Tiến hành bắn nhau không đến nửa giờ, xa xa trên cánh đồng tuyết liền vang lên tiếng chó sủa.
Cứu binh của người Minh triều sắp đuổi tới, người Nga La Tư biết mình đánh lén thất bại, đành phải bỏ lại mấy thi thể nhảy lên xe trượt tuyết chạy trốn, đám trẻ con ở trên tường vây vẻ mặt điềm tĩnh, không có chút ý tứ nhảy nhót tung tăng, ở trong này, cảnh tượng như vậy gần như cách mỗi mười ngày nửa tháng lại diễn ra một lần, bọn chúng sớm đã hình thành thói quen đối với cuộc sống như vậy.
Ước nguyện ban đầu của Vương Phác lúc trước ban bố "Sát Hồ lệnh" đã dần dần trở thành sự thật, không cần vài nữa những đứa trẻ này sẽ trưởng thành, lấy sự cường đại của Trung Ương Quân để kêu gọi, chỉ cần một tờ lệnh động viên, những đứa trẻ này sẽ không chút do dự hưởng ứng lệnh triệu tập nhập ngũ, có thể tưởng tượng, những đứa trẻ ngày đó sau khi nhập nhũ sẽ có biểu hiện như thế nào? Tương lai Trung Ương Quân Đại Minh sẽ thay đổi đáng sợ cỡ nào?
Nhật Bản.
Sáu ngày sau đó, Trung Ương Quân Đại Minh thuận lợi tới Thượng Dã Nguyên, lúc này trong khe sâu đã tập kết được mười sáu vạn quân Mạc Phủ, còn có bóng dáng một nhánh quân Mạc Phủ khổng lồ đi theo phía sau Trung Ương Quân Đại Minh, thủy chung duy trì khoảng cách là năm mươi dặm, không quá tiếp cận, cũng không để giãn khoảng cách với quân Minh.
Đối mặt với địa hình bất lợi, đối mặt với sự truy đuổi trước sau của quân Mạc Phủ, Trung Ương Quân Đại Minh không có một chút do dự, cũng không có bất kỳ dừng lại, đi theo Thống soái tối cao Vương Phác tiến vào khe sâu. Trung Ương Quân Đại Minh vừa mới tiến vào khe sâu, tốc độ hành quân của quân Mạc Phủ theo đuôi phía sau đột nhiên nhanh hơn, từ phía sau ngăn chặn cửa cốc ở phía Tây.
Cửa cốc ở sườn đông của khe sâu, mười sáu vạn quân Mạc Phủ chờ đợi đã lâu.
Đại doanh của quân Mạc Phủ, trong trướng của Đức Xuyên Gia Quang.
Khi đám người Đức Xuyên Gia Quang đang cùng Thổ Tỉnh Lợi Thắng, Thanh Sơn Trung Tuấn nghị sự, Quật Điền Chính Thịnh vội vã đi đến, quỳ một chân trên đất bẩm:
- Tướng quân đại nhân, đại quân Minh triều đã tiến vào khe sâu rồi!
- Hả?
Đức Xuyên Gia Quang nghe vậy mừng rỡ nói:
- Người Minh triều thật sự tiến vào khe sâu sao?
- Cực kỳ chính xác
Quật Điền Chính Thịnh khẳng định nói:
- Toàn bộ đại quân Minh triều đã tiến vào khe sâu.
Đức Xuyên Gia Quang vội la lên:
- Quan Tây của Tửu Tỉnh Quân đang đóng ở đâu?
Quật Điền Chính Thịnh đáp:
- Tửu Tỉnh đại nhân và tám vạn đại quân đã đóng kín cửa cốc ở phía sau của đại quân Minh Triều, sử dụng một câu tục ngữ của Trung Quốc cổ đại, lúc này đại quân Minh triều đã là cá trong chậu rồi.
- Tốt, thật tốt quá.
Đức Xuyên Gia Quang rạng rỡ vui vẻ nói:
- Lần này người Minh triều có mọc thêm cánh cũng không thể bay được.
Thanh Sơn Trung Tuấn ở một bên cũng hung hăng phụ họa nói:
- Quá cuồng vọng, người Minh triều thật sự là quá cuồng vọng, quả thực là kiêu ngạo, ngông cuồng đến cực điểm! Biết rõ địa hình của Thượng Dã Nguyên gây bất lợi cho bọn họ, vậy mà vẫn dám chui dầu vào bên trong, đây rõ ràng là chúng không đem hơn mười vạn đại quân Mạc Phủ chúng ta để vào mắt.
