Cung Khôn Ninh.
Trường Bình Công chúa Chu Vi Như đang thỉnh an Chu Hoàng hậu thì nhị hoàng tử Chu Từ Quýnh bỗng vội vàng chạy vào, hô to:
- Hoàng tỷ, nhìn thấy rồi, tiểu đệ nhìn thấy rồi.
- Con nhìn thấy gì?
Chu hoàng hậu nhíu đôi mi thanh tú quát lớn:
- Từ sáng đến tối điên điên khùng khùng không ra thể thống gì, để phụ hoàng con nhìn thấy thì lại không tránh khỏi một trận trách phạt đâu.
Chu Từ Quýnh làm trò hề với Chu Hoàng hậu, rồi nói với Trường Bình Công chúa:
- Hoàng tỷ, tiểu đệ thấy cái tên Vương Phác đó rồi, chính là Phò mã đô úy mà phụ hoàng tìm cho tỷ ấy.
Trường Bình Công chúa đỏ bừng mặt, mười bốn tuổi đang là tuổi chớm biết yêu của con gái.
Từ phụ hoàng, mẫu hậu, còn cả trong các chuyện phiếm của người tong cung, Trường Bình Công chúa đã nghe nói toàn bộ sự tích anh hùng của Vương Phác, trong lòng Chu Vi Như, Vương Phác đã tồn tại như thiên thần từ lâu, nếu thật sự được gả cho vị anh hùng thiếu niên nhưVương Phác, đó mới gọi là kim ngọc lương duyên.
Chu Hoàng hậu hứng thú nhìn con gái đang thẹn thùng xấu hổ, liền hỏi Chu Từ Quýnh:
- Hoàng nhi, con nói cho mẫu hậu xem, cái tên Vương Phác đó trông thế nào?
Chu Từ Quýnh đáp:
- Bộ dạng cũng được, tuy nhiên còn kém một chút nếu so với hoàng huynh và bổn hoàng tử, có điều đã mạnh mẽ hơn nhiều so với con cháu quan thần huân thích trong thành Bắc Kinh rồi, hơn nữa hắn còn là võ tướng, nhìn khá uy phong, không giống đám con cháu quan thần kia, ai nấy đều giống que củi, gió thổi qua cái là đổ.
- Phụt.
Trường Bình Công chúa che miệng khẽ cười nói:
- Đâu có kiểu tổn hại người khác như đệ?
- Ấy, tiểu đệ nói đều là thật mà.
Chu Từ Quýnh kêu lên:
- Hoàng tỷ chưa được gặp mấy vị cùng học của hoàng huynh đâu, nghe nói còn là Tôn công tử của mấy vị Tể tướng nữa, thật sự gầy như que củi, đứng thấy họ lớn tuổi hơn bổn hoàng tử, nhưng một tay bổn hoàng tử có thể xách được hai người bọn họ đấy.
- Được rồi.
Chu Hoàng hậu cười mắng:
- Hoàng nhi đừng làm ồn nữa, mau tới tiền điện xem đi, chiều nay phụ hoàng con sẽ đích thân hứa hôn trước mặt văn võ bá quan, chuyện tốt thành công thì mau về báo cho hoàng tỷ con, để tỷ ấy khỏi phải thấp thỏm.
Trường Bình Công chúa rúc đầu vào lòng Chu Hoàng hậu, quay lưng lại nũng nịu:
- Mẫu hậu.
- Vâng ạ.
Chu Từ Quýnh đáp một tiếng, vội xoay người nhanh như chớp chạy ra khỏi cung Khôn Ninh.
Trên tiền điện, Sùng Trinh Đế đang xếp đặt tiệc rượu, mở tiệc chiêu đãi bá quan.
Trưa hôm nay việc các đại thần phái thanh lưu như Lưu Tông Chu càn quấy, khiến Sùng Trinh Đế khó chịu, nhưng tổng thể mà nói tâm trạng Sùng Trinh Đế hôm nay rất tốt, vì thế đã uống mấy chén trong bữa tiệc rượu.
Văn võ bá quan kiêng sợ thiên uy nên nơm nớp lo sợ, không dám uống thoải mái, duy chỉ có Vương Phác không có khái niệm gì về khác biệt giữa quân thần, ai đến mời rượu cũng không từ chối, hơn nữa còn uống điên cuồng, thằng nhãi này dù sao xuyên việt tới đây chưa lâu lắm, đâu thể ở chung với Vạn Tuế gia được, người hiện đại mà, trong tưởng tượng cũng không xem mình là tôi tớ.
