Huyệt địa công thành là chiến thuật Kiến Nô ban đầu thường dùng nhất, cũng là chiến thuật ngu xuẩn nhất.
Cái gọi là huyệt địa công thành, chính là để bộ binh khiêng trọng hình lá chắn cao lớn dày tới gần dưới chân tường thành. Sau đó dưới sự yểm hộ của lá chắn mà đào móc căn cơ tường thành, đào cho chân tường thành bị rỗng, hình thành một lối đi, sau đó phá thành mà vào. Kiến Nô lúc ban đầu không có chiến thuật gì, cũng không có nhân tài, vẫn là thủ lĩnh Kiến Nô Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã nghĩ ra chiêu ngu xuẩn này, hiệu quả dĩ nhiên là không lý tưởng lắm, căn bản là không có tiền lệ thành công phá thành trước đó.
- Địa đạo!
Hai người Vương Phác và Chân Hữu Tài gần như đồng thời kêu lên:
- Kiến Nô đang đào địa đạo!
Vừa lúc đó, Nộn Nương bỗng nhiên đi đến, trong tay còn cầm một mũi tên Lang Nha. Trên tay còn cầm một bức thư, nói với Vương Phác:
- Tướng quân, ngoài thành vừa mới có người bắn phong thư vào thành.
Vương phác tiếp nhận cây tên trên tay Nộn Nương, mở thư ra đọc.
Vội vàng xem xong, Vương Phác nói với Chân Hữu Tài:
- Hữu Tài, thư này là do Lý Nham sai người phóng vào đấy, trong thư Lý Nham nói, hắn đã phái người lẻn vào doanh trại Kiến Nô dò hỏi. Quả nhiên Kiến Nô đang âm thầm cho người đào địa đạo. Phương hướng ngay tại ngoài Đông môn, hoàn toàn phù hợp với phán đoán vừa rồi của chúng ta.
Nói xong, Vương Phác đưa phong thư cho Chân Hữu Tài.
Chân Hữu Tài xem hết, nhíu mày nói:
- Xem ra Kiến Nô đào địa đạo là thật, nhưng làm thế nào để đối phó đây?
Vương Phác nói:
- Ta muốn xem Kiến Nô đào địa đạo là vì cái gì?
Chân Hữu Tài nói:
- Còn nghĩ gì nữa, đương nhiên đào địa đạo làm lối đi, lén lút đưa tinh binh vào trong thành sau đó nhân cơ hội cướp lấy cửa thành...
Nói được một nửa, Chân Hữu Tài dừng lại, bởi vì năm cửa thành Đại Đồng đều bị phong kín rồi, cho dù Kiến Nô có đưa binh lính vào được trong thành cũng không hề phát huy tác dụng to lớn. Hơn nữa quân canh giữ muốn đối phó với mấy địa đạo cũng không phải việc khó gì, tưới nước, tưới dầu, hỏa thiêu đều có thể khiến Kiến Nô ăn trộm gà không thành mà lại mất gạo nữa.
- Tướng quân.
Chân Hữu Tài hạ giọng nói,
- Bên trong thành canh phòng nghiêm ngặt, Kiến Nô đào đất vào thành không giống như đang uy hiếp điều gì?
Vương Phác nói:
- Nếu Kiến Nô đào đường hầm dưới tường thành, sau đó chôn phía trên mấy vạn cân hỏa dược, một kíp nổ, ầm...
- À?
Chân Hữu Tài lên tiếng nói:
- Kiến Nô muốn nổ tường thành?
- Đoán chừng là như vậy?
Nói xong ngữ khí của Vương Phác liền trở nên quả quyết, đứng lên bình tĩnh nói:
- Chắc chắn chính là như vậy?
Chân Hữu Tài nói:
- Nếu có thể tìm ra vị trí chính xác của Kiến Nô, chúng ta trước đó có thể làm tốt phòng bị, khiến tính toán của Kiến Nô hoàn toàn thất bại.
Bỗng nhiên trên mặt Vương Phác xẹt qua một tia dữ tợn, nói:
- Ta có biện pháp.
- A?
Chân Hữu Tài kinh ngạc nói:
- Tướng quân đã có đối sách ư?
