Cha mẹ của Mạnh Hạo không hề do dự, chỉ cần có thể khiến hắn khá hơn, bọn họ nguyện ý bỏ ra hết thảy. Cho dù là mất đi tự do, bỏ qua thân phận đang có, đi tới chỗ Nam Thiên Tinh đó, trấn thủ 100 ngàn năm.
Bọn họ cũng cam nguyện!
Bọn họ rời đi, mang Mạnh Hạo, mang tỷ tỷ của Mạnh Hạo, rời khỏi Đông Thắng Tinh, rời khỏi Phương gia. Trước khi đi, toàn bộ tộc lão của cả Phương gia xuất động. Vì bọn họ lần này không thể mang bất kỳ vật nào dính tới nhân quả, cho nên phụ thân của Mạnh Hạo để lại tất cả vật phẩm trong gia tộc.
Ông ta chỉ lấy một thanh thiết kiếm.
Hai trái Niết Bàn Quả trên người của Mạnh Hạo cũng để lại. Toàn tộc tộc lão bao gồm lão tổ đều hứa hẹn, đây là Niết Bàn Quả thuộc về Mạnh Hạo, bọn họ sẽ bảo lưu lại. Đợi hắn khôi phục lại, hai trái Niết Bàn Quả này như cũ thuộc về hắn.
Phụ thân của Mạnh Hạo cười lạnh. Ông ta sao có thể nhìn mà không hiểu những điều này, vốn định không để hai trái đó ở lại chỗ này, nhưng đôi mắt sau khi lóe lên một cái, trong mắt lộ ra một chút tia sáng sắc bén.
- Hai trái Niết Bàn Quả này để lại ở tộc trưởng. Một vài năm sau, Hạo nhi nhà ta sẽ đích thân trở về lấy đi.
Ông ta giữa lúc nói chuyện, ném ra hai trái Niết Bàn Quả đều là chí bảo, tất cả mọi người nhìn lại.
Nhưng bọn họ không biết, chí bảo này cha mẹ của Mạnh Hạo xem ra, là nguồn gốc của bi thương.
Mấy ngày sau, bọn họ ôm Mạnh Hạo thường xuyên ngủ mê man, trước sau có chút ngốc trệ, còn có tỷ tỷ của hắn rời khỏi.
Bọn họ đi tới Nam Thiên Tinh, đi tới Nam Vực Đại Địa, đi tới Triệu Quốc vắng vẻ. Bên trong Vân Kiệt Huyện phía dưới Đại Thanh Sơn, bọn họ sống ở nơi đó. Còn tỷ tỷ của hắn thì chưa cùng đi theo, mà là đi Đông Thổ, ở nơi này đi vào Đông Thổ Phương gia, tu hành ở đó. Nàng muốn để lại bảy năm cuối cùng này cho cha mẹ cùng đệ đệ, để cho bọn họ ở chung một chỗ.
Bảy năm này Mạnh Hạo rất vui vẻ. Hắn từ từ khôi phục thần trí, bắt đầu đi học, cho đến trước khi sinh nhật bảy tuổi. Đêm hôm đó, phía ngoài treo gió màu tím. Cha mẹ của hắn mang thương tâm cùng lo lắng, vì cứu hắn, không thể không rời đi.
Khi hắn thức tỉnh, thanh âm kêu khóc khiến lòng của cha mẹ hắn cũng nát tan...
Mạnh Hạo mở mắt ra, trên mặt của hắn đã có nước mắt chảy xuống, rơi vào quần áo. Thế giới trước mắt dường như đều mông lung . Duy chỉ có cha mẹ trước mặt, thân ảnh dần dần rõ ràng.
Trên tóc của mẫu thân có thêm nhiều tóc trắng mà trước đó hắn không thấy. Trên gương mặt của phụ thân cũng có một chút tang thương mà hắn không có chú ý.
Bọn họ nhìn Mạnh Hạo, vẻ từ ái trong mắt khiến hắn run rẩy.
Hắn hiểu rõ hết thảy, hiểu rõ tất cả nghi vấn, tìm được xong toàn bộ đáp án, hắn thấy được từng hình ảnh của hai cuộc đời trước đó. Dường như giấc mộng của ngày hôm qua, hôm nay mặc dù tỉnh, nhưng mộng hết thảy như cũ còn ở trong đầu, không thể phai mờ.
- Thất tuế kiếp...
- Vì ta, cha mẹ bị trấn thủ tại chỗ này 100 ngàn năm... 100 ngàn năm...
