Theo âm thanh truyền đến, thân ảnh của Trần Phàm từ đằng xa cất bước đi tới, xuất hiện ở trước người Mạnh Hạo, hai mắt lạnh lùng nhìn trung niên nam tử họ Lý ở trên không trung.
Sắc mặt của tu sĩ họ Lý biến đổi, nhìn chằm chằm vào Trần Phàm, lại càng chăm chú nhìn vào kiếm hoàn màu đen ở trước người của y, sắc mặt dần dần trở nên khó xem.
"Ngươi không thể thủ hộ hắn cả đời được. Người chỉ biết trốn sau lưng kẻ khác, cả đời này cũng không thành cái đại sự gì. Trúc Cơ trung kỳ, đã dám chặn đường cướp của!" Trung niên nam tử họ Lý hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt lộ ra khinh miệt, nhìn thoáng qua Mạnh Hạo.
"Có Trần mỗ ở đây, vậy thì không cho phép ngươi đụng đến tiểu sư đệ của ta một chút nào!" Trần Phàm hờ hững mở miệng, âm thanh chém đinh chặt sắt.
"Nếu không có sư huynh của ngươi, chỉ trong nháy mắt ta có thể giết ngươi. Ta ngược lại muốn xem xem, ngươi có thể trốn đến lúc nào!" Trung niên nam tử họ Lý hung hăng trợn mắt liếc nhìn Mạnh Hạo, sau đó hất tay áo lên, vẻ khinh miệt càng đậm, quay người cất bước đi xa.
Mạnh Hạo thở dài nhìn người này rời đi. Hắn đương nhên là thấy được vẻ mặt của đối phương, nhưng chuyện này hắn cũng đành chịu. Thực tế hắn muốn giết tu sĩ họ Lý này thì rất dễ dàng, nhưng hai lần liên tiếp, Trần sư huynh đều đứng ở trước mặt, khiến cho Mạnh Hạo thật sự là không có ý muốn ra tay.
Lúc này Mạnh Hạo gãi đầu một cái, chỉ biết cười khổ.
"Tiểu sư đệ không cần lo lắng, tên họ Lý này cũng không làm được cái gì. Có sư huynh ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho người khác khi dễ ngươi." Trần Phàm hiển nhiên là đã hiểu nhầm biểu lộ của Mạnh Hạo, nên lúc này vội vàng xoay người an ủi, vẻ mặt mang theo ân cần, làm cho Mạnh Hạo càng không biết nói cái gì rồi.
"Tiếc là sư tôn ta tháng trước đã bế quan, lần này đoán chừng phải mấy tháng sau mới xuất quan. Tuy nhiên ta đã để lại lời nhắn, đợi khi sư tôn xuất quan nhất định sẽ thấy.
Tới lúc chúng ta từ Tống gia trở về, đến lúc đó ngươi sẽ bái nhập Nhất Kiếm Tông, họ Lý kia càng không dám động đến ngươi.
Tuy nhiên mấy ngày này, ngươi ở một mình cũng phải cẩn thận một chút. Mà thôi, mấy ngày này ta sẽ ở bên cạnh ngươi." Trần Phàm lập tức mở miệng, lời nói rơi vào trong tai Mạnh Hạo, khiến cho đáy lòng hắn cảm thấy rất dễ chịu.
"Đa tạ sư huynh." Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu.
"Tạ cái gì, đừng có nói lời khách khí với sư huynh. Đến đây, đêm nay chúng ta soi đuốc dạ đàm." Trần Phàm cười ha ha một tiếng, kéo Mạnh Hạo đi vào bên trong lầu các. Sau khi vào đến trong phòng, Trần Phàm vỗ túi trữ vật, lấy ra hai vò rượu.
"Sư huynh đây cũng không có cái gì tốt để chiêu đãi. Tuy nhiên lúc trước ta tới chỗ sư tôn, thuận tay lấy hai vò Tẩy kiếm tửu. Rượu này cũng không tệ, những năm gần đây ta cũng có chút ưa thích." Trần Phàm nói xong, đem một vò rượu đưa cho Mạnh Hạo, còn mình thì cầm một vò khác, đưa lên miệng uống một ngụm lớn.
