm cho tường thành Tế Ninh, tường thành từ 6m đã cao lên đến 10m.
Vì kênh đào từ xuyên qua giữa thành Tế Ninh, bởi vậy thành Tế Ninh bị kênh đào chia làm hai, bình thường chỉ có thuyền đò qua lại. Mặt Sẹo vì muốn vận chuyển điều động binh lực thuận tiện cho nên đã làm 4 cột dây xích to bằng cánh tay xoắn nổi lên kênh đào, lại điều động một lượng lớn thuyền dân kết làm hai cây cầu nổi. Để bảo vệ cầu nổi không bị Kiến Nô phá hủy, Mặt Sẹo còn cho người cài một lượng lớn bè gỗ hai bên cầu nổi, bè gỗ nửa chìm đáy sông, lộ ra một mặt nhọn trên mặt sông, tạo thành mũi chông làm chướng ngại vật khiến thuyền bè khó mà qua lại được.
- Tướng quân!
- Tướng quân!
- Tướng quân!
Mặt Sẹo dẫn theo 5 tên canh gác đi qua đường dài. Tướng sĩ Trung Ương quân đang bận rộn đều dập chân cúi đầu chào Y. Đám dân phu đang vận chuyển cây lăn lôi thạch cũng cúi đầu chào hỏi. Mặt Sẹo vung tay lên, cất cao giọng nói:
- Không cần đa lễ, mọi người làm gì thì cứ làm đi.
- Báo...
Một tiếng kêu dài thê lương vang lên bên ngoài Tây môn, Mặt Sẹo quay đầu lại nhìn thì thấy một con khoái mã chạy như bay từ phía chân trời xa tới. Bụi bay mù mịt, long y trầm xuống, đó là kỵ binh tuần tra mà y phái đi, chắc chắn đã phát hiện ra hành tung của Kiến Nô rồi.
- Đồ chó hoang Kiến Nô đến nhanh thật.
Mặt Sẹo ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, vẻ mặt âm trầm:
- Đến trước so với dự đoán 3 ngày.
Trong tiếng vó ngựa dồn dập, du kỵ binh như một cơn gió vọt vào Tây môn, không đợi cho tốc độ của chiến mã chậm lại, hai gã binh lính Trung Ương quân liền xoay người xuống ngựa, hồng hộc chạy lên thành lâu kính cẩn cúi chào Đao Ba Kiểm, lớn tiếng nói:
- Tướng quân, phát hiện ra Kiến Nô!
Con ngươi của Đao Ba Kiểm bỗng chốc co rút lại, nghiêm nghị nói:
- Có bao nhiêu nhân mã?
- Ít nhất là hai vạn người!
Du kỵ binh thở dốc nói:
- Kỵ binh, toàn bộ là kỵ binh!