Mạnh Hạo không thể tưởng tượng đây là một sự lâu dài ra sao. Điều khúc mắt đã từng nơi nội tâm của hắn sớm vào giờ khắc này hoàn toàn hóa giải. Không có bất kỳ ủy khuất gì, thậm chí còn có đau lòng và hối hận.
Hắn không nên có khúc mắc đối cha mẹ.
Cha mẹ hắn, vì hắn yên lặng làm ra nhiều lắm nhiều lắm. Không có bất kỳ yêu cầu cùng hồi báo gì, duy nhất ... chỉ để cho hắn có thể sống tiếp được.
Thân thể của Mạnh Hạo run rẩy, nước mắt chảy ra.
- Mẹ...
- Cha...
Khi Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng, mẹ của hắn run rẩy, tiến lên ôm lấy hắn, nước mắt chảy xuống.
- Hạo nhi, hết thảy đều tốt rồi. Kiếp của con đã vượt qua, hết thảy đều tốt rồi...
Phụ thân của Mạnh Hạo, vị Phương Tú Phong này đã từng là đứa con cả dòng chính của Phương gia, thiên kiêu kinh người. Mặc dù hiện tại ông ta cũng như cũ danh chấn ngoại giới, yên lặng đi tới, ôm lấy vợ con của ông ta vào trong ngực.
- Đều qua hết rồi, Hạo nhi, đều đã qua rồi..
Ông ta nói, thanh âm run rẩy, trong mắt cũng nước mắt chảy ra. Đây là lần thứ hai ông ta chảy nước mắt, sau khi ông ta thành niên.
Lần đầu tiên, là Mạnh Hạo niết bàn sinh lần thứ hai. Ông ta nhìn đối phương từ bảy tuổi biến thành trẻ con, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ, nhìn đôi mắt từ từ vô thần, ông ta chảy nước mắt .
- Tỷ tỷ...
Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng. Hắn không quên hình ảnh tỷ tỷ nghiêm khắc đối với mình trong đó, không quên khi sinh lần thứ hai, tỷ tỷ bảo vệ mình.
Lời lẽ đó, hắn còn nhớ rõ.
- Tiểu đệ, không phải sợ, tỷ tỷ bảo vệ đệ!
- Tỷ tỷ con bế quan ở Đông Thổ vẫn chưa đi ra. Sau khi chúng ta trở về, đợi tỷ tỷ con xuất quan, một nhà đoàn viên!
Mẫu thân của Mạnh Hạo, vui khóc lên tiếng.
- Tổ phụ cùng ngoại công...
Mạnh Hạo hỏi lần nữa.
Hắn vừa hỏi lời này, phụ thân cùng mẫu thân của hắn đều trầm mặc. Nội tâm của Mạnh Hạo lộp bộp một tiếng. Hắn nhớ lúc đầu hai vị lão nhân gia là vì hắn mới cùng đi ra ngoài, muốn đi tìm một dị nhân.
Vị dị nhân nọ, năm đó đã tới, nhưng tổ phụ cùng ngoại công của hắn lại chưa trở về.
- Có bỏ ra, mới có hồi báo. Mệnh đăng của tổ phụ cùng ngoại công của con vẫn chưa tắt. Bọn họ còn đấy, chẳng qua là ở một nơi... chúng ta không biết thôi.
Hồi lâu, phụ thân của Mạnh Hạo, chậm rãi nói.
Mạnh Hạo trầm mặc, nội tâm lại có một chút đau đớn. Trước đây hắn không biết hết thảy cũng đã đành, giờ này sau khi hắn biết được tất cả nhân quả, hắn đối với tổ phụ cùng ngoại công, trong lòng có tội lỗi rất sâu.
Nếu không có bọn họ, dị nhân đó sẽ không xuất hiện. Hắn nơi này sớm đã trở về cát bụi mà đi, hóa thành 4 trái Niết Bàn Quả.
Cũng chính bởi vì mình, khiến hai lão nhân đi một chuyến chưa trở về.
Mà cha mẹ nơi này bị trấn thủ ở đây 100 ngàn năm. Nghĩ đến những điều này, lòng của Mạnh Hạo càng thêm đau nhói. Hắn nhìn cha mẹ, hắn không mở miệng nữa, nhưng sâu trong nội tâm, đã ghi khắc sâu tận đáy lòng hết thảy những thứ này.