Mạnh Hạo cũng cầm vò rượu lên. Sau khi uống được một ngụm thì sắc mặt lập tức đỏ lên, chỉ thấy toàn thân là một mảnh khô nóng, thật lâu sau toàn thân đã đầy mồ hôi, cả người hít vào một ngụm khí, lúc này mới thở ra.
Thậm chí Mạnh Hạo còn có cảm giác toàn thân như bị tẩy tủy vậy. Theo hô hấp và theo mồ hôi đi ra, cặp mắt của hắn lúc ngẩng lên nhìn Trần Phàm dường như sáng lên một ít.
"Đây là rượu gì!"
"Là do sư tôn ta tự tay ủ đấy. Uống nhiểu một chút, rượu này đối với tu sĩ chúng ta có chỗ tốt. Nhưng phải nhớ kỹ một điều, tu sĩ chúng ta, gốc rễ như núi, nhất định phải kiên cố, không thể tham lam tăng nhanh cảnh giới mà không để ý đến căn bản.
Như ta đây, năm trước đã có thể khai mở ra tòa đạo đài thứ tư bước vào Trúc Cơ trung kỳ, nhưng sư tôn không cho.Llão nhân gia ông ta từng nói, đạo đài một khi mở ra thì như là ván đã đóng thuyền, không đảo ngược lại được, cho nên cần phải cẩn trọng. Có được lực lượng mở ra tòa đạo đài thứ tư, không bằng đi luyện hóa ba tòa đạo đài đã có, cho đến sau khi hoàn toàn viên mãn, thì mở tòa đạo đài thứ tư chỉ là thuận lý thành chương." Trần Phàm nhìn qua Mạnh Hạo, nói rất nghiêm túc.
Mạnh Hạo buông vò rượu, giống như đang suy nghĩ, hồi lâu sau nhẹ gật đầu.
"Mặt khác, tu sĩ tu hành cũng khó có thể tránh khỏi có va chạm. Nhưng mọi việc không phải toàn bộ là cứ đánh giết. Phải biết rằng dù là pháp thuật hay là pháp bảo, cũng chỉ là thứ hộ đạo cho bản thân trên con đường tu hành mà thôi. Chỉ là hộ, mà không phải là đạo!
Đạo là cái gì, tu vi của sư huynh không đủ nên cũng không xứng để bàn luận. Nhưng sư tôn ta đã từng nói, coi như là ông ta cũng đều mơ hồ. Nhưng phải nhớ kỹ, đánh giết hay là pháp thuật, những điều này chỉ là hộ!
Phải có đạo của chính mình, không nên trầm mê bên trong giết chóc. Hoặc nói cách khác, là phải có tâm của mình, có nguyên tắc của mình." Trần Phàm nói đầy thâm ý, nhìn Mạnh Hạo.
"Ta thấy trên người của ngươi, sát khí có chút nặng." Trần Phàm đang nói, bỗng nhiên từ trong túi trữ vật của Mạnh Hạo truyền ra một âm thanh.
"Đúng vậy a, đúng vậy a. Ta đã nói đứa nhỏ này sát khí quá nặng đi. Ngươi nói rất đúng, ngươi nói rất có đạo lý, ngươi nói quá chính xác." Âm thanh này truyền ra rất đột ngột, làm cho Trần Phàm sững sờ.
Sắc mặt Mạnh Hạo lập tức đen lại, nhưng chưa kịp nói gì, thì một đạo tạp quang từ trong túi càn khôn của hắn bay ra. Đó chính là Bì Đống hóa thành chim anh vũ, lúc bay ra, đã nói những lời rất là đồng tình với lời của Trần sư huynh.
Cái Bì Đống hóa thành chim anh vũ này, vốn là đang ở bên trong mặt nạ đỏ ngòm dạy bảo Lý gia lão tổ. Hôm nay không biết vì sao lại bay ra. Nó bay một vòng quanh phòng rồi đậu lên bờ vai của Mạnh Hạo.