Chỉ có sắc mặt của Thổ Tỉnh Lợi Thắng nhìn qua có chút ngưng trọng.
Đại quân Minh triều dễ dàng tiến vào khe sâu như thế, ít nhiều có chút ngoài dự liệu của y, nguyên bản y nghĩ đại quân Minh triều nhất định sẽ tạm trú ở ngoài khe sâu phía tây một thời gian ngắn, dò xét địa hình rồi mới quyết định có đi qua khe sâu hay không, nhưng làm cho người ta giật mình chính là đại quân Minh triều lại lập tức vào trong thung lũng, người Minh triều thật sự chỉ là kiêu ngạo, ngông cuồng sao?
Đức Xuyên Gia Quang rào rào rút đao võ sĩ ra, bổ về phía trước một chút, hung tợn nói:
- Đạo Diệp Chính Cát!
Một gã võ sĩ phục trang nghiêm chỉnh tiến lên, quỳ một chân trên đất đáp:
- Có thuộc hạ.
Người võ sĩ này tên là Đạo Diệp Chính Cát, là con thứ của dưỡng mẫu Xuân Nhật Cục Đức Xuyên Gia Quang. Hai anh em Đạo Diệp Chính Cát và Đạo Diệp Chính Thắng từ nhỏ đã là thư đồng cho Đức Xuyên Gia Quang, ba người mặc dù không phải là anh em ruột, nhưng cảm tình lại hơn hẳn anh em ruột, sau khi Đức Xuyên Gia Quang kế vị, hai huynh đệ cũng nước lên thì thuyền lên thành thân tín đáng tin cậy của y, trước sau cũng được phong đại danh.
Đức Xuyên Gia Quang hạ lệnh:
- Đem hai vạn đại quân thẳng tiến đến cửa cốc, ngăn cản khả năng tiến công của quân Minh.
- Vâng!
Đạo Diệp Chính Cát rầm rầm đồng ý, lĩnh mệnh đi.
Đức Xuyên Gia Quang lại nói:
- Hộ Điền Thị Thiết.
Hộ Điền Thị Thiết đáp:
- Có thuộc hạ.
Đức Xuyên Gia Quang ra lệnh:
- Dẫn một đội nhân mã, chuẩn bị tiếp ứng Đạo Diệp Quân bất cứ lúc nào.
Hộ Điền Thị Thiết đáp:
- Vâng!
Đức Xuyên Gia Quang lại nói:
- Tùng Bình Tín Cương, Bản Thương Trọng Xương.
Lại có hai vị đại danh bước ra khỏi hàng lên tiếng trả lời, đáp:
- Có thuộc hạ.
Đức Xuyên Gia Quang truyền lệnh:
- Dẫn một đội nhân mã đào chiến hào ở cửa cốc, thiết lập chướng ngại.
Bởi vì sợ quân Minh thay đổi tuyến đường, nên đến hiện tại, quân Mạc Phủ cũng chưa dám đào chiến hào cũng như thiết lập chiến hào ở cửa cốc, lúc này đại quân Minh triều rốt cục cũng vào khe sâu, Tửu Tỉnh Trung Thế cũng đã ngăn chặn đường lui của quân Minh ở phía sau, quân Mạc Phủ rốt cục cũng hoàn toàn yên tâm về đường đi rồi.
Trong thung lũng, hơn ba vạn Trung Ương Quân Đại Minh chia làm bốn cánh quân dọc theo đường hẹp uốn lượn phía trước thung lũng mà vào.
Địa hình khe sâu ở Thượng Dã Nguyên không thể nói rõ là có bao nhiêu hiểm trở, hai bên sườn núi chỉ có một ít lùm cây thưa thớt mọc lên, căn bản là không có biện pháp để đặt quân mai phục, hơn nữa còn không tính đến độ dốc của triền núi, pháo xa và xe chở quân nhu tuy rằng không có biện pháp leo lên đỉnh núi, nhưng bộ binh lại hoàn toàn có thể vượt qua đỉnh núi.
Tuy nhiên, địa hình nơi này đích xác là bất lợi đối với hỏa khí.