Vương Phác ngẩng đầu cười ha hả gọi:
- Lã Lục.
Lã Lục lên tiếng trả lời:
- Đến ngay đây.
Vương Phác nói:
- Lập tức gọi hòa thượng tới.
- Vâng.
Lã Lục vội vàng đồng ý, lĩnh mệnh đi.
Doanh trại Kiến Nô, hành trướng Đa Nhĩ Cổn.
Gần như là Vương Phác và Chân Hữu Tài vừa mới biết ý đồ đích thực của Kiến Nô, Phạm Văn Trình cũng đã kích động mà đi vào trướng, bẩm báo với Đa Nhĩ Cổn:
- Chủ nhân, địa đạo đã được đào đến dưới chân tường thành rồi.
Đa Nhĩ Cổn vui vẻ nói:
- Thật không?
- Tất cả đều là thật.
Phạm Văn Trình nói:
- Đã đào đến nền tường thành rồi, không sai được.
- Tốt.
Nét mặt của Đa Nhĩ Côn đột nhiên trở nên vô cùng dữ tợn, ngẩng đầu quát.
- Người tới.
Một gã Qua Thập Cáp lên tiếng trả lời , đi vào quỳ xuống đất cúi chào nói:
- Chủ tử có gì chỉ bảo?
Đa Nhĩ Cổn nói:
- Lập tức tìm Đông Dưỡng Tính tới gặp bổn vương.
- Vâng.
Qua Thập Cáp đáp ứng một tiếng, lĩnh mệnh đi.
Rất nhanh, Đông Dưỡng Tính trên mặt còn buồn ngủ đã đến, gã đang ngủ bị người khác gọi dậy đấy. Đông Dưỡng Tính đi vào trướng khẩn trương quỳ xuống đất cúi chào nói:
- Nô tài thỉnh an chủ tử.
- Miễn.
Đa Nhĩ Cổn khoát tay áo nói:
- Văn Trình tiên sinh nói đã đào được địa đạo đến dưới thành Đại Đồng. Ngươi dẫn người đi bỏ thêm hỏa dược vào, bổn vương cho nổ tường thành Đại Đồng.
Đông Dưỡng Tính vừa nghe vậy tinh thần lập tức tỉnh táo, hỏi:
- Chủ nhân cần bao nhiêu lỗ hổng?
Đa Nhĩ Cổn nói:
- Ngươi có thể cho nổ bao nhiêu lỗ hổng?
Đông Dưỡng Tính nói:
- Nếu là hai vạn cân hỏa dược, có thể nổ tung được lỗ hổng mười trượng.
Đa Nhĩ Cổn nói:
- Vậy thì cấp hai vạn cân!
- Vâng.
Đông Dưỡng Tính nói:
- Nô tài lập tức dẫn người đi bỏ thêm hỏa dược vào.
Kiến Nô chỉ có Đông Dưỡng Tính là chuyên gia hỏa khí, Hồng Di đại pháo của Kiến Nô là cho gã làm nhái đấy.
Đông Dưỡng Tính cũng đã nghiên cứu khá kĩ về uy lực của thuốc nổ. Người này trước kia dẫn người đem thuốc đặt dưới chân tường thành, sau đó đặt đá trên bốn bức tường. Dùng bùn đỏ lấp đầy các khe hở, làm thành phòng thuốc kín kẽ, sau khi bỏ thêm hai vạn cân hỏa dược, lại phá hỏng lối vào phòng thuốc, độ dày tường đá chừng mấy trượng, vẻn vẹn chỉ lộ một góc máng một tấc vuông để dẫn thuốc chảy ra, từ phòng thuốc nối thẳng lối đi ra.
Hai ngày sau, tất cả đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Đa Nhĩ Cổn mang theo Bát kỳ Kiến Nô, Bát kỳ Mông Cổ, Bát kỳ quân Hán và tất cả hoàng thân tới miệng địa đạo. Đông Dưỡng Tính mang một cây đuốc đặt vào tay Đa Nhĩ Cổn, cung kính nói:
- Chủ tử, tất cả đã chuẩn bị xong.