"Nó là..." Trần Phàm sững sờ nhìn Bì Đống.
"Đây là thứ ta nhặt được, muốn vứt bỏ mà không được..." Mạnh Hạo vừa mới mở miệng, Bì Đống hóa thành chim anh vũ lập tức bắt đầu nói lải nhải.
"Tiểu tử ngươi nói rất đúng. Ta đã nói tên Mạnh Hạo này sát khí quá nặng. Hắn không đúng, không đạo đức. Đến đây, chúng ta thảo luận một chút, ta nhìn ngươi đặc biệt thuận mắt." Bì Đống hóa thành chim anh vũ, lúc này hết sức phấn khích nhìn qua Trần Phàm.
Mạnh Hạo nhìn đến đây, lập tức trợn mắt há mồm, mang theo vẻ đồng tình nhìn qua Trần Phàm. Hắn có thể đoán được, kế tiếp Trần sư huynh sẽ thê thảm như thế nào.
"Nếu là khí linh của tiểu sư đệ, tại hạ tự nhiên hoan nghênh. Việc luận bàn đương nhiên là có thể." Trần Phàm vội mở miệng, y nhìn con chim anh vũ trên bờ vai Mạnh Hạo này, lộ ra vẻ hứng thú.
Chứng kiến ánh sáng trong mắt Trần sư huynh, Mạnh Hạo thầm nghĩ là không xong rồi. Không phải ta không cứu ngươi, mà việc này ai cũng không cứu được... Nhưng đáy lòng Mạnh Hạo lại không đành lòng.
"Sư huynh, con chim này..."
"Sư đệ, lời này của ngươi là không đúng rồi. Nó không phải là chim, nó là một con chim anh vũ, hơn nữa lại có thể nói tiếng người, hai mắt ẩn chứa cơ trí, đây là linh a." Trần Phàm rất là nghiêm túc nói, uốn nắn lời nói của Mạnh Hạo.
"Ngươi phải đối xử tử tế với nó mới đúng."
Bì Đống nghe được lời nói này, lập tức kích động lệ nóng quanh tròng, có cảm giác gặp được tri kỷ.
"Ngươi nói đúng, ngươi nói quá có đạo lý. Tại sao lúc đầu ta gặp phải không phải là ngươi. Ai, ai, không nói đến cái này nữa. Cái kia, chúng ta tới nghiên cứu thảo luận thoáng một phát về nhân sinh đi."
"Nhân sinh? Tốt, Trần mỗ đã sớm nghĩ tới việc cùng người thảo luận nhân sinh, nhưng đáng tiếc sư tôn kia của ta chẳng biết tại sao luôn bế quan, sư huynh sư đệ đa số cũng đang bế quan. Vốn định tối hôm nay sẽ cùng tiểu sư đệ nghiên cứu thảo luận. Ngươi đã thích, thì chúng ta có thể nghiên cứu thảo luận thoáng một phát." Trần Phàm lập tức cảm thấy hưng phấn.
"Trước khi đàm luận về nhân sinh, ta cảm thấy chúng ta phải có một chút ít mở đầu mới được. Ví dụ như... chúng ta trước tiên hãy nói về khí trời buổi sáng ngày hôm nay? Phải biết rằng nói về thời tiết, trên thực tế là cần phải có học vấn rất lớn..."
"A? Thời tiết? Chuyện này... Được rồi, khí trời buổi sáng ngày hôm nay cũng không tệ lắm có phải không? Tuy nhiên ta cảm thấy chúng ta hay là vẫn nên thảo luận một chút về vấn đề sát khí trên người 3 cho thỏa đáng."
"Ồ? Ngươi cũng đồng ý với quan điểm của ta, ngươi nói quá đúng, ngươi nói quá chính xác. Ta đã nói từ đầu rồi, thời tiết không tốt ct làm ảnh hưởng tới suy nghĩ của người khác. Ngươi xem, ngươi xem, chuyện như vậy không phải là chuyện quan trọng sao..."