Rượu quá trung tuần, cốc đĩa bừa bãi.
Sùng Trinh Đế bỗng đứng lên từ phía sau ngự án, cao giọng nói:
- Chư vị ái khanh yên lặng, yên lặng, Trẫm... Hôm nay Trẫm có hỉ sự tuyên bố.
Những tiếng ồn ào trên đại điện đều dừng khựng lại, ánh mắt của văn võ bá quan đồng loạt hướng về phía Sùng Trinh Đế.
- Chư vị ái khanh.
Sùng Trinh Đế nhìn bá quan khắp một vòng, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở Vương Phác, cao giọng nói:
- Trẫm quyết định ... hứa gả Như nhi cho Vương ái khanh làm vợ
Ánh mắt của văn võ bá quan lại dồn về phía Vương Phác, ai nấy đều thể hiện sự ngưỡng mộ và đố kỵ, đương nhiên họ biết Như nhi mà Sùng Trinh Đế nói đến chính là Trường Bình Công chúa, điều đó có nghĩa là Vạn tuế gia muốn vời Vương Phác làm Phò mã Đô úy rồi, đây là vinh quang rất lớn.
Thế nhưng Vương Phác không biết Như nhi mà Sùng Trinh Đế nói đến là ai, hơn nữa tối nay hắn cũng đã uống khá nhiều, giờ đã có phần đầu nặng trịch mà chân nhẹ bẫng, không phân biệt nổi nữa, Sùng Trinh Đế vừa dứt lời, thằng nhãi này liền đứng lên lắc lung tung hai tay:
- Vạn Tuế gia, không... không cần đâu, tôi, thần đã có vợ rồi.
- Keng!
- Cạch!
Muỗng canh ngọc trong tay Thủ phụ mới phong Chu Diên Nho và Binh bộ Thượng thư Trần Tân Giáp rơi xuống sàn nhà, trong khoảnh khắc vỡ tan tành.
Vẻ mặt và động tác của văn quan bá quan toàn bộ đều khựng lại, múc canh vẫn giữ tư thế múc canh, mỉm cười vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười, quay đầu vẫn cứ lắc cổ như thế, Lại bộ Thượng thư Trịnh Tam Tuấn cúi người định nhặt đôi đũa trên sàn nhà, bất chợt nghe thấy câu này cũng như bị định thân, không nhúc nhích nữa.
- Giật mình!
- Quá kinh ngạc!
Văn võ bá quan quả thực không dám tin vào tai mình, tên Vương Phác này lại dám cự hôn trước mặt mọi người! Đây là hôn nhân do Vạn Tuế gia ngự ban mà, hơn nữa lại được gả trưởng nữ Trường Bình Công chúa của Vạn Tuế gia! Bao nhiêu người cầu xin tổ tiên cũng không cầu được đấy, nhưng tên Vương Phác lại từ chối ngay trước mặt quần thần.
Sùng Trinh Đế lập tức sầm mặt lại, quay đầu trợn mắt nhìn Trần Tân Giáp.
Trần Tân Giáp rùng mình một cái, đứng dậy nghẹn ngào nói:
- Vương Phác, ngươi chẳng phải chưa lấy vợ sao?
Trần Tân Giáp hối hận trong lòng, sớm biết thế ban đầu cần gì phải nhiều lời trên kim điện? Nếu không phải đã nói nhiều thì hôm nay cũng không rước lấy rắc rối lớn thế này, Vương Phác ơi Vương Phác, lần này ngươi đúng là hại ta thảm rồi, nghĩ đến đây, Trần Tân Giáp hận không thể nhào tới cắn Vương Phác hai nhát
- Ợ...
Vương Phác nấc một cái, nồng nạc mùi rượu, đáp:
- Đa, đa tạ Trần đại nhân quan tâm, tại hạ vừa mới, vừa thành thân ở Giang Nam, hi, hi hi hi.
- Hừ! Thật là lố lăng!
Sùng Trinh Hoàng Đế kêu lên một tiếng buồn bực, xanh mặt nghênh ngang rời đi.