Đa Nhĩ Cổn tiếp nhận cây đuốc, quay đầu lại lạnh lùng nhìn Hào Cách hỏi:
- Tinh binh Lưỡng Hoàng Kỳ đều chuẩn bị xong chưa?
Hào Cách khẽ hừ một tiếng, đáp:
- Bái Âm Đồ và Ngao Bái đã lĩnh suất ba nghìn binh tinh nhuệ Lưỡng Hoàng Kỳ mai phục ở ngoài thành rồi!
- Tốt.
Đa Nhĩ Cổn nói:
- Vậy Bổn vương cầu chúc Ngao Bái và Bái Âm Đồ thắng ngay từ trận đầu, thu hoạch đầu công rồi.
Lời nói Đa Nhĩ Cổn mặc dù nói nghe rất hay. Nhưng tâm địa của y lại vô cùng hiểm ác.
Bảo là muốn tặng công đầu đánh chiến Đại Đồng cho Ngao Bái và Bái Thanh Đồ, tặng cho Lưỡng Hoàng Kỳ, kỳ thực y muốn nhân cơ hội làm suy yếu thế lực của Lưỡng Hoàng Kỳ. Bởi vì tướng phòng giữ Đại Đồng là Vương Phác, cho dù nổ tung tường thành, hai quân khó tránh khỏi sẽ có một trận ác chiến. Ba ngàn kỵ binh tinh nhuệ Lưỡng Hoàng Kỳ của Bái Âm Đồ và Ngao Bái cùng với quân của Vương Phác liều mạng lưỡng bại câu thương, cuối cùng lập công đầu vẫn là tinh nhuệ Lưỡng Bách Kỳ.
Hào Cách biết rõ Đa Nhĩ Cổn muốn nhân cơ hội làm thực lực của Lưỡng Hoàng Kỳ suy yếu, nhưng gã không có biện pháp. Bởi vì hiện tại Đa Nhĩ Cổn là Nhiếp Chính vương, mà Hào Cách gã chẳng qua là chức Quận Vương nho nhỏ, gã chỉ có thể tuân lệnh làm việc.
Những người khác theo Nhiếp Chính Vương xuất chinh ra trận cũng không có chút ý tứ nào nể mặt Lưỡng Hoàng Kỳ. Nói cho cùng thế lực Lưỡng Hoàng Kỳ cũng là quá lớn mạnh. Thân là Kỳ chủ Chính Hồng Kỳ Nhạc Thác cũng hy vọng có thể mượn cơ hội làm thế lực Lưỡng Hoàng Kỳ suy yếu một chút. Dù sao, Lưỡng Hoàng Kỳ cũng là quá lớn mạnh, đối với Lưỡng Hồng Kỳ mà nói cũng không phải là chuyện tốt.
Đa Nhĩ Cổn hướng về phía Hào Cách cười âm hiểm, đè cây đuốc trong tay xuống miệng dẫn thuốc, hỏa dược màu đen liền bị ngọn lửa cây đuốc đánh trúng, tia lửa xì xì nhanh chóng kéo vào sâu bên trong, rất nhanh mùi thuốc súng tràn ngập trong không khí.
Nội thành Đại Đồng, tất cả đều được chuẩn bị sẵn sàng.
Thân là người hiện đại, muốn xác định chuẩn xác vị trí Kiến Nô cũng không phải là việc khó gì, chỉ cần móc ngược mấy cái hũ trên mặt đất, sau đó áp tai vào đáy hũ nghe một lát có thể đoán được rõ ràng phương hướng rồi. Bởi vì địa đạo của Kiến Nô đã kéo dài đến nền đá dưới thành Đại Đồng, cách mặt đất khoảng chừng hai mươi ba mét, Kiến Nô có hành động gì cũng không thể che giấu được.
Vương Phác sai người dỡ bỏ toàn bộ khu dân cư trong vòng năm mươi bước đoạn gần Đông tường thành, tiếp đó cách tường thành khoảng cách hai mươi bước xa xây một đạo tường đá, tường đá cao sáu thước, nhóm hỏa thương thủ đứng phía sau tường đá, chỉ có bả vai trở lên là lộ ra ngoài. Hơn nữa, chính là dễ dàng đặt hỏa thương lên trên tường đá để tiến hành xạ kích.