Cách Hàn Trang mười dặm, tại một thôn trang nhỏ.
Lý Lão cha mang theo người đi về phía giếng nước chỗ cửa thôn đổ một loại thuốc dạng lỏng màu xanh nhạt, Vương Phác đứng ở một bên không nhịn được hỏi:
- Lão cha, đây là thuốc gì?
Lý Lão cha nói:
- Đây là một loại thuốc dạng lỏng do lão chế ra, có thể khiến cho chiến mã của binh lính Thát tử ngã bệnh.
- Ngã bệnh?
Vương Phác nghiêm nghị nói:
- Mã ôn?
- Không, không phải.
Lý Lão cha lắc đầu nói:
- Muốn khiến cho chiến mã của kỵ binh Thát tử nhiễm mã ôn không dễ dàng như vậy, loại dịch thuốc dạng lỏng này chỉ khiến cho ngựa của kỵ binh Thát tử giảm lượng ăn xuống, không muốn ăn cỏ khô, một thời gian sau chiến mã của kỵ binh Thát Tử mới ngã bệnh, chỉ có chiến mã của kỵ binh Thát tử bị nhiễm bệnh, mới có khả năng bùng phát mã ôn.
Vương Phác liên tục gật đầu, những lời Lý Lão cha nói giống như nguyên lý cảm mạo, trong một nhóm thanh niên khả năng miễn dịch mạnh, muốn lây lan cảm trong qui mô lớn là một chuyện rất khó, chỉ có những người thể chất yếu như người già, trẻ nhỏ, người đang bị bệnh mới có khả năng bùng phát cảm qui mô lớn.
- Lão cha, thuốc này có hại đối với người không?
- Có, nhưng nửa tháng sau dược tính sẽ biến mất, lúc trận chiến này kết thúc thôn dân trở lại, nước ở trong giếng này có thể dùng được rồi.
- Như vậy cũng tốt, bằng không không hạ độc được chiến mã của kỵ binh Thát tử lại đầu độc người nhà thì không hay rồi.
Đang nói, Lã Lục bước nhanh đến, lớn tiếng nói:
- Hầu gia, kỵ binh Thát tử quả nhiên đang đến Hàn Trang.
Vương Phác lạnh nhạt nói:
- Có bao nhiêu kỵ binh Thát tử?
Lã Lục nói:
- Ít nhất hai nghìn người.
Vương Phác nói:
- Cầu nổi bị phá hủy rồi sao?
- Bị đốt rồi.
Lã Lục nói:
- Hai cây cầu nổi đều bị kỵ binh Thát tử đốt rồi.
Lã Lục vừa dứt lời, lại có cảnh vệ thở hồng hộc chạy tới thở dốc nóiL
- Hầu gia, kỵ binh Thát tử đến. . . còn cách hơn năm dặm nữa.
Lã Lục chú ý xung quanh, khẩn trương nói:
- Hầu gia, chỗ này không nên ở lâu, chúng ta nhanh đi thôi.
Quân chủ lực của Trung Ương Quân đã đi được hơn mười dặm rồi, lúc này bên cạnh Vương Phác chỉ còn lại đội cảnh vệ do Lã Lục dẫn đầu. Đội cảnh vệ tuy rằng được trang bị súng trường mới nhất mới được xưởng ở Nam Kinh nghiên cứu ra, nhưng dù sao cũng chỉ là một đại đội, lại còn phải bảo vệ Vương Phác, Lý Lão cha và tham mưu của bộ Thống Soái đi theo, một khi kỵ binh Thát tử vây quanh, hậu quả không thể tưởng tượng được.
- Vội cái gì.
Vương Phác nhíu mi nói:
- Kỵ binh Thát tử cũng không dám đuổi theo đâu.
Lúc đang nói, Lý Lão cha đem hai thùng thuốc dạng lỏng toàn bộ đều đổ vào trong giếng nước, Lý Lão cha lại dùng gậy trúc quấy đều thuốc trong giếng, cho đến khi không nhìn ra bất cứ dấu vết gì nữa lúc này mới nói với Vương Phác:
- Hầu gia, bây giờ có thể đi rồi.
Vương Phác lúc này mới quay lại nói với Lã Lục:
- Rút lui.
Nửa canh giờ sau khi Vương Phác mang theo đội cảnh vệ rời khỏi, tiểu đội kỵ binh Thát tử do Thổ Tạ Đồ thân vương phái ra điều tra xác định trong thôn không có quân Minh mai phục mới dám mang đại đội kỵ binh Thát tử cẩn thận vào thôn, Bách hộ trưởng vào thôn dân kiểm tra khẩn trương ra trước thôn đón.
Thổ Tạ Đồ Hãn nói:
- Yểm Ba Hợi, trong thôn có quân Minh mọi rợ không?
- Không có.
Yểm Ba Hợi lắc đầu nói:
- Đến một cái bóng cũng không có.
Thổ Tạ Đồ Hãn lúc này mới thở phào một cái, xoay người xuống ngựa, đã có thân binh tiến lên dắt ngựa cho y, Thổ Tạ Đồ Hãn đến gốc cây chỗ cửa thôn ngồi xuống lớn tiếng nói:
- Truyền lệnh, phái kỵ binh cảnh giới bốn phía, đề phòng quân Nam Minh mọi rợ tập kích bất ngờ, hai đại đội còn lại xuổng ngựa nghỉ ngơi.