"Còn có cách giải thích như vậy. Trần mỗ ngược lại là lần đầu tiên nghe nói. Tuy nhiên, ngươi vừa nói như vậy, ta ngược lại cảm thấy cũng rất có đạo lý. Bởi vì ta nhớ rõ một ngày nhiều năm về trước, cũng bởi vì sắc trời u ám, nên ta tu hành đều cảm thấy không quá thông thuận, cả ngày đều bực bội. Ân, ngươi nói có đạo lý."
"Có đạo lý? Ngươi lại còn nói ta nói có đạo lý? Trời ạ, trời ạ. Ông trời ơi, đời trước của ta, rồi đời trước của đời trước, đời trước trước trước nữa, chưa bao giờ gặp qua người ct hiểu ta như vậy a. Ngươi lại còn nói ta nói có đạo lý..." Bì Đống hóa thành chim anh vũ toàn thân kích động đến phát run, bay ra khỏi bờ vai của Mạnh Hạo,đứng ở trước mặt Trần Phàm.
Bên tai Mạnh Hạo ong ong, hắn ngơ ngác nhìn Trần sư huynh mang vẻ mặt thành thật đang cùng trò chuyện với Bì Đống, trong mắt một người một chim đều chậm rãi có hào quang, biểu lộ giống như tri kỷ gặp nhau. Còn có cuộc luận đàm kia mơ hồ còn lộ ra dấu hiệu như đang tỉ thí. Thân hình Mạnh Hạo bỗng nhiên run lên, tranh thủ thời gian lùi lại.
Hắn lùi ra thật xa, đến một nơi hẻo lánh ở trong lầu các, rồi vội khoanh chân nhắm mắt ngồi tĩnh tọa. Hắn sợ rằng nếu mình tiếp tục nghe, sẽ dần dần thấy bực bội. Một con chim vốn đã om sòm làm cho Mạnh Hạo có chút không chịu đựng nổi. Nhưng hôm nay...
"Kỳ phùng địch thủ, gặp lương tài..." Mạnh Hạo nhìn Trần Phàm và Bì Đống hóa thành chim anh vũ, trong đầu nổi lên tám cái chữ to này.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Mạnh Hạo rất vất vả mới không để ý tới những âm thanh bên ngoài. Cho đến một canh giờ sau, hắn mới mở to mắt, cảm thấy cuộc thảo luận đã kết thúc rồi. Nhưng có thể hắn vẫn xem thường Trần Phàm và Bì Đống gặp nhau lại có thể bộc phát ra tình cảm mãnh liệt như thế.
"Đúng hay không? Ngươi nói ta nói rât dúng có đúng không..."
"Hoàn toàn chính xác là có đạo lý a. Ngươi nói như thế làm ta thật sự nghĩ tới một ngày rất nhiều năm trước, ta..."
"Đương nhiên, gần đây ta nói gì cũng đều có lý. Đúng rồi, chúng ta vốn định nghiên cứu thảo luận nhân sinh. Như vậy đi, nói xong khí trời buổi sáng, chúng ta nói về ánh mặt trời lúc giữa trưa..."
"Ý kiến hay. Ta cũng hiểu được cần phải đem nhân sinh đặt ở cuối cùng của cuộc thảo luận. Tốt nhất là vào lúc hoàng hôn, đó mới là nhân sinh dưới trời chiều a..."
Bên tai Mạnh Hạo ong ong. Hắn ngơ ngác nhìn gương mặt kích động của Trần Phàm, lại nhìn Bì Đống hóa thành chim anh vũ cũng kích động giống như vậy. Một người một chim, cái loại cảm giác hai mắt nhìn nhau giống như keo sơn... Lại khiến cho thân hình Mạnh Hạo run lên một lần nữa, tranh thủ thời gian nhắm mắt ngồi xuống, sợ bị Trần Phàm và chim anh vũ lôi kéo tham dự vào trong cuộc thảo luận đáng sợ kia.
Thời gian, lại tiếp tục trôi qua...