Khe sâu quanh co khúc khuỷu tựa như chín khúc ruột, cách mấy trăm bước lại có một đạo chuyển biến, mấy vạn đại quân đi ở trong thung lũng, nhưng chung quanh chỉ nhìn thấy mấy trăm người, nếu muốn nã pháo ở địa hinh này, đạn pháo bay đi nhất định sẽ bị triền núi ngăn trở, rất khó tạo thành sát thương đối với địch.
Còn có, trong thung lũng gần như tìm không thấy vùng đất bằng phẳng rộng quá mười bước, nếu Trung Ương Quân muốn triển khai bắn theo hàng, vậy thì phải đứng ở hai bên sườn núi, vì mấy hôm trước tuyết rơi lớn, triền núi tuy rằng không quá dốc, nhưng quân lính đứng ở phía trên cũng dễ bị trượt chân, địa hình như vậy nếu muốn xếp thành hàng bắn quy mô lớn là không dễ dàng rồi.
Tuy nhiên, Vương Phác lại không hề lo lắng.
Súng kíp lúc đầu bởi vì tốc độ bắn chậm, độ chính xác kém, cho nên ỷ lại nghiêm trọng vào việc bắn dày đặc, mới gây sát thương hiệu quả, nhưng lúc này Trung Ương Quân Đại Minh sử dụng là súng trường, có rảnh nòng súng, có băng đạn, còn có ống nhắm, cách chế tạo về cơ bản cùng với súng trường cận đại không có gì khác nhau, súng trường hiện đại như thế, đã không cần dựa vào đội ngũ bắn dày đặc nữa.
Huống chi, Trung Ương Quân Đại Minh không chỉ dựa vào Đại tướng quân pháo và súng trường tiên tiến, còn có vũ khí cận chiến sắc bén - Long vương pháo cải tiến! Hiệu quả của Long vương pháo cải tiến rất tốt, lực sát thương càng mạnh, hơn nữa chỉ cần kéo ngòi nổ là có thể gây nổ, không giống như Long vương pháo trước kia phải cần dùng ngòi lửa đốt lửa.
Lúc mới quyết định tiến quân lên Thượng Dã Nguyên, Vương Phác cũng đã chọn xong chiến thuật.
Thân làm một kẻ xuyên không, cho dù Vương Phác không hiểu quân sự, nhưng cũng đã xem qua rất nhiều bộ sách và phim điện ảnh, lấy kiến thức mà hắn tích lũy cho dù chưa hiểu quá rõ chiến thuật của hỏa khí, nhưng đối với cổ nhân thời đại này mà nói, hắn tuyệt đối có thể được xưng tụng là một nhà chỉ huy trác tuyệt!
Trong tiếng vó ngựa dồn dập, Lý Định Quốc và hai thân binh cưỡi ngựa phi nhanh tới.
Lý Định Quốc ghìm ngựa dừng lại, lớn tiếng bẩm:
- Vương gia, năm dặm ở tiền phương phát hiện người Nhật Bản, bày trận dọc theo khe sâu, xem bộ dạng là muốn ngăn chúng ta đi tới, mười dặm phía trước chính là cửa cốc rồi, ít nhất năm vạn quân Mạc Phủ đang đào chiến hào và thiết lập trướng ngại ở ngoài cửa cốc, có vẻ là muốn chặn đường của quân ta.
- Chặn đường? Như vậy sao được!
Tư Lệnh Hạm đội thứ ba ba Trương Nhan Lân theo Lục quân xuất chinh vội la lên:
- Vương gia, người Nhật Bản phía trước hãy giao cho đội hải quân lục chiến chúng ta, ty chức cam đoan với ngài, không đến nửa canh giờ sẽ tiêu diệt toàn bộ đám người Nhật Bản này, phá bỏ chướng ngại cho các huyng đệ lục quân.
- Không, không vội.
Vương Phác khoát tay áo, lạnh nhạt nói:
- Bây giờ người Nhật Bản mới nhớ tới cắt đứt đường đi, đã muộn rồi!
- Đã muộn?
Trương Nhan Lân ngạc nhiên nói:
- Vậy... hôm nay không đánh?
- Không đánh.
Vương Phác lạnh nhạt nói:
- Truyền lệnh, toàn quân hạ trại, tối nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai sẽ cùng người Nhật Bản quyết chiến.