Ân tình của phụ mẫu người thân, hắn cả đời này không thể báo đáp.
Từ đầu đến cuối, Huyết Yêu lão tổ cũng không có thức tỉnh. Cho đến trước khi Mạnh Hạo cùng cha mẹ hắn rời đi, phụ thân quay đầu lại sâu đậm nhìn thoáng qua Huyết Yêu Sơn, trong trầm mặc ôm quyền, cúi đầu sâu đậm.
Mấy ngày sau, Nam Vực Đại Địa, hết thảy đều khôi phục lại trật tự ngay ngắn. Mạnh Hạo cùng phụ mẫu hắn rời đi, trước khi đi, hắn đi bái biệt sư tôn Đan Quỷ.
Mẫu thân của hắn đối Đan Quỷ nơi này cũng vô cùng cảm kích, đưa ra lễ trọng. Đan Quỷ lại sắc mặt lập tức trầm xuống, cho dù đối phương là hạng người có tu vi ngập trời, nhưng ông ta như cũ sắc mặt biến đổi, không nhận bất kỳ lễ vật.
- Mạnh Hạo là đệ tử của ta, sao có thể nhận lễ của các ngươi!
Phụ thân của Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu, đưa ra một luồng đạo ý của ông ta. Ý này ngưng tụ trong cơ thể Đan Quỷ, khiến thân thể của người này chấn động.
Đây là đạo ý, đối với Đan Quỷ mà nói, ý nghĩa vô cùng trọng đại, có thể cho ông ta chứng kiến đường tu hành của bản thân mình.
- Là hai phu thê ta lỗ mãng, xin đại sư chớ trách mắng. Một luồng đạo ý này xin đại sư nhận, Hạo nhi không sinh ra ở Nam Thiên Đại Địa. Cái duyên Chân Tiên mười ngàn năm này không thuộc về nó. Đạo chí của đại sư khiến Phương mỗ kính nể. Khi Chân Tiên Kiếp, Phương mỗ đích thân đến hộ đạo cho đại sư!
Ở Tử Vận Tông mấy ngày, Sở Ngọc Yên một mực tránh hắn. Mạnh Hạo khẽ thở dài, không cưỡng ép đi gặp, cùng phụ mẫu hắn cuối cùng rời đi, sau khi bái biệt Tống lão tổ, rời khỏi Nam Vực Đại Địa.
Khi bọn họ hóa thành cầu vồng đã đi xa, trên ngọn núi của Tử Vận Tông, Sở Ngọc Yên kiêu ngạo đứng ở nơi đó. Nàng không nói một lời, chỉ có điều bóng lưng xào xạc, khiến sau khi Đan Quỷ nhìn thấy, khẽ thở dài một tiếng.
Mạnh Hạo theo phụ mẫu hắn rời khỏi nơi đây.
Trên đường Mạnh Hạo yêu cầu đi một chuyến Thiên Hà Hải, tìm lão rùa đen Kháo Sơn nọ. Mẫu thân của hắn cười lắc đầu.
- Con nói con rùa đó ư? Nó sớm đã rời đi, không còn ở Nam Thiên Đại Địa nữa.
Mạnh Hạo sửng sốt, sau đó vẻ mặt hận hận. Thầm nói lão rùa đen này đi thật nhanh, nếu không, nhất định phải khiến lão nhìn đẹp mắt.
Thời khắc này trong tinh không, có một con rùa với thân thể vô cùng khổng lồ, đang trôi đi bên trong tinh hà. Trên lưng của nó có một khối mặt đất, phía trên có rất nhiều sinh mạng tồn tại, cũng có tu sĩ tông môn san sát.
Nhưng bọn họ hiển nhiên không biết mình đã thân ở tinh không. Cho dù họ ngẩng đầu, thấy được cũng là bầu trời biến ảo.
Lão rùa đen này chính là Kháo Sơn lão tổ. Nó thời khắc này đầu bên trong vỏ rùa, đang ngâm nga khúc nhạc. Một bộ dáng vui vẻ vô biên, cũng có đắc ý.
- Hừ hừ, vẫn là lão tổ ta lợi hại, ta bỏ chạy tới nơi này, nhìn xem tên khốn nạn rùa con này làm sao có thể tìm đến ta!
- Ha ha, từ nay về sau, trời cao biển rộng, lão tổ ta tự do ! !
- Tiểu khốn nạn rùa con, lão tổ ta cũng không ở Nam Thiên Tinh, xem ngươi làm sao đây, trợn tròn mắt rồi chứ, ha ha.