- Rõ.
Đã có binh lính đem lệnh của Thổ Tạ Đồ thân vương truyền xuống, mấy đội du kỵ binh rời khỏi đại đội kỵ binh, giục ngựa đi về phía ngoài thôn. Đội kỵ binh Thát tử còn lại đều xoay người xuống ngựa, đám nô lệ phụ trách ngựa nhanh chóng đem ngựa của kỵ binh Thát tử dắt lại cùng nhau, lại tìm thùng gỗ trong thôn múc nước cho ngựa uống.
- Ngươi.
Thổ Tạ Đồ gọi một tên người hầu đến trước mặt dặn dò:
- Cưỡi ngựa đi tìm Nhiếp chính vương, thông báo hai cây cầu nổi trên sông Hàn đã bị chúng ta đốt, đường cũng đã bị đào không còn hình nữa. Còn nữa, bọn Nam Minh mọi rợ đã đi được hai mươi dặm về phía bắc Hàn Trang, cách Sa Câu Tập không đến ba mươi dặm nữa.
- Rõ.
Tên người hầu đồng ý lĩnh mệnh đi.
Giữa trưa, quân chủ lực của Trung Ương Quân đến bờ nam sông Sa Câu.
Kiến Nô mặc dù đã đào rất nhiều khe rãnh trên đường, nhưng đối với binh lính vận chuyển đồ quân nhu của Trung Ương Quân đã được huấn luyện thì chướng ngại như vậy không là cái gì. Dọc theo con đường này tốc độ của Trung Ương Quân thậm chí không hề bị ảnh hưởng, nhưng đại quân đến bên sông Sa Câu thì không thể không dừng lại.
Sông Sa Câu này không phải là sông lớn gì, chiều rộng của sông cũng chỉ chừng hai mươi mét, trên sông vốn có hai cái cầu lần lượt phân chia đi vào trung tâm thị trấn Sa Câu Tử và ở phía đông thị trấn. Nhưng bây giờ hai cái cầu này cũng bị Kiến Nô phá hủy rồi, mà mấy trăm nhà dân ở Sa Câu Tử cũng bị Kiến Nô đốt sạch.
Lúc Vương Phác đi đến chỗ bờ sông, Trịnh Thành Công đang nhíu lông mày vắt óc suy nghĩ cách qua sông.
Thấy hơn ngàn chiếc xe chờ đồ quân nhu và pháo cùng với hai vạn binh lính của Trung Ương Quân chen chúc bên bờ sông, Vương Phác nhíu mày hỏi:
- Sao lại thế này? Sao không đi qua?
Trịnh Thành Công cười khổ nói:
- Hầu gia, cầu bị hủy rồi không thể qua sông.
Vương Phác cau mày nói:
- Sao không làm cầu nổi?
Trịnh Thành Công nói:
- Nhà dân ở Sa Câu Tử đã bị Kiến Nô đốt hết, trong vòng hai mươi dặm quanh đây không có rừng, không có gỗ thì không thể làm cầu nổi.
Vương Phác biến sắc trầm giọng nói:
- Không còn cách nào khác sao?
Trịnh Thành Công gật đầu nói:
- Có.
Vương Phác nói:
- Cách gì?
Trịnh Thành Công nói:
- Vừa rồi ty chức đã thăm dò ở xung quanh một chút, phát hiện thấy địa thế trung tâm thị trấn Sa Câu Tử cao còn hai bên thấp, xe và nhân mã của Trung Ương Quân trước tiên có thể trú đóng trên đống hoang tàn của thị trấn Sa Câu Tử. Ở phía đông đầu trấn đào một đường dẫn nước sông về phía nam sau đó lấp đầy sông, đại quân và đội xe quân nhu có thể thuận lợi qua sông.
Nếu quả thật có thể ở trên đê phía đông đầu trấn Sa Câu Tử đào một cái rãnh thì có thể tạm thời thay đổi đường sông, vậy việc lấp một con sông rộng hai mươi mét không phải việc gì khó, nhiều nhất cũng chỉ mất một ngày.
Vương Phác có chút kinh ngạc liếc Trịnh Thành Công một cái, thầm nghĩ đây đúng là hậu sinh khả úy, người này có thể trong một thời gian ngắn như vậy nghĩ ra một cách như vậy đúng là đáng quí, Vương Phác ở trong lòng cho Trịnh Thành Công là hậu sinh nhưng lại không biết chính hắn mới chỉ hai mươi tám tuổi mà thôi.
Trịnh Thành Công lại không biết ý nghĩ trong lòng của Vương Phác, còn tưởng rằng Vương Phác không hài lòng với cách của y, thấp giọng nói:
- Hầu gia, cách này tuy rằng cần trì hoãn một ngày nhưng ty chức nghĩ đây là biện pháp nhanh nhất, nếu đốn gỗ ở chỗ cách đây hai mươi dặm để chế tạo cầu nổi, thời gian tiêu tốn chưa chắc đã ít hơn so với việc lấp sông, huống chi còn bị kỵ binh Thát tử tập kích.
- Không tệ.
Vương Phác phục hồi lại tinh thần vội nói:
- Cách này không tệ, ngươi nhanh đi xử lí đi.