Văn võ bá quan nhìn nhau, ai cũng trợn tròn mắt, chỉ có Vương Phác bưng chén rượu lắc lư đứng lên, nói với mọi người:
- Ngươi, các ngươi đều làm sao thế? Nào, uống... uống rượu nha, uống...
Thường Duyên Linh và Lý Tổ Thuật ngồi cách đó không xa vội vã chạy đến, đỡ lấy Vương Phác ở hai bên, khẽ nói:
- Đại ca, ngài đã uống say rồi, không được uống nữa.
- Ta, ta không say.
Vương Phác gắng sức giãy giụa nói:
- Các ngươi buông ta ra, buông...
Nói chưa dứt lời, Vương Phác đã ngã vào lòng Thường Duyên Linh ngáy o o.
Sùng Trinh Đế rời đi, văn võ bá quan cũng không còn hứng thú tiếp tục ăn uống nữa, ai nấy lặng lẽ chuồn nhanh, mấy quan viên lớn nhỏ ban nãy còn nghĩ cách kết thân với Vương Phác, giờ lại trốn thật xa như tránh khỏi ổ dịch, tên Vương Phác không biết sống chết, lại dám từ chối hôn sự mà Vạn Tuế gia ngự ban, trước khi sự việc còn chưa rõ ràng thì bớt động đến là tốt nhất.
Cung Ninh Khôn.
Chu Từ Quýnh hấp tấp xông vào, luôn miệng nói:
- Mẫu hậu, hoàng tỷ, đã xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn rồi
Chu Hoàng hậu trách mắng:
- Đã xảy ra chuyện gì? Con không thể nói từ từ sao?
- Mẫu hậu, hoàng tỷ.
Chu Từ Quýnh nhìn Chu Hoàng Hậu, rồi lại nhìn Trường Bình Công chúa, cuối cùng cắn răng nói:
- Tên khốn Vương Phác đã cự hôn trước mặt mọi người rồi.
- Hả?
Cái gì?
Mặt của Trường Bình Công chúa Chu Vi Như thoáng chốc trở nên trắng bệch, Chu Hoàng hậu kinh ngạc mãi không ngậm miệng được, có thế nào bà cũng không ngờ được rằng Vương Phác lại cự hôn trước mặt mọi người.
Chu Hoàng Hậu bán tín bán nghi hỏi tiếp:
- Con không phải là đang là đang trêu chọc cho hoàng tỷ con vui đấy chứ?
- Không có.
Chu Từ Quýnh vội la lên.
- Điều hài nhi nói đều là sự thật.
- Đúng vậy, điều Quýnh nhi nói là thật, Vương Phác quả thật đã cự hôn trước mặt mọi người.
Chu Từ Quýnh vừa dứt lời, bên ngoài liền vang lên giọng nói tức giận của Sùng Trinh Đế, tiếp đó mới là giọng của Bỉnh bút Thái giám Virơng Thừa Ân:
- Vạn tuế giá lâm.
Chu Hoàng hậu, Chu Vi Như và cả Chu Từ Quýnh vội quỳ lạy dưới đất, cung nghênh Sùng Trinh Hoàng Đế.
- Đều hãy bình thân đi.
Sùng Trinh Hoàng Đế xua tay, ngồi xuống ngự tháp, nói trong cơn giận còn sót lại:
- Nhu nhi hiền lương tài đức, hoa dung nguyệt mạo, có điểm gì không xứng với thống lĩnh Đại Đồng như hắn chứ? Tên Vương Phác này còn chưa nhìn thấy mặt mũi Nhu nhi đã dám cự tuyết trước mọi người, quả là buồn cười!
Chu Vi Như đứng lên khóc lóc:
- Phụ hoàng, con gái không lấy chồng đâu, cả đời chăm sóc phụ hoàng và mẫu hậu.
- Đứa con gái ngốc.
Sùng Trinh Đế âu yếm xoa đầu Chu Vi Như, giọng điệu lại trở nên nghiêm nghị:
- Như nhi, con yên tâm, phụ hoàng sẽ có cách để tên khốn Vương Phác hồi tâm chuyển ý, nếu hắn thật sự khăng khăng một mực, phụ hoàng sẽ chém cái đầu chó của hắn, xem hắn còn dám từ chối hay không?