Kháo Sơn lão tổ vừa nghĩ tới có một ngày Mạnh Hạo đi Thiên Hà Hải tìm kiếm mình, nhưng sau đó không tìm được, liền lập tức phấn chấn. Nó lần nữa cảm giác mình trên tâm trí, vượt qua Mạnh Hạo nhiều lắm nhiều lắm.
- Muốn cho lão tổ ta đảm đương người hộ đạo, không có khả năng, ai... Đều do những thứ Phong Yêu nhất mạch lão khốn nạn rùa con đó, hại đầu óc ta có chút dùng không xong. Ta thế nào không sớm một chút nghĩ tới, bay ra Nam Thiên Tinh chứ!
- Nhưng mà bây giờ cũng không muộn, ta chợt phát hiện, sau khi bay ra Nam Thiên Tinh, lão tổ ta càng thông minh!
- Ai nha nha, đi nơi nào tốt đây? Thôi thôi, lão tổ ta nhớ năm đó trên Đông Thắng Tinh, còn có một người đạo lữ. Đã nhiều năm như vậy, cũng không biết nàng đó thế nào rồi, liền đi xem một chút tình nhân cũ đi.
Kháo Sơn lão tổ rất là hí hư, xoay người nhoáng lên một cái, nâng cả Triệu Quốc, chạy thẳng tới Đông Thắng Tinh mà đi.
Nó vừa bay, vừa ngân nga khúc hát phiêu diêu, vui vẻ vô biên...
Còn có một người cũng bay nhanh trong tinh không. Đó là một lão giả điên điên khùng khùng. Ông ta rõ ràng không phải tiên, lại chẳng biết tại sao, trên thân thể không ngờ tản ra tiên khí nồng đậm, có thể chống đỡ ông ta đi lại tinh không.
- Thành tiên... Thành tiên...
Khi thanh âm của ông ta quanh quẩn bốn phương tám hướng, gương mặt ông ta lại xuất hiện sự biến hóa quỷ dị. Phút chốc là lão già, trong nháy mắt... lại hóa thành bộ dáng thanh niên.
Chẳng qua là bộ dáng thanh niên đó hoàn toàn bất đồng khi cùng là lão già. Đó là hai người bất đồng!
Ôn ta là đệ thập tổ Vương gia, mà thân ảnh khi thì huyễn hóa ra trên người ông ta... Nếu là Mạnh Hạo ở chỗ này, liếc một cái liền có thể nhận ra, đó là... Vương Đằng Phi!
Vương Đằng Phi bị đệ thập tổ Vương gia cắn nuốt hồn!
Cùng lúc đó, ranh giới Bắc Địa cùng Đông Thổ đang có hai cái thân ảnh, lấm la lấm lét lặng lẽ đi về phía trước. Một là thanh niên mặc quần áo màu đen. Thanh niên này có bộ dáng thanh tú, dường như một người thư sinh, nhìn kỹ, lại cùng Mạnh Hạo có chút tương tự. Nhưng ngặt nỗi ánh mắt kia có ý xấu xa, phá hủy hình tượng chỉnh thể.
Bên người của gã, đi theo một một tên mập mạp. Tên mập mạp này thỉnh thoảng lẩm bẩm.
- Bỏ chạy bỏ chạy bỏ chạy, ngươi biết bỏ chạy, sớm nói ngươi như vậy không đúng, ngươi như vậy thất đức, ngươi như vậy vô cùng vô cùng vô sỉ. Lúc trước chúng ta không nên chạy... Lần này xong rồi, hoàn toàn xong rồi, Mạnh Hạo không ngờ mạnh mẽ như vậy ... Làm sao bây giờ, khiến tam gia sau này ta làm sao?
- Câm miệng, ngũ gia ta còn chưa lên tiếng đây, ngươi la ó dài dòng làm gì, ngươi muốn làm gì? Ngươi biết tam hậu diện là cái gì không? Ngươi có thể đếm tới năm sao!
Ngũ gia có thể!
- Tin ngũ gia được bất tử, ngũ gia mang ngươi đi Đông Thổ. Có cọng lông chim rớt xuống từ trên trời đó, sau này chúng ta đi nhất định nổi tiếng sống khỏe ăn sung mặc sướng đó!
Thanh niên liếc mắt một liếc, ngạo nghễ lên tiếng, thân thể còn run run một chút, dường như cắt tỉa lông tóc.