Chương 71: Đổng Hổ

Ngã Dục Phong Thiên

Nhĩ Căn 25-07-2021 11:06:33

Động phủ của Mạnh Hạo tại vùng núi hoang sơ này tính ra cũng không cách xa Đại Thanh Sơn cho lắm. Trong lúc này, hắn không ngừng run rẩy, mồ hôi đẫm người, thấm ướt cả quần áo. Rồi lại bị sức nóng trong cơ thể hắn tỏa ra làm bốc hơi, khiến cho động phủ này bây giờ ngoài mùi mồ hôi nồng nặc của hắn ra thì chỉ còn là một vùng hơi nước mịt mù. Toàn thân Mạnh Hạo đỏ bừng. Trong cơ thể hắn như có một ngọn lửa cháy hừng hực, như đang nhanh chóng đốt cháy toàn bộ thân thể máu thịt của hắn thành tro. Cả người hắn bây giờ đã cứng ngắc, không cách nào cử động được. Thật ra đây chính là tác dụng phụ của Trúc Cơ đan, người dùng Đan này sẽ không thể nào cử động được cơ thể cho tới khi dược lực tan hết. Cho dù là lửa cháy ngập trời, hay có người cầm kiếm nhắm thẳng trước mặt mà chém cũng không cách gì nhúc nhích người được. Do vậy khi quyết định nuốt Trúc Cơ đan, Tu sĩ trong giới Tu chân này đều phải lựa chọn địa điểm rất cẩn thận. Nếu không, với tác dụng phụ không cách nào tránh khỏi này của Trúc Cơ đan, vừa nuốt vào mà gặp kẻ địch thì coi như ngồi im chịu chết. Chỉ có một mình Mạnh Hạo dám nuốt Trúc cơ đan khi mới là Ngưng khí tầng tám, mà kinh dị hơn là Trúc Cơ đan này lại do chính tay Đan dược đại sư luyện chế ra. Nói vậy cũng oan cho hắn, mãi vẫn không thể đột phá được bình cảnh Ngưng khí tầng tám để bước vào tầng chín. Cơ hội đột phá lại không dễ có, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ mà dùng Đan dược cao giai mạnh mẽ đột phá bình cảnh. Mà trong tay hắn, Cao giai đan dược Trùng Thai đan lại không có hiệu quả, chỉ còn cách đánh liều gắng sức chống đỡ dược lực mạnh mẽ của một viên Trúc Cơ đan. Hắn cũng đoán được việc đột phá bình cảnh tầng tám khó khăn như vậy chín phần là hậu quả của việc nuốt yêu đan liên tục suốt mấy năm trước. Yêu lực tồn tại trong người hắn dù đã được Bắc Hải cải tạo qua một lần cũng không thể tiêu trừ hết được. Khiến cho độ khó trong đột phá bình cảnh của hắn tăng lên rất nhiều lần so với người khác. Tuy vậy cái gì cũng có hai mặt của nó, độ khó tăng lên nhưng nếu Mạnh Hạo có thể đột phá qua được bình cảnh lần này, hắn có thể trực tiếp đề thăng tới Ngưng khí trung kì tầng chín. Hơn nữa thân thể Mạnh Hạo nhìn như thư sinh yếu ớt, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ cơ thể hắn ngày càng dẻo dai hơn hẳn lúc còn là thư sinh. Hắn còn có thể chắc chắn sự thay đổi này là do tác dụng của chút ít yêu lực còn sót lại, hay nói chính xác hơn là do hạt yêu đan trong Đan hải của hắn cải biến. Mất hai tháng trời Mạnh Hạo mới có thể hấp thu hết dược lực của viên Trúc Cơ đan. Ngay lúc tia dược lực cuối cùng vừa được hấp thu, Mạnh Hạo mạnh mẽ mở mắt ra, trong cơ thể hắn nổ vang, kịch liệt đau nhức đồng thời phun ra một ngụm máu đen. Máu vừa phun ra, Mạnh Hạo rất nhanh cảm thấy chóng mặt muốn ngất xỉu. Nhưng hắn vẫn cứng cỏi cắn đầu lưỡi cưỡng ép bản thân tỉnh táo, vận chuyển tu vi một lần nữa đột phá vào Ngưng khí tầng chín. Sắc mặt hắn lần này thể hiện sự cố chấp chưa từng có, gần nhưng quyết tâm thiêu đốt toàn bộ lực lượng tiến hành đột phá bình cảnh. Trong lúc Mạnh Hạo mạnh mẽ tập trung toàn bộ linh lực đột phá, đầu óc hắn bất ngờ như có sấm chớp ầm vang, cả người như muốn nổ tung. Hắn nhanh chóng cảm thấy trong cơ thể như được mở ra một thế giới mới, linh khí tràn vào ồ ạt. Cảm giác thoải mái không thể tả được lan tỏa khắp cơ thể, như có người dùng lông tơ nhẹ nhàng vỗ về khắp thân thể hắn. Hắn đắm chìm trong cảm giác thoải mái này một lúc lâu. Sau cùng, hắn mở mắt ra, ánh mắt sáng ngời như một tia chớp nổi bật lên trong không gian tối om của động phủ. Mạnh Hạo thở sâu, linh khí xung quanh động phủ lập tức tràn vào từng lỗ chân lông đi vào một vòng thân thể hắn sau đó lại đi ra. Theo sự tuần hoàn của linh khí, khắp lỗ chân lông trên cơ thể Mạnh Hạo nhanh chóng tiết ra rất nhiều chất bẩn, khiến cho thân thể hắn nhẹ nhàng hơn hẳn, đôi mắt cũng sáng ngời. Đan hải trong cơ thể hắn rộng gấp đôi so với trước, giờ đây đã là một đại dương mênh mông đầy sóng vàng dập dềnh, tràn trề linh lực, thoáng tiếng nổ vang quanh quẩn. Yêu đan trong đan hải dập dềnh trong làn nước, phát ra từng đợt linh lực mênh mông, sáng chói vạn trượng bao phủ toàn thân Mạnh Hạo. Khiến hắn không kìm được muốn ngửa mặt lên trời mà hét lớn. "Ngưng khí tầng chín, Mạnh Hạo ta cuối cùng cũng đã tới Ngưng khí tầng chín, thêm một bước nữa ta sẽ là Trúc Cơ!" Vẻ mặt Mạnh Hạo hết sức phấn khởi, hơi thở dồn dập. "Tu luyện Thái Linh Kinh Ngưng Khí quyển, một khi Trúc cơ thì ta có thể tu thành vô hạ Trúc Cơ, tuy chưa gọi là siêu việt trong cảnh giới nhưng có thể dư sức nghiền ép toái bàn Trúc cơ được rồi!" Mạnh Hạo đứng dậy, tràn đầy tự tin và mong chờ đối với tương lai. Hắn luôn có mong muốn ngao du Nam Vực một chuyến. Thỉnh thoảng còn suy nghĩ khi bản thân tu thành vô hạ Trúc cơ sẽ trở nên mạnh mẽ như thế nào, có thể nổi bật hơn so với những tu sĩ Trúc cơ khác ở đó không... Bởi vì Mạnh Hạo chưa Trúc cơ, cũng chưa từng gặp được vô hạ Trúc cơ nên hắn chỉ có thể vừa tò mò vừa mong đợi mà thôi. Mạnh Hạo vung nhẹ tay áo, hiện ra một quả cầu nước cỡ nắm tay. Quả cầu nước này liền biến thành một màng nước mỏng trải đều khắp toàn thân hắn rồi nhanh chóng xuyên qua, mang theo tất cả những chất bẩn lúc nãy tiết ra trên người hắn, chỉ để một mùi hương thơm ngát tỏa ra. Cánh cửa động phủ ầm ầm mở ra, Mạnh Hạo cuối cùng cũng cất bước ra bên ngoài. Giờ này đã là giữa trưa, mùa này gió núi thổi về mang theo hơi nóng rát hắt vào mặt nhưng hắn vẫn thấy cả người nhẹ nhàng thư thái. "Nếu có thể đạt thành Trúc Cơ, ta có thể thật sự phi hành trên bầu trời được rồi." Mạnh Hạo phấn khởi ngửa mặt nhìn trời, rút ra Bảo phiến trong túi trữ vật, bước lên lướt về phía trước. Nơi này cách Đại Thanh sơn không xa, Mạnh Hạo bay được một lát thì bỗng thấy phía trước có một đại hán dữ tợn đang đuổi theo một bóng người chật vật phi hành phía trước. Người kia sắc mặt tái nhợt, ánh mắt thoáng hiện vẻ tàn khốc. Nhìn kĩ dáng vẻ thì là một thiếu niên khoảng mười bốn mười lăm tuổi, gầy gò và hơi thấp người, tuy vậy tu vi của thiếu niên đó cũng đã đến Ngưng khí tầng năm. Mà người truy đuổi hắn là một tu sĩ Ngưng khí tầng sáu, mặc trường bào màu xanh nước biển nhưng đã bị rách nát. Nhìn thoáng qua vị này cũng có chút chật vật, cùng vẻ tức giận và sát cơ mãnh liệt đuổi sát phía sau. "Xem ngươi còn chỗ nào để trốn? Đổng Hổ, nể mặt ngươi và ta đều là đồng môn Phương Dạ tông, nếu ngươi chịu giao hạt châu kia ra, ta có thể cho ngươi một đường sống. Bằng không, ngươi nhất định phải chết!" Vừa nói, đại hán này vừa hất tay phải lên. Một ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, hóa thành một thanh Viên Nguyệt loan đao xoay tròn tiến thẳng tới thiếu niên kia. Thiếu niên này cũng chính là đứa nhỏ Tiểu Hổ đã được Hứa sư tỷ dẫn vào Kháo Sơn Tông cùng với mấy người Mạnh Hạo năm xưa. Lúc tông môn giải tán, hắn cũng như mấy đệ tử trong tông đều thất lạc tứ tán khắp nơi, mà hôm nay Mạnh Hạo ngẫu nhiên trên đường đưa mắt nhìn qua lại vô tình thấy Tiểu Hổ. Sắc mặt Tiểu Hổ tái nhợt, sát ý dâng lên, lông mày cau lại đầy vẻ cứng cỏi. Tay phải của hắn mạnh mẽ vung lên, trong tay áo vụt ra mấy mũi tên nhọn đen bóng vì được tẩm qua kịch độc, hướng thẳng đến đại hán kia. Tên đại hán này cười nhạt, hất tay áo tạo thành một cơn gió quét hết những mũi tên nhọn. Đồng thời tay phải bấm quyết điểu khiển loan đao bay thẳng tới Tiểu Hổ. Thấy loan đao đến gần, Tiểu Hổ nhanh chóng xoay người, hai mắt đỏ bừng nâng tay đưa lên một hạt châu màu xanh dương với những đường vân như những đám mây mờ ảo. Ngay lúc đó, một đám mây bay ra ngoài, hóa thành một bóng người nhanh như chớp lao thẳng đến thanh loan đao. Trong khoảnh khắc hai bên va chạm, tiếng nổ ầm vang, thanh loan đao vỡ nát mà bóng người kia cũng nhanh chóng tiêu tán đi. Đại hán kia hộc ra một ngụm máu, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ tham lam mãnh liệt hơn, lại tiếp tục đuổi theo. Mà Tiểu Hổ lúc này đã thật sự thê thảm sau một chiêu vừa rồi. Sắc mặt hắn nhợt nhạt, bước chân xiêu vẹo, chạy được vài bước lại lảo đảo ngã lăn ra đất. "Ngươi không thoát được đâu" Đại hán nhe răng cười, nhanh chóng đuổi tới. Sắc mặt Tiểu Hổ tái nhợt, vẻ tuyệt vọng hiện lên trong mắt. Chứng kiến cảnh này, Mạnh Hạo thở dài, nhìn đầy thâm ý về phía bóng lưng Tiểu Hổ phía xa. Hắn cũng nhìn ra tính toán của đối phương, nhưng vẫn không nhịn được nâng tay chỉ về phía trước. Dưới chỉ này của Mạnh Hạo, lập tức gió thổi mây vần nổi lên khắp phiến rừng núi này, đồng thời một luồng uy áp của Ngưng khí tầng chín xuất hiện chèn ép lấy toàn bộ tên tu sĩ kia. Y vội ngẩng đầu nhìn lên thấy Mạnh Hạo đang từ xa đi tới, uy áp mạnh mẽ trên người đối phương khiến y run rẩy toàn thân, sắc mặt đầy kinh hoảng. Dường như ngay tại thời điểm y ngẩng đầu lên, hai mắt Tiểu Hổ đang nằm sấp trên mặt đất lóe ra một tia lạnh lẽo, vung tay phải lên. Trong tay hắn vẫn còn một con dao găm tẩm kịch độc vô cùng sắc bén, tốc độ toàn thân hắn bộc phát, biến con dao trên tay phải hắn trở thành một ánh sáng lạnh lẽo lao vút về phía tên đại hán kia. Vốn đang bị Mạnh Hạo chấn nhiếp, tên kia hoàn toàn không phản ứng được, một ánh dao xẹt ngang qua cổ y. Không có tiếng kêu thảm thiết, chỉ có máu bắn ra, phun thẳng cả lên người của Tiểu Hổ. Lúc này Tiểu Hổ ngoài vẻ mỏi mệt ra, cũng không còn vẻ suy yếu như lúc nãy, tất cả chỉ là hắn giả bộ đánh lạc hướng đám người truy kích, rồi lợi dụng lúc bọn chúng mất cảnh giác quay lại phản kích. Tên kia ngã xoài xuống đất, ôm lấy cổ họng mình giãy giụa vài cái. Tuy nhiên, hắn chỉ có thể trợn mắt nhìn máu mình chảy ra như suối rồi tắt thở. Tiểu Hổ cũng không cử động nhiều, hắn chỉ bước về phía trước hai bước, sau đó quay người đối diện với Mạnh Hạo đang bình thản tiến đến. Hắn dừng lại, nhưng tư thế vẫn hiện lên vẻ cảnh giác rõ rệt. Nhưng sau khi cảm nhận được uy áp và tu vi của Mạnh Hạo, toàn thân hắn run bần bật. Mạnh Hạo chỉ tiến lên đưa mắt nhìn vào thi thể dưới đất, lại nhìn Tiểu Hổ đang đầy vẻ cảnh giác và khẩn trương, im lặng không nói gì. Tiểu Hổ cũng im lặng nhìn Mạnh Hạo, sâu trong mắt đầy vẻ phức tạp. "Vì hạt châu kia mà ngươi giết Vương Hữu Tài sao?" Hồi lâu, Mạnh Hạo bình thản hỏi, ẩn sâu trong ánh mắt hắn lóe lên một tia lừa lọc mà người khác không nhận ra được. Tiểu Hổ im lặng. Lúc này nhìn hắn bên ngoài chật vật, vóc người gầy gò thấp bé với màu da hơi đen, quần áo rách rưới không khác gì một đứa ăn mày, chỉ khi giết người thì hắn mới hiện lên một sự lạnh lùng đáng sợ khác hẳn thường ngày mới làm người khác chú ý đến. Mạnh Hạo nhìn Tiểu Hổ một lúc lâu, sau đó lắc đầu. Rồi thở dài một tiếng quay người chuẩn bị rời đi. Thấy Mạnh Hạo sắp rời đi, Tiểu Hổ lộ ra vẻ chần chờ. Sau đó, hắn vội mở miệng, giọng nói khàn khàn mang theo lo lắng. "Mạnh... Mạnh sư huynh, huynh dự định đi Đại Thanh Sơn cứu người phải không?" "Hử? Ý của ngươi là gì?" Mạnh Hạo dừng bước, quay người lại trầm giọng hỏi Tiểu